Truyền Kiếm

Chương 51 : Hắc nồi




TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Quyển 2: Thái Hồ kiếm hội

Chương 47: Trên bờ Thái Hồ

Dịch giả: nhatchimai

Biên tập: 123456vn

Mười năm một lần, Thái Hồ kiếm hội được mấy đại linh kiếm thế gia kết hợp tổ chức mà hoàng thất nước Triệu làm đại diện. Đầu mồng bốn tháng bốn họ mời tất cả những linh kiếm sư cao cấp thiên hạ ở Vân Châu và khắp vùng Thái Hồ tới luận kiếm. Tại kiếm hội sẽ bình chọn mười linh kiếm sư mạnh nhất để vinh danh thập đại linh kiếm sư. Bởi vậy mỗi khi thịnh hội khai mạc, toàn bộ linh kiếm sư và cả các kiếm khách nước Triệu nghe được tin này sẽ lập tức muốn có mặt, có người muốn tranh vị trí thập đại linh kiếm sư, cũng có người chỉ muốn xem náo nhiệt nhưng số người kỳ vọng được bộc lộ tài năng để kiếm tìm danh vọng nhiều hơn. Bởi vậy kiếm hội là lúc các Linh Kiếm bảng, Danh Kiếm bảng, Thanh Kiếm bảng vân vân có sự thay đổi rất nhiều.

Toàn bộ Triệu quốc có bao nhiêu Linh Kiếm Sư? Không ai thống kê cả nhưng chỉ một thời gian ngắn trước kiếm hội tổ chức, toàn bộ quán rượu khách sạn, từng thành trì tại bên bờ Thái Hồ đều chật ních. Thậm chí còn có vài linh kiếm sư hay kiếm khác phải dựng lều ngủ lại bên hồ. Trong khoảng thời gian này tại các bến đò mới thật là hỗn loạn.

" Đồ khốn khiếp! Mở ra mắt chó của ngươi ra nhìn xem, lão tử là Lôi Châu Hỗ gia trang trang chủ! Ngươi lại dám không cho lão tử lên thuyền! ?" Một gã linh kiếm sư tứ giai mặt mũi tràn đầy dữ tợn đang nổi giận lôi đình với người phụ trách bến đò, nước bọt văng tứ tung.

Tên quản sự mặt mũi ngán ngẩm bèn dùng tay áo che lấy miệng mũi: "Thực xin lỗi, nếu như ngươi không có thư mời thì không có tư cách lên thuyền, lui ra nhanh đừng làm người khác lên thuyền chậm."

"Thư mời chó má gì? Lão tử vang danh Hỗ gia trang trang chủ, ngươi đến Lôi Châu hỏi đi xem ai không biết lão tử không?"

Gã quản sự mất kiên nhẫn bèn phất tay ra hiệu cho kiếm sĩ cảnh giới. Vài tên kiếm sĩ mặc đồng phục hoàng gia tiến lên, mỗi tên đều có khí tức không kém gì linh kiếm sư tứ giai.



Chẳng mấy chốc có một hồi ai ôi!!! Tiếng kinh hô vang lên trên không bến đò, tên Hỗ gia trang trang chủ và hơn mười thủ hạ đều bị ném xuống Thái Hồ.

Liếc nhìn hơn mười thân ảnh rơi xuống hồ nước, gã quản sự bĩu môi xì một cái: "Mi thật không chịu soi mặt vào nước tiểu mà xem, chỉ là tên linh kiếm sư tứ giai mà cũng muốn tham gia Thái Hồ Kiếm Hội sao? Người tiếp theo!"

Một gã linh kiếm sư trẻ tuổi tiến lên, lạnh lùng đưa ra một tấm thiếp hồng in chữ vàng.

Quản sự nhận lấy rồi nhìn lướt qua, trên mặt lập tức hiện vẻ tươi cười, nhiệt tình mời mọc: "Hóa ra là Liễu gia ở Vân Châu đã đến! Mời, xin mời lên thuyền!"

Một nhóm mười mấy người từ trong đám người đi ra, người cầm đầu trạc bốn mươi năm mươi tuổi, dù sắp lên lão nhưng tướng mạo tuấn dật, có thể tưởng tượng lúc còn trẻ nhất định là một mỹ nam. Đứng sao lão là mười hai tên Linh Kiếm Sư khí tức thâm trầm, không ai thấp hơn ngũ giai!



"Liễu gia chủ, mười năm không gặp phong thái vẫn như trước a." Quản sự nhiệt tình tiến lên nghênh tiếp.

Liễu Thanh Lâm cười nhạt một tiếng, đáp lễ lại rồi không thèm để ý mà nhanh chóng leo lên lâu thuyền.

Quản sự không để bụng mà nét cười chợt tắt, gã tiếp tục kiểm tra thiếp mời của tân khách tiếp theo.

Bên một sườn đất cách đó mấy trăm trượng, một khuôn mặt kiếm khách để râu quai nón oán thán: "Đại ca, xem ra chúng ta đến lần này là vô ích rồi. Ta đã bảo rồi mà, kiếm hội của linh kiếm sư sao có thể trà trộn vào dễ dàng được? Lộ phí đã lãng phí vô ích, ta xem ra hay nhất là về trả phòng để tiết kiệm thêm được mấy đồng."

Một gã kiếm khách kế bên tướng mạo có hơi tuấn lãng cười nhạt bảo: "Tam đệ, sao lại mất kiên nhẫn như thế hả? Nếu đã đến đây thì phải chờ, cơ hội rồi sẽ đến."

Gã râu quai nón không thèm để tâm: "Cơ hội gì? Chẳng lẽ trông mong những gã nô tài này cho qua hay sao?"


Kiếm khách tuấn lãng khẽ lắc đầu, cười không đáp.

Tên kiếm khách cao cao gầy gò bàn tính: "Đây chỉ là bến đò của gia chủ sắp đặt làm cái việc tiếp đãi tân khách lên thuyền còn những người khác muốn lên đảo có yêu cầu gì đâu, quan trọng nhất là mình phải nghĩ được biện pháp."



Gã râu quai nón trợn mắt vẻ rất lấy làm kinh dị: "Chẳng lẽ lẻn vào được sao?"

Tuấn lãng kiếm khách liếc gã kia một cái, trong cái nhìn có hàm ý chửi rủa tên kia ngu ngốc rồi quay người đi xuống: "Đi thôi, tối rồi."

Cũng ở sườn đất không xa nơi đó, Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào Liễu gia Vân Châu mới bước lên lâu thuyền. Đến tận khi lâu thuyền đầy khách rời bến đi đến giữa hồ mới thôi không nhìn nữa. Miệng hắn nhếch lên đắng chát: "Nhị bá..."

Trên boong lâu thuyền, gia chủ Liễu gia Vân Châu Liễu Thanh Lâm hình như có giác quan thứ sáu, lão bèn nhìn vào bờ thì chỉ thấy bóng người chen lẫn vào nhau.

"Sao thế ạ? Phụ thân?" Một gã linh kiếm sư trạc tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đứng ngay kề bên cảm thấy phụ thân mình hơi lạ bèn hỏi.

Liễu Thanh Lâm nhíu mày, lắc đầu: "Không có việc gì, hình như nhìn thấy người quen nhưng giờ nhìn lại không thấy nữa."

"Phụ thân nhìn lầm rồi!"

Liễu Thanh Lâm gật gật đầu: "Hẳn là thế, đi thôi, vào khoang thuyền. Còn cách đảo giữa hồ một hai canh giờ nữa."

Mạc Vấn đi xuống sườn đất, tâm thần ngơ ngẩn hướng về một bến đò không xa Thái Tân thành. Liễu gia Vân Châu đã tới, Chú Kiếm Sơn Trang Giang Châu, Lôi Vân kiếm đường Lôi Châu cũng phải tới rồi mới đúng. Không biết phụ thân có dẫn đội hay không, Thanh Thanh có tới đây không?


Đột nhiên trong lòng Mạc Vấn cảm thấy khiếp sợ, bản thân mình trở về có đúng hay không? Cho phụ thân thấy bản thân bây giờ rất mạnh mẽ, cuộc sống rất tốt sao? Đối mặt với người Mộ gia Lôi Vân kiếm được như thế nào đây? Trong lòng đa số người hẳn nghĩ mình đã chết từ lâu. Nghĩ đến đây khuôn mặt Mạc Vấn càng đậm vẻ đắng chát, bản thân vẫn còn chưa chuẩn bị tinh thần trở về rồi. Đành vậy, chờ sau kiếm hội lần này rồi tính tiếp. Nếu như phụ thân và Thanh Thanh vẫn tốt thì không phải quấy rầy làm chi, coi như mình đã biến mất trên thế gian đi.

Quyết định đó tạm thời nguôi ngoai tâm sự nặng trĩu trong lòng, hai chân hắn cũng nhẹ nhóm hơn. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành, đột nhiên nhìn thấy ba thân ảnh quen thuộc đang đi vào. Trong lòng Mạc Vấn chấn động bèn kinh hỉ đuổi theo.

Dõi theo ba thân ảnh đó thì thấy họ đi vào một khách sạn, Mạc Vấn thở nhẹ, mỉm cười đi tới. Vừa đi tới cửa khách sạn, hắn đã nghe thấy thanh âm vô cùng quen thuộc từ phía trong truyền ra, nhưng lại tràn đầy phẫn nộ.

"Gian phòng của chúng ta còn chưa tới kỳ, tại sao phải trả phòng?"



Tiếp theo là một thanh âm khẩn cầu: "Khách quan, ngài nhỏ giọng một chút. Tiền thuê nhà mấy ngày qua ta trả lại cho ngài vẫn không được sao?"

"Không được! Bây giờ phòng trọ toàn thành đều chật ních, ngươi bắt chúng ta trả phòng thì chúng ta ở đi đâu?"

Mạc Vấn đi đến cửa khách sạn nhòm vào bên trong thì chỉ thấy ba huynh đệ Lâm Dịch đứng trước quầy. Chưởng quầy đứng đối diện với Hồ Sơn đang cực kỳ giận dữ, liên tục thở dài cầu khẩn

"Khách quan, xin ngài thương xót, coi như lão hủ cầu xin các người!" Chưởng quầy như khóc tang, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống.

Thấy thế Hồ Sơn cũng phải dịu đi, đắn đo rồi quay đầu nhìn về phía hai vị ca ca.

Lâm Dịch thở dài: "Được rồi, chưởng quầy, ngươi tính toán trước đi, chúng ta trở về phòng thu thập nhanh một vài thứ."

Chưởng quầy đại hỉ. Y liền nhanh nhảu nâng một thỏi bạc đưa tới trước mặt Lâm Dịch: "Đa tạ khách quan thông cảm, đây là tiền thế chấp của ngài, trả lại cho ngài hết."


Lâm Dịch do dự rồi cầm lại bạc. Hồ Sơn tức giận hừ khẽ rồi bỏ đi, mắt không thấy tâm không phiền.

"Ta đi lấy hành lý." Yến Minh bình tĩnh hơn nhiều. Lão nói với Lâm Dịch rồi đi lên tầng lầu hai.

"Không cần, mấy tên vứt đi như các ngươi đừng lấy cớ làm ô uế gian phòng tốt như thế." Một thanh âm cao ngạo từ trên cầu thang tầng hai vọng xuống.

Một gã linh kiếm sư tuổi trẻ khuôn mặt cao ngạo đứng ở trên thang lầu dùng linh kiếm nhấc ba túi hành lý, gã hết sức cẩn thận như thể đang cầm ba vật dơ bẩn vứt đi vậy.

"Chỉ là ba đứa kiếm khách bé xíu cũng muốn tham gia kiếm hội? Thật không biết tự lượng sức mình." Gã linh kiếm sư trẻ tuổi cười nhạo, gã vận sức hất ba túi hành lý. Ba túi hành lý liền bay lên.

Yến Minh biến sắc, thò tay bắt lấy một cái. Nhưng hai túi kia vì cách xa quá nên rơi bịch xuống đất. Một ít châu báu, nữ trang vãi đầy mặt đất.


Ba người nhóm Lâm Dịch tái nhợt cả mặt. Hai mắt Hồ Sơn trợn trừng, vớ lấy thanh kiếm xông lên thì bị Lâm Dịch kéo tay lại nên không sao bước lên được

Hồ Sơn giãy mấy cái không thoát thì hét lớn: "Đại ca, ngươi đừng kéo ta, để ta chém cái tên tạp chủng này!"



Sắc mặt Lâm Dịch và Yến Minh đồng thời biến đổi, họ ngăn câu nói lỗ mãng của Tam đệ nhưng đã trễ mất rồi. Tên kiếm khách trẻ tuổi mặt nhăn lên dữ tợn, linh kiếm rút ra: "Cái tên tiện dân nhà ngươi dám chửi ta hả?"

"Thiếu ổ chủ bớt giận, Thiếu ổ chủ bớt giận! Ba người bọn hắn người xứ khác không hiểu chuyện, ngài đừng nên chấp nhặt cùng bọn nó." Chưởng quầy thấy thế cuống quít ngăn ở đầu bậc thang ra vẻ can ngăn người tuổi trẻ kia.

Gã linh kiếm sư tuổi trẻ chạy thình thịch xuống lầu, một tay đẩy mạnh chưởng quầy ra: "Cút ngay! Chọc giận lão tử thì ngay cả ngươi cũng chém luôn!"

Chưởng quầy không buông tha, từ sau ôm lấy chân gã kia miệng hét lớn: "Thiếu ổ chủ ah, thời gian Kiếm Hội thành chủ đã ra nghiêm lệnh, cấm ẩu đả trong thành đó! Ngài giết chúng tuy không việc gì, nhưng chả là tự rước phiền phức sao?"

Gã linh kiếm sư dường như chạm phải cái gì nên cũng sợ run một hồi lâu rồi nói vẻ oán hận: "Nếu không phải bản Thiếu ổ cần phải đãi khách bây giờ không tiện dính máu thì nhất định phải chém mấy cái đầu chó tiện dân này!"

Gã đút linh kiếm vào vỏ rồi hất hàm miệt thị Hồ Sơn: "Tự tát vào miệng một trăm cái rồi bỏ ra ngoài đi

Hồ Sơn bị Lâm Dịch ngăn lại, hai mắt cơ hồ phun ra lửa. Y nhìn trừng từng gã kia, chỉ hận không thể vung đại kiếm lên nên cho cái đầu chó kia nhão nhoét. Yến Minh nắm chặt trường kiếm đến mức trắng bệch cả tay, tay phải từ từ sờ tới chuôi kiếm.

"Đôi mắt của ngươi làm bản thiếu gia nhìn khó chịu, tự móc ra thả xuống Thái Hồ." Gã linh kiếm sư trẻ tuổi tùy ý thả ra một câu, dường như không lo lắng đối phương không đáp ứng.

Chưởng quầy lồm cồm bò dậy đến bên cạnh mấy người nhóm Lâm Dịch thì thầm giọng vô cùng lo lắng: "Theo lời hắn nhanh lên, hắn là Thiếu ổ chủ Ngư Long ổ Thái Hồ. Không làm theo lời hắn thì các ngươi không thể nào còn sống mà rời khỏi Thái hồ đâu!"

Lâm Dịch cười tự giễu, cầm lấy tay Hồ Sơn mỉa mai nói: "Vì mạng sống mà anh em kết nghĩa bán đứng nhau sao? Sống tạm như thế không cần cũng được."

Chưởng quầy ngẩn ngơ, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Điên rồi điên rồi! Đối nghịch với hắn, rơi vào tay hắn thì kết cục còn đáng sợ hơn cái chết!"

Lâm Dịch lạnh nhạt: " Thiếu ổ chủ Ngư Long ổ Thái Hồ thích cứa vết thương trên người địch nhân rồi dìm xuống nước cho ngư thú cắn. Hắn ngâm đủ bảy ngày bảy đêm cho chết. Tiến xấu vang khắp các thành ven bờ Thái Hồ sao chúng ta lại không biết."

"Hừ, đã nghe thấy uy danh Bổn thiểu chủ thì nên biết làm thế nào, bằng không thì bản thiếu gia không ngại ngâm các ngươi dưới hồ bảy ngày bảy đêm!" Khuôn mặt gã linh kiếm sư tuổi trẻ đầy vẻ độc ác tàn bạo.