Truyền Kiếm

Chương 49 : Lại thấy bạch y




TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang

Chương 45: Thủy Vân lui địch

Dịch giả: nhatchimai

Biên tập: 123456vn

Tình trạng của Mạc Vấn không tốt một chút nào, nhìn bên ngoài vô cùng thê thảm, toàn thân đều là máu tươi, khắp cơ thể không có chỗ nào còn nguyên vẹn. Bên trong cơ thể không biết có bao nhiêu mạch máu vỡ tan, bao nhiêu xương cốt bị trật. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc trưởng lão, khản giọng hỏi: "Tiền bối, một kiếm của ngươi vãn bối đã tiếp được, ngài không giữ lời sao?"

Tay Hoắc trưởng lão run lên nhè nhẹ, mắt lão trợn trừng trừng nhìn Mạc Vấn như muốn nhìn vào tận sâu trong lòng hắn. Sâu trong ánh mắt, sát khí biến ảo bất định nhưng cuối cùng lão nhắm chặt mắt lại, tay áo phất một cái, quay đầu bỏ đi.

Mạc Vấn nhẹ cả lòng, khí lực gắng gượng để giữ thân thể đứng thẳng biến mất, hắn ngã nhào xuống đất. Phương Nhu hét lên một tiếng bi thiết chạy tới, lần này bạch y thiếu nữ lại không ngăn trở.

"Văn công tử! Văn công tử! Ngươi làm sao rồi?" Phương Nhu chạy đến bên cạnh Mạc Vấn nhưng không dám đụng vào bởi khắp người hắn toàn là thương tích nên chỉ có thể hét lên đau lòng.

Mạc Vấn cố hết sức ngẩng đầu nhìn nàng một cái, miệng cười rồi thều thào bảo: "Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi."

Tay trái của hắn nắm chặt lấy Băng Vân kiếm để hấp thu Tàn Kiếm chi lực bên trong. Hắn cố gắng khôi phục kiếm khí khô cạn trong cơ thể. Lúc này bọn hắn vẫn chưa thoát hiểm mà tình cảnh càng thêm nguy hiểm!

Đám đệ tử Thanh Thành đưa mắt nhìn nhau rồi từ từ tiến lại gần, trong mắt tất cả đều đằng đằng sát khí.

Bóng trắng lóe lên, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở giữa sân làm cho đám đệ tử Thanh Thành dừng cả lại, bởi vì cái bóng trắng kia là bạch y thiếu nữ!

"Đây là Tẩy Trần Đan, có hiệu quả chữa thương."

Bạch y thiếu nữ giơ tay ném ra một vật vào trong tay Phương Nhu. Đó là một bình ngọc tinh sảo.



Phương Nhu mở bình ngọc ra, một viên đan dược trắng noãn, mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía, nàng đưa mắt nhìn Mạc Vấn rồi lại nhìn bạch y thiếu nữ, trong lòng do dự.

"Cho vào miệng ta." Mạc Vấn bảo.

Phương Nhu cắn cắn môi dưới, cẩn thận đưa vào trong miệng Mạc Vấn. Đan dược vừa vào miệng đã tan ra. Chẳng mấy chốc toàn thân Mạc Vấn bốc lên luồng bạch quang nhàn nhạt, những vết thương toàn thân khép miệng lại. Rồi chúng kết vảy, sau hơn mười lần thở thì những vảy kia thi nhau rơi xuống. Chỗ da dẻ vốn là miệng vết thương đều thành màu phấn hồng.

Thấy hiện tượng như thế, Phương Nhu mới thở dài một hơi, trong tâm hoàn toàn thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía bạch y thiếu nữ tràn ngập cảm kích.

Lại khoảng vài chục nhịp thở, Mạc Vấn lồm cồm đứng lên. Xương cốt toàn thân kêu lách cách, những xương cốt bị trật vậy mà cũng được dược lực uốn nắn lại!



"Đa tạ." Mạc Vấn nói lời cảm tạ với bạch y thiếu nữ.

Bạch y thiếu nữ nhìn hắn một cái rồi nhún chân, thân hình bay lên, nàng bỏ đi không nói một lời.

Mạc Vấn nhìn thân ảnh bạch y thiếu nữ đi xa, trong lòng hơi có chút si mê. Phương Nhu thấy vậy thì trong nội tâm hơi đau đớn, vẻ vui sướng trên mặt tan đi gần hết.

Thở dài một hơi, Mạc Vấn nhẹ nhàng bảo: "Chúng ta đi thôi."

Phương Nhu cúi đầu, ngón tay nàng xoắn lấy vạt áo, khe khẽ gật đầu.

Nhìn thấy Mạc Vấn đứng lên như sinh long hoạt hổ, đám đệ tử Thanh Thành sao dám ngăn trở. Chúng đồng loạt lui hết về sau, dường như Mạc Vấn là con mãnh thú như dòng nước lũ vậy.

Không ai dám đứng ra ngăn lại, Mạc Vấn mang theo Phương Nhu dễ dàng xông ra Thanh Thành. Bên ngoài thành hai người tìm được nơi bán ngựa bèn cưỡi ngựa chạy về Phi Thạch Thành. Họ chạy một mạch gần trăm dặm mới dừng lại nghỉ ngơi. Lúc này trời đã khuya lắm rồi.


"Văn công tử, ngươi đang làm gì đó?"

Phương Nhu nhìn thấy Mạc Vấn xuống ngựa, lôi từ trong bọc ra một cái gói rách nát vương đầy. Từ trong cái gói hắn lấy ra ngọc bàn và rất nhiều tiểu kiếm bằng ngọc rồi đem vùi xuống sâu dưới đất quanh đó.

Mạc Vấn vừa chôn một kiếm phù vừa liếc nhìn Phương Nhu và bảo: "Một lát nữa, cho dù có thấy xảy ra điều gì cũng đừng nói. Gắng đừng loạn động."

Phương Nhu nhẹ gật đầu dù cái hiểu cái không.



Mạc Vấn tiếp tục chôn kiếm phù. Một lúc sau hắn đã bài trí xong tấm kiếm phù cuối cùng. Mạc Vấn lấy trận bàn ra, tay bấm linh quyết. Mỗi cái đánh ra đều là thủ ấn huyền ảo, cuối cùng bèn quát lên một tiếng: "Thủy Vân Tam Chuyển! Khởi trận!"

Kiếm phù bị vùi sâu vào trong đất trăm trượng gần đó đồng thời phát ra một đạo linh quang. Chúng hợp lại trên bầu trời đêm, một tầng gợn sóng nhàn nhạt nhộn nhạo tản ra, nhưng tiêu tán rất nhanh.

Nhìn thoáng qua ba viên Thủy Linh Thạch bên trên trận bàn ảm đạm, hắn do dự một lúc bèn lấy Băng Vân kiếm ra, cắm vào mặt đất rồi đánh ra một đạo linh ấn. Băng Vân kiếm nhẹ nhàng rung động, một cổ linh lực băng hàn khổng lồ liền rót vào mặt đất có sự tương hỗ rõ ràng với đại trận. Ba viên Thủy Linh Thạch đang ảm đạm tựa hồ có chút sáng lên.

Lướt nhìn lại những gì đã bố trí, trong nội tâm Mạc Vấn thả lỏng rồi bảo Phương Nhu: "Hôm nay ngươi cũng mệt muốn chết rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

Phương Nhu gật nhẹ, nàng nghe lời nằm xuống nghỉ ngơi. Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn vào màn đêm phía bắc rồi bắt đầu nhắm mắt ngồi xuống.

Ước chừng nửa canh giờ, bỗng nhiên Mạc Vấn mở hai mắt nhìn vào sâu trong màn đêm nặng nề. Rất nhanh, một thân ảnh xuất hiện dưới ánh trăng, toàn thân mặc bộ đồ đen nên nhìn không rõ hình dáng như thế nào.

Nhìn người nọ Mạc Vấn ngừng cả thở. Một tay hắn nâng trận bàn, một tay kết xuất linh ấn, toàn bộ tinh thần đều chú ý đến động tác người thần bí nhân này.

Người này đi đến bên ngoài đại trận Mạc Vấn bố trí, tựa hồ y cảm ứng được cái gì bèn dừng bước lại, thanh âm khàn khàn cất lên: "Xuất hiện đi, bổn tọa biết rõ ngươi ở chỗ này, đừng tưởng rằng một cái ảo trận nho nhỏ thì có thể giấu diếm được bổn tọa."

Mạc Vấn chằm chằm vào Hắc bào nhân, hắn trầm giọng nói: " Quả nhiên ngươi vẫn đuổi theo. Chẳng lẽ ở Thanh Thành không giết được ta nên bản ý định động thủ tại chỗ không có người sao?"

"Hừ! Tiểu tử hồ ngôn loạn ngữ lung tung gì thế? Cái tên Hoắc lão nhi sợ Mặc Kiếm Môn nhà ngươi, bổn tọa không sợ. Mặc Kiếm Môn nhà ngươi tại Vệ Quốc hoành hành không sợ nhưng tại chúng ta Triệu quốc chưa hẳn có tác dụng! Thức thời thu ảo trận, bổn tọa cho ngươi đánh một trận thống khoái. Nếu không nhất định phải bắt ngươi luyện chế thành kiếm khôi, trọn đời không được siêu sinh!" Hắc bào nhân lạnh giọng quát.


Mạc Vấn lạnh lùng cười. Hắn không muốn nói nhiều nữa. Người này ở Thanh Thành không động thủ giết mình tất nhiên tại đây sẽ không tha.

"Muốn muốn giết ta, ngươi tự đến đi. Nếu hôm nay ta may mắn còn sống, ngày khác sẽ đến tông môn ngươi đòi lại công đạo!"

"Hắc, tiểu tử, ngươi rượu mời không uống, đòi uống rượu phạt sao? Thực cho rằng cái ảo trận nho nhỏ này bổn tọa sẽ không làm gì được cho ngươi sao?" Hắc bào nhân làm như bị khơi lửa giận. Lão đưa tay điểm về phương hướng đại trận.

Một đạo kiếm khí hoàn toàn thực chất hóa ngưng tụ thành một thanh kiếm quang nho nhỏ kêu PHỐC một cái rồi xông vào trong trận. Nó bay thẳng tới Mạc Vấn đang ngồi ngay ngắn giữa trận.

Phương Nhu đã tỉnh táo lại, nàng thấy sự việc như vậy bèn giơ tay che kín miệng lại. Nàng nhớ rõ Mạc Vấn đã bảo, vô luận phát sinh tình huống như thế nào cũng không được nói năng linh tinh gì.



Mạc Vấn đã có chuẩn bị bèn đánh một thủ ấn vào trận bàn: "Thủy Vân nhất chuyến -- Vân Sinh!"

Lập tức từ trận bàn hào quang bắn ra bốn phía, trong Thủy hành linh khí không khí bắt đầu chấn động kịch liệt. Đại trận lôi kéo ngưng tụ thành từng đoàn từng đoàn mây mù, phương viên trăm trượng bị mây mù tràn ngập rất nhanh. Hắc bào nhân phát ra đạo kiếm khí kia xong định tấn công mãnh liệt nhưng khi sương mù xuất hiện kiếm quang tiến từng chút từng chút, sau khi tiến vào được ba mươi trượng thì vang lên một tiếng bộp, hào quang hoàn toàn tan vỡ.

Hắc bào nhân dường như bị uy lực của đại trận làm cho kinh sợ, nghẹn ngào thốt lên: "Làm sao có thể? Là ảo trận hơn nhất giai! Sư môn của ngươi sao lại giao cho ngươi cái này?"

Nhất giai hả? Trong nội tâm Mạc Vấn cười lạnh, nếu như ngươi biết trận này là đại trận tam giai không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. Chẳng qua linh lực của linh thạch trong trận bàn sắp sửa hao hết, tu vi bản thân cũng không đủ nên không đủ phát huy một phần uy lực đại trận, nếu không nhất chuyến đủ tiêu diệt Hắc bào nhân.

"Hừ! Cho dù là ảo trận nhất giai thượng đẳng thì sao? Bổn tọa sẽ phá vỡ điểm tựa cuối cùng của ngươi cho mà xem!"

Hắc bào nhân từng bước xông vào trong sương mù dày đặc, kiếm khí tràn ngập toàn thân bức sương mù cách ra ba thước. Tiếp theo người này lấy trong tay áo ra một ngọc kiếm nho nhỏ giống hệt kiếm phù dùng để bày trận. Lão ném ngọc kiếm lên không trung. Ngọc kiếm phóng xuất ra một tầng huỳnh quang, phiêu phù ở đỉnh đầu Hắc bào nhân, sau đó bắt đầu không ngừng chuyển động.

Ngọc Kiếm đột nhiên dừng lại, mũi kiếm chỉ một phương hướng, Hắc bào nhân ha ha cười cười, đi nhanh về hướng Ngọc Kiếm chỉ.

Mạc Vấn nhướng mày, chỗ cái Ngọc Kiếm kia chỉ đúng là vị trí của hắn, vậy mà nó không bị sự ảnh hưởng của vân vụ đại trận. Thấy Hắc bào nhân càng ngày càng gần, Mạc Vấn nhìn thoáng qua ba viên Thủy Linh Thạch bên trên trận bàn, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định. Hắn ném trận bàn ra phía trước, hai tay nhanh chóng kết ấn.


Từng đạo linh ấn đánh ra, trận bàn phiêu phù ở đỉnh đầu Mạc Vấn bắt đầu chậm rãi xoay tròn, vân vụ chi khí ở trong đại trận cũng bắt đầu thay đổi, một thanh vân vụ kiếm ngưng tụ thành hình.

Hắc bào nhân khựng lại, bàn tay duỗi ra bắn ra một đạo kiếm khí, một thanh vân vụ kiếm vừa mới hiện ra đã bị đánh nát.

"Lại vẫn có thể công kích! ?" Thanh âm Hắc bào nhân tràn đầy vẻ khiếp sợ, có thể tụ tập huyễn pháp và công kích vào trong một thể, cái kiếm trận này không phải là đơn thuần phụ trợ mà đã có tư cách trở thành chủ trận hộ sơn động phủ phủ rồi! Nghĩ tới đây Hắc bào nhân thoải mái cười to: "Ha ha ha ha, trời cũng giúp ta! Bổn tọa mới mở động phủ đang lo không có chủ trận hộ sơn thích hợp, bộ kiếm trận này của ngươi bổn tọa lấy được rồi!"

Mạc Vấn hừ nhẹ một tiếng, tăng lượng kiếm khí đưa vào, tốc độ vận chuyển của đại trận đột nhiên nhanh hơn, hơn mười thanh vân vụ kiếm trong chốc lát ngưng tụ thành hình đâm thẳng đến Hắc bào nhân!

Hơn mười thanh vân vụ kiếm làm Hắc bào nhân cười không nổi. Lão luống cuống tay chân bắn ra kiếm khí đánh nát vân vụ kiếm ầm ầm xông tới, nhưng vẫn có hai thanh vân vụ kiếm đột phá phong tỏa, một thanh đâm vào ống tay áo, một thanh đâm vào vai lão.

Thân thể bị thương, Hắc bào nhân đùng đùng nổi giận. Lão đã tung hoành Triệu quốc mấy chục năm, hôm nay lại bị một đứa tiểu bối Luyện Khí lục giai khiến cho chật vật như thế nên hét lớn một tiếng: "Kiếm đến!"

Một đạo lưu quang từ bên hông của lão bay ra rồi hạ xuống tay. Mạc Vấn nhìn rõ, toàn bộ tâm thần bị chấn động, bởi vì cái đạo lưu quang kia đúng là linh kiếm của Hắc bào nhân cũng tức là Hoắc trưởng lão. Linh kiếm này đúng là bay ra từ cái túi nhỏ như là túi tiền treo bên hông Hắc bào nhân đấy!

Kiếm nang! Cái này là kiếm nang sao? Mạc Vấn nghĩ tới cái túi tơ màu đen mà hắn lấy được tại trong động phủ ở Đại Hoang Sơn hóa ra là vỏ kiếm của Băng Vân kiếm, xem ra có cơ hội phải nghiên cứu thêm, lại có thể để Linh kiếm trong đó.


"Tiểu tử! Chết đi cho ta!"

Hắc bào nhân cầm linh kiếm vận đại lực chém xuống. Kiếm mang thật lớn xé rách sương mù dày đặc, sức mạnh khủng bố như thủy triều điên cuồng bay đến chố Mạc Vấn, những nơi nó đi qua vân vụ tan thành mây khói!

Mạc Vấn dù kinh sợ nhưng không loạn, tay kết kiếm quyết thật nhanh thúc dục trận bàn Tam Chuyển Thủy Vân Kiếm trận, vân vụ chi khí cuồn cuộn tầng tầng bao bọc lấy Mạc Vấn, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất. Đạo kiếm quang kia trảm lên hắn như rơi xuống bùn, thế kiếm lập tức bị ngăn lại. Sau đó càng nhiều vân vụ chi khí vây chặt làm tan biến kiếm mang.



Tạch...! Tạch...! Vài tiếng nổ rất nhỏ, ba viên Thủy Linh Thạch tên trận bàn đồng thời rạn nứt, ánh sáng mờ đi chỉ chực tắt. Mạc Vấn lo lắng, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì mà chỉ ngưng trọng thúc dục đại trận lần nữa.

Trong trận vân vụ lại bốc lên, Hắc bào nhân có chút kinh nghi bất định nhìn đại trận biến đổi, nghẹn ngào kêu lên: "Lại vẫn có biến hóa! ? Chẳng lẽ là kiếm trận nhị giai hay sao?"

Tốc độ kết ấn của Mạc Vấn chậm lại, hai tay run lên nhè nhẹ vẻ cố gắng hết mức. Theo sự thúc dục của hắn một giọt thủy dịch ngưng tụ ở sâu trong sương mù, nó từ từ hấp thụ vụ khí lớn dần lên, đến một độ lớn nhất định, giọt thủy dịch trong suốt từ từ biến hóa. Ở hai đầu từ từ dài ra tạo thành một cái giống như hình kiếm phôi thô ráp.

Tựa hồ cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng đang hội tụ ở trong đại trận, Hắc bào nhân tập trung mười hai thành, trên linh kiếm hiện hình dạng một con rắn quấn quanh thân thể lão, không giống như kiếm linh hóa hình của linh kiếm sư cao cấp. Con thủy xà này biến ảo vô cùng chân thật, trông rất sống động. Linh kiếm lại chém một nhát nữa về phía trước. Vân vụ đang phong tỏa kiếm lập tức mỏng đi mấy phần.

"Bổn tọa xem cái đại trận này của ngươi có thể ngăn lão phu mấy kiếm!"

Hắc bào nhân quát một tiếng lạnh lùng, thúc dục Linh kiếm không ngừng phách trảm làm cho vụ khí ngưng tụ phía trước do Mạc Vấn ngưng tụ nhanh chóng pha loãng, chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu tán hoàn toàn!

Khuôn mặt Mạc Vấn vẫn thế chỉ thúc dục kiếm trận vận chuyển. Vụ khí giữa hai người chỉ còn lại một tầng mỏng manh, bên phía Mạc Vấn cũng đạt tới cực hạn của chính mình. Vân Vũ kiếm khí tiêu hao không còn, mà ngay cả Hỗn Nguyên kiếm khí cũng bị trận bàn hấp thu hết sạch để chuyển hóa thành Thủy thuộc tính rồi nhập vào bên trong đại trận.

"Không được, còn thiếu một ít!" Hai mắt Mạc Vấn trợn lên, một đạo thủ ấn cuối cùng chỉ còn một tý nữa thì hoàn thành! Hắn vỗ mạnh Băng Vân kiếm, một luồng hàn Băng Linh lực nồng đậm phun ra, toàn bộ đại trận chấn động nhanh chóng hòa tan luồng linh lực này. Thủ ấn cuối cùng nhớ được cái này tương trợ rốt cục hoàn thành!

"Thủy Vân Nhị Chuyển -- Vũ Ngưng!"

Thủy dịch được đại trận ngưng tụ to thêm một vòng, một thanh thủy kiếm nho nhỏ rốt cục hoàn toàn thành hình!

Vân vụ mỏng manh, Hắc bào nhân đã nhìn thấy Mạc Vấn đang khoanh chân ngồi đó bèn cười ha ha: "Tiểu tử, ta xem ngươi còn làm thế nào ngăn cản ta?"

Linh kiếm giơ lên định chém thêm nhát nữa thì đột nhiên một cảm giác nguy hiểm làm cho người ta sởn hết gai ốc từ trên đỉnh đầu truyền đến. Hắc bào nhân kinh hãi, vốn là định chém về phía Mạc Vấn một kiếm đành phải chuyển hướng chém đến phương đầy nguy hiểm kia.

Hắc bào nhân chỉ cảm kiếm quang của mình phát ra bị một đạo thật nhỏ nháy mắt xuyên thủng. Thế tới của vật kia không giảm nên lão sợ hãi vận toàn bộ kiếm khí toàn thân rót vào linh kiếm, làm cho Kiếm Linh Hóa Hình phát huy đến mức tận cùng.

Bốp! Một đạo Thủy Quang lập tức xuyên thủng rắn nước Kiếm Linh thân thể.

"Ah!"

Thủy xà bên trong Hắc bào nhân kêu lên một tiếng thảm thiết, thê lương. Linh kiếm hiện ở dưới chân lão, đưa lão bay lên không trung rồi nhanh chóng biến mất trong trời đêm. Tại chỗ lão đứng chỉ còn lại một bãi máu.

Ba viên Thủy Linh Thạch bộp bộp nứt vỡ thành bột. Sương mù trong phạm vi trăm trượng nhanh chóng tan ra. Mạc Vấn nhẹ lòng, cả người ngã ra. Hắn cảm thấy va phải một khuôn ngực mềm mại...