Truyền Kiếm

Chương 268 : Lôi Đan




Tuy đã trốn vào trong rừng rậm nhưng sau lưng đám thí luyện giả vẫn bị Huyết Điệt đuổi bén gót dọa cho bể mật, hoảng hốt chạy bừa. Chạy đâu không chạy bọn họ lại chạy về hướng phục kích Xích Quan Huyết Ti Mãng.

"Dừng lại! Không nên tiến về phía trước!" Mộ Dung Hinh hiểu rõ nếu dẫn Huyết Điệt tới địa điểm phục kích thì hậu quả đáng sợ tới cỡ nào bèn lo lắng hô to.

Nhưng mà lúc này hơn mười tên thí luyện giả chỉ còn nghĩ tới trốn chạy để khỏi chết, chẳng ai còn lòng dạ nào nghe mệnh lệnh của nàng. Bọn họ thuận theo bản năng chạy về chỗ có nhiều đồng loại, mà cái chỗ kia đương nhiên là nơi phục kích hai con yêu mãng Nhị giai Thượng vị, hoàn toàn không biết chính mình đang sắp gặp nạn!

Mộ Dung Hinh cắn răng, bỗng nhiên quay người lại không chạy nữa, đối mặt với bầy Huyết Điệt.

"Băng Phong Thiên Lý!"

Theo tiếng quát, trên người Mộ Dung Hinh phóng xuất ra hàn ý đáng sợ, hàn mang màu u lam trên Linh kiếm trong tay càng đậm, bắn ra bốn phía. Một tầng băng tinh lấy thân thể của nàng làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.

Bầy Huyết Điệt đụng vào phạm vi đóng băng, mấy trăm con Huyết Điệt đi đầu rơi vào trong phạm vi bị đông kết hóa thành gậy băng.

Nhưng những con Huyết Điệt rõ ràng không ngốc, chúng thấy con đường phía trước bị cản lại bèn tự động tách ra hai bên, vòng qua phạm vi hàn khí. Một kiếm này của Mộ Dung Hinh chỉ lưu lại gần ngàn con Huyết Điệt, đó chỉ là một phần nhỏ trong bầy Huyết Điệt, không ảnh hưởng tới đại cục chút nào.

Trong rừng sâu, một mảng rừng phạm vi vài dặm đã hoàn toàn trơ trọi, hơn trăm tên thí luyện giả kết thành ba cái kiếm trận loại nhỏ đang chật vật ngăn cản một con Xích Quan Huyết Ti Mãng điên cuồng công kích, trong đó La Lưu Băng cầm trong tay một tấm Kiếm Đồ Nhị giai Hạ phẩm phóng xuất ra hàn khí khôn cùng. Chín thanh Băng Tinh Kiếm khí hình thành một đạo Hàn Băng kiếm võng dốc sức bao vây Xích Quan Huyết Ti Mãng. Nhưng mỗi lần yêu mãng xoay người vung đuôi đều làm cho màn sáng Hàn Băng bị đâm cho lung lay sắp đổ.

"Nhị sư huynh! Không được! Chúng ta chịu không nổi nữa rồi!" Lưu Duệ la lớn.

Thạch Trung Thiên là người duy nhất có nhiệm vụ khác, áp lực tới hắn cũng lớn nhất bởi hắn chính diện đối chiến với Xích Quan Huyết Ti Mãng, hấp dẫn sự chú ý của yêu mãng để giảm áp lực tới Kiếm Đồ và những thí luyện giả khác. Mỗi một cái vẫy đuôi của yêu mãng là một lần Thạch Trung Thiên chật vật tránh né, tại chỗ hắn vừa đứng lại xuất hiện một cái hố to.

"Kiên trì! Phải kiên trì chút nữa! Tranh thủ thời gian cho mấy người Mộ Dung Hinh! Trọng Loan Tam Điệp Chướng!" Thạch Trung Thiên hét lớn một tiếng, một kiếm nặng như thiên quân hung hăng chém vào đỉnh đầu yêu mãng.

Oanh!

Một kiếm toàn lực của Thạch Trung Thiên đã có thể so sánh với Kiếm Cương trung kỳ đỉnh phong, như một ngọn núi lớn đập mạnh vào đầu của Xích Quan Huyết Ti Mãng, con yêu mãng Nhị giai Thượng vị này cũng cảm thấy không chịu đựng nổi, đầu bị chấn đến mức choáng váng, đình trệ mất mấy giây.



Các thí luyện giả khác thấy thế nhao nhao công kích, công kích dày đặc nện trên người yêu mãng. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không thể tránh được đau đớn, yêu mãng phẫn nộ hí lên. Trong cái miệng lớn phun ra một đạo thủy tiễn đen nhánh, La Lưu Băng vội vàng sử dụng Kiếm Đồ Hàn Băng kiếm võng bao vây ngăn cản, kiếm võng màu u lam lắc lư một hồi, chín thanh Băng Tinh Kiếm phát ra tiếng gào thét, bên trên bản thể bị ăn mòn tạo thành từng vệt hằn lại.

"Ah!"

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên truyền ra từ một chỗ không xa trong rừng rậm.

"Tiếng gì thế? Chẳng lẽ nhóm Đại sư tỷ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?"



"Không đúng, thanh âm này rất gần chúng ta."

Đám thí luyện giả kinh nghi bất định, trong lòng đã có một dự cảm không lành.

Bá! Bá!

Có vài thân ảnh chật vật từ trong rừng rậm chui ra, dốc sức chạy về phía trước. Con yêu mãng đáng sợ phía trước cũng không làm họ sợ hãi mà chỉ cắm đầu chạy thẳng.

"Là đám Trần Giác! Chuyện gì xảy ra vậy?"

Có người nhận ra thân phận tên thí luyện giả đang xông tới, trong lúc nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra.


"Rút lui! Toàn bộ rút lui!" Có tiếng hô đầy sự lo lắng của một nữ tử từ trong rừng rậm truyền ra, một đạo kiếm khí băng hàn từ trong rừng rậm bay lên, một mảng lớn cây rừng trực tiếp bị đóng băng.

"Là Đại sư tỷ!"

Thạch Trung Thiên và đám đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông biến sắc.



Không đợi bọn họ phản ứng, chung quanh rừng rậm liền truyền ra những tiếng soàn soạt. Một gã thí luyện giả đang tạo thành kiếm trận vây công Xích Quan Huyết Ti Mãng đột nhiên kêu thảm một tiếng ngã phịch xuống đất. Vì thiếu mất một người nên kiếm trận do mười người tạo thành lập tức lộ ra sơ hở, yêu mãng đụng nát kiếm quang bọn họ bố trí. Mấy tên thí luyện giả bị yêu mãng dùng sức đánh cho thịt nát xương tan, những người khác cũng bị kiếm trận cắn trả đánh bay.

"Không ổn! Rút lui! Lập tức rút lui!" Thạch Trung Thiên không nhìn thấy vật tập kích, nhưng cũng biết việc lớn không thành. Tòa kiếm trận đã bị phá, trận hình chống cự yêu mãng thiếu một góc, chắc chắn không cách nào ngăn cản công kích của yêu mãng!

Nhưng mệnh lệnh của hắn rõ ràng đã chậm mất rồi, từng tiếng kêu thảm thiết từ vòng ngoài cùng liên tiếp vang lên. Hai tòa chiến trận còn lại cũng lập tức tan tành, yêu mãng đã mất đi chế ước bắt đầu đại phát uy quyền, há miệng nuốt chửng mấy tên thí luyện giả vào trong bụng, sau đó vẫy đuôi một cái làm gần mười tên thí luyện giả khác biến thành thịt vụn!

Bầy Huyết Điệt nhung nhúc cuối cùng cũng từ trong rừng rậm vọt ra, toàn bộ chiến trường trở nên hỗn loạn.

--------------------oOo--------------------

"Triệu huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ." Bạch Vô Ngân mỉm cười nhìn về phía Triệu Vô Cực.

Khuôn mặt Triệu Vô Cực không động đậy, lạnh giọng hỏi: "Làm sao ngươi biết chỗ này?"

"Ha ha, lời của Triệu huynh lạ quá, vì sao mà tiểu đệ không thể biết chỗ này?" Bạch Vô Ngân khẽ cười bảo, tuy nhiên trong tiếng nói toát ra một tia bất cần đời, khí tức hai người đối chọi gay gắt.


Hư Không Kiếm Tông và Diệu Dương Kiếm Tông tuy ở bên ngoài là đồng minh, nhưng khi liên quan đến lợi ích bản thân thì cái gọi là đồng minh lại không có bao nhiêu ước thúc cả.

"Nội ứng!" Triệu Vô Cực ngoái đầu trợn mắt gườm gườm nhìn thoáng qua phần đông thí luyện giả sau lưng, nếu nói việc Thiên Trì Kiếm Tông ngoài ý muốn phát hiện Hỏa Diễm thụ là do bọn chúng cố ý dẫn dắt. Vậy thì tên Bạch Vô Ngân này xuất hiện ở đây chắc chắn không bình thường rồi, nhất định là Diệu Dương Kiếm Tông có nội ứng mật báo cho Bạch Vô Ngân!

Nội ứng sẽ không ghi hai chữ phản đồ lên trên mặt, Triệu Vô Cực cũng không có hỏa nhãn kim tinh (ý nói con mắt sắc sảo) nên đương nhiên hắn không thể nhìn ra cái tên bán tin tức kia là ai, hơn nữa tình huống hiện tại lại không cho phép bọn chúng còn bao nhiêu thời gian.

"Hai tám!" Triệu Vô Cực dứt khoát nói.



Bạch Vô Ngân lắc đầu: "Triệu huynh cũng quá keo kiệt đi à nha? Nếu như nói làm nhiều hưởng nhiều thì cũng là Thiên Trì Kiếm Tông xuất lực nhiều nhất, Diệu Dương Kiếm Tông các ngươi hình như căn bản không xuất ra bao nhiêu lực khí."

"Thế nhưng Hoàng Kim thụ này là tin tức của Diệu Dương Kiếm Tông chúng ta!" Triệu Vô Cực dằn nỗi tức giận nói.

"Cho nên ta không chiếm tiện nghi của ngươi nhiều lắm, bốn sáu!" Bạch Vô Ngân nói.

Khóe mắt Triệu Vô Cực khẽ nhíu một cái, cắn răng bảo: "Được, ngươi bốn ta sáu!"

"Mọi người hợp tác vui vẻ." Bạch Vô Ngân nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Hai bên phái ra một trăm người đi hái quả trên Hỏa Diễm thụ, trong đó một trăm người hái quả, một trăm người đếm để không bên nào giở trò.

Đang lúc hái Huyết Nguyên quả chưa xong, Bạch Vô Ngân cười mà như không cười nhìn Triệu Vô Cực: "Triệu huynh, chuyện dẫn dắt Thiên Trì Kiếm Tông nếu như không thành, ngươi không sợ bọn chúng hưng sư vấn tội sao?"


"Hừ, vậy cũng phải chờ bọn chúng toàn mệnh trở về đã." Triệu Vô Cực lơ đễnh cười lạnh một tiếng. Hắn còn thật không để một Kiếm Tông mới tấn cấp ở trong mắt, đương nhiên ngoại trừ cái tên Mạc Thu kia.

Ánh mắt Bạch Vô Ngân lộ ra một tia thương cảm: "Hai con yêu mãng Nhị giai Thượng vị, cộng thêm mấy ngàn con Huyết Điệt thì với thực lực của bọn họ quả thật không biết cuối cùng có thể còn sống sót mấy người. Nếu không cũng nên chia cho mấy người bọn họ một chút đền bù tổn thất?"

Triệu Vô Cực hừ nhẹ một tiếng: "Nếu ngươi lo lắng cho chúng thì cứ lấy từ trong phần của các ngươi ấy."

"Ha ha, chỉ đùa một chút." Bạch Vô Ngân cười cười xấu hổ, cho dù là Nhân Nguyên quả hay là Huyết Nguyên quả thì cũng đều là tài nguyên chiến lược, là đại kế phát triển Kiếm Tông, mặc dù hắn muốn cho nhưng trưởng bối Tông môn cũng sẽ không đồng ý.

--------------------oOo--------------------

Tại nơi cách đó hơn mười dặm đã trở thành trường chết chóc mà kẻ bị giết chóc tất nhiên là thí luyện giả Thiên Trì Kiếm Tông. Đối mặt với một con yêu mãng Nhị giai Thượng vị và tổng số vài ngàn con Huyết Điệt điên cuồng công kích thì trên trăm tên thí luyện giả giống như con thuyền cô độc trong mưa to gió lớn, từng người từng người bị ngã xuống. Chỉ trong thời gian mấy chục nhịp thở ngắn ngủi, đã có gần một nửa thí luyện giả chết thảm tại chỗ.


"Đi! Đi mau!"

La Lưu Băng dốc hết sức mình khởi động Kiếm Đồ Nhị giai bọc lấy mười mấy tên thí luyện giả may mắn còn sống sót bên dưới rồi bỏ chạy vào rừng sâu. Hai người Mộ Dung Hinh và Thạch Trung Thiên cản phía sau, quấn lấy Xích Quan Huyết Ti Mãng. Lúc này mới tạm thời khống chế được thương vong.



"Đám này đến cùng là con gì vậy? Sao lại giết mãi không chết? Càng giết càng nhiều?"

Lưu Duệ lớn tiếng kêu lên.

"Là Huyết Điệt! Một loại ký sinh trùng trên Hỏa Diễm thụ! Chỉ có Hỏa Diễm thụ thai nghén ra Nhân Nguyên quả mới có loại yêu trùng này! Chết tiệt! Hỏa Diễm thụ kia vậy mà lại có Nhân Nguyên quả!" Một gã thí luyện giả cao tuổi buột miệng chửi ầm lên, không biết là mắng yêu trùng hay là tức giận khi bỏ lỡ dịp may lấy được Nhân Nguyên quả.

"Chúng ta làm sao bây giờ? Những con Huyết Điệt vẫn một mực đuổi theo chúng ta!"

"Trốn! Trốn về phía trước! Chúng không rời Hỏa Diễm thụ quá xa! Chỉ cần chạy cách Hỏa Diễm thụ ba mươi dặm chúng sẽ không đuổi nữa."

Hàng trăm hàng ngàn Huyết Điệt bốp bốp bốp bốp đâm vào màn sáng Kiếm Đồ làm màn sáng bị đâm cho chớp lên không yên. Thỉnh thoảng có con Huyết Điệt đột phá màn sang, ở dưới Kiếm Đồ cũng thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thảm thiết, đó là thí luyện giả không may bị Huyết Điệt đánh vỡ kiếm quang hộ thể.

"Bên kia làm sao bây giờ?"

"Không biết, bọn hắn chỉ có thể tự cầu phúc lấy thôi."

Theo suy đoán của bọn họ thì ở chỗ phục kích bên kia thảm thiết hơn nhiều, bọn hắn không có cường giả bài danh Top 50 Luận Kiếm Đại Hội như Mộ Dung Hinh và Thạch Trung Thiên tọa trấn, cũng không có Kiếm Đồ Nhị giai để sử dụng. Bọn hắn chỉ có một gã thí luyện giả Kiếm Cương sơ kỳ, hơn nữa bài danh cực kém, kiếm trận cũng chỉ là một bộ trận bàn Nhị giai Hạ phẩm, vài tên thí luyện giả dẫn hơn một ngàn con Huyết Điệt vào chiến trường thì kiếm trận phòng tuyến bên ngoài do thí luyện giả tạo thành lập tức sụp đổ. Chỉ bằng vào một bộ trận bàn kiếm trận Nhị giai Hạ phẩm đã không cách nào ngăn cản Xích Quan Huyết Ti Mãng cuồng bạo. Kiếm trận chống đỡ một hồi cũng sụp đổ. Bọn họ liền bị đồ sát!

Cuối cùng chỉ có hơn hai mươi tên thí luyện giả thực lực Kiếm Cương sơ kỳ dưới sự dẫn dắt của Vu Phong liều mạng bỏ chạy vào trong rừng. Xích Quan Huyết Ti Mãng và Huyết Điệt ở phía sau truy kích điên cuồng, không ai cản hậu nên chuyện toàn quân bị diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Chết tiệt! Đứa nào dẫn đám vật đáng sợ này tới đây? Lão tử muốn rút gân lột da nó!" Vu Phong vừa điên cuồng bỏ chạy vừa chửi ầm lên.

Phía sau hắn là hơn hai mươi tên thí luyện giả sắc mặt ảm đạm bỏ chạy sát gót, thỉnh thoảng có Linh Kiếm sư kêu thảm quẳng phi kiếm xuống rớt lại phía sau. Chạy chưa được vài dặm, đội ngũ đã giảm mất bảy tám người, còn thừa lại chưa đủ mười lăm người!

Người bên cạnh càng ngày càng ít, Xích Quan Huyết Ti Mãng hí điên cuồng ngay phía sau, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng thê lương của thí luyện giả! Hắn biết rõ bây giờ không cách nào may mắn thoát khỏi, bèn phát ra một tiếng gào rú bi phẫn: "Ai có thể cứu lão tử! Lão tử cả đời làm trâu làm ngựa cho hắn!"

"Lời ngươi nói có chắc chắn không?" Một thanh âm đột ngột từ phía trước vọng đến.