Truyền Kiếm

Chương 204 : Trục trặc?




"Thái Tôn sư chất, sao có thể tùy tiện nhận kẻ xa lạ không rõ lai lịch vào trong tông môn chứ ? Chưa nói đến chuyện hắn trở thành đại đệ tử đời thứ mười một, mà chỉ riêng việc trở thành đệ tử chân truyền thôi đã có vấn đề rồi ! Tài nguyên của Kiếm Tông chúng ta sao có thể vô duyên vô cớ đưa cho người ngoài cơ chứ?"



Liêu Nguyên bình tĩnh trước những lời chất vấn của mấy vị trưởng lão đời thứ mười, bên trong Thiên Trì Kiếm Tông, người có thể đưa ra nghi vấn với lão cũng chỉ có mấy vị sư thúc cùng thế hệ với sư tôn của hắn lão thôi. Mặc dù lão đã trở thành cường giả Kiếm Nguyên cảnh, nhưng mấy vị Thái Thượng trưởng lão vẫn có chỗ đứng rất lớn, bởi từ trước đến nay Thiên Trì Kiếm Tông luôn coi trọng tôn sư trọng đạo , cho nên đối với những vị trưởng lão lâu đời có bối phận lớn nhất Kiếm Tông này mọi người vẫn phải giữ nguyên thái độ tôn trọng .



"Mấy vị sư thúc, việc này ta đã suy nghĩ rất kỹ rồi , mọi người không cần phải lo lắng."



Trong cả đám người có một lão già trên mặt đầy những vết nhăn chồng chéo lên nhau tức giận nói : "Thái Tôn sư chất, không phải là chúng ta không tin ngươi, mà là không thể tin một người xa lạ, chúng ta hoàn toàn không biết gì về hắn , hơn nữa hắn còn có cả Sát Lục Kiếm Ý, người như vậy sao có thể làm cho chúng ta tin tưởng cơ chứ?"



"Các vị sư thúc, ta hiểu được lo lắng của các ngài, nhưng ta cũng tin vào tâm tính của Mạc Vấn, có thể bình yên đi qua một trăm bậc thềm đá trên Vấn Tâm Thiên Lộ đã đủ để nói rõ điều đó, còn về phần mặt tiêu cực của Sát Lục Kiếm Ý hẳn mọi người cũng đã có nghe qua, nhưng nhìn vào những biểu hiện của Mạc Vấn sư đệ tại Kiếm Tông từ trước đến nay, chắc hẳn mọi người cũng đã nhìn ra được hắn là loại người nào chứ ."



Sát Lục Kiếm Ý được xưng là kiếm đạo cực đoan , thành tựu về sau cũng chỉ có một trong hai con đường cực đoan, thứ nhất là bị kiếm ý nuốt sống, bản tâm chìm vào trong giết chóc, trở thành một ma đầu khát máu, thứ hai là có thể thật sư khống chế kiếm ý, tùy tâm điều khiển theo ý muốn, nhưng loại người này thật sự quá ít, bởi vì cứ một trăm Linh Kiếm Sư tu luyện Sát Lục Kiếm Đạo chưa chắc đã có một người có thể làm được. Thế nhưng lời nói của Liêu Nguyên cũng rất đúng, nhìn vào những biểu hiện của Mạc Vấn tại Thiên Trì Kiếm Tông, có thể thấy hắn không phải là ma đầu bị tâm tình khát máu khống chế.



Mấy vị trưởng lão đời thứ mười đều trầm ngâm không nói, sau một lúc trầm ngâm, vẫn là cái vị trưởng lão có khuôn mặt tiều tụy lúc trước lên tiếng : "Được, chúng ta không phản đối việc hắn trở thành đệ tử chính thức của Kiếm Tông , nhưng lần tiến vào Kiếm Linh Ảo Cảnh này, tuyệt đối không thể để cho hắn làm người dẫn đội!"



Liêu Nguyên nhíu mày: "Được rồi, lần thí luyện này sẽ do Hinh Nhi dẫn đội."



oOo



Ở sâu bên trong Thiên Trì Kiếm Tông, có một hang động cực kỳ yên tĩnh, đột nhiên từ bên trong động ấy phun ra hàn khí cực mạnh, khiến khoảng đất phía ngoài bị bao phủ bởi một lớp băng, hơn nữa lớp băng này còn đang khuếch tán về bốn phía, chỉ trong thời gian ngắn ngủn mấy nhịp thở toàn bộ sơn cốc đã bị bao trùm bởi băng tuyết. Chỉ trong nháy mắt, khe núi vốn trăm hoa đua nở giống như mùa xuân phảng phất như bị biến thành một thế giới toàn băng tuyết .



Một bóng người màu tím xuất hiện trước cửa động, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết nhìn lướt qua toàn bộ khe núi, lập tức toàn bộ lớp băng trong khe núi bị tan rã trở thành Hàn Băng Chi Khí tinh thuần như lúc trước rồi hội tụ về phía thân thể của nàng. Chỉ một lát sau, cảnh tượng trong khe núi đã lại khôi phục lại như cũ.



"Chúc mừng Đại sư tỷ xuất quan."



Ở trước cửa động, xuất hiện hai nữ đệ tử, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng.



Mộ Dung Hinh liếc nhìn hai vị nữ đệ tử, khuôn mặt lạnh như băng cũng hiện lên vẻ nhu hòa, thanh âm của nàng trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng : "Đã bao lâu rồi?"





"Đại sư tỷ, đã qua năm tháng lẻ hai mươi ngày."



Mộ Dung Hinh hơi giật mình : "Đã lâu như vậy sao, quả nhiên không hổ danh là một kiếm pháp ảo diểu, mất nhiều thời gian như vậy mà mới chỉ miễn cưỡng đạt được mức tiểu thành."



Nàng khẽ lắc đầu rồi nhìn về phía hai nữ đệ tử: "Hình như Kiếm Linh Ảo Cảnh sắp mở ra, gần đây bên trong Kiếm Tông có xẩy ra chuyện gì không?"



Hai nữ đệ tử quay đầu nhìn nhau : "Hồi bẩm Đại sư tỷ, cách đây hơn một tháng tông môn có thu nhận thêm một vị đệ tử chân truyền."



Mộ Dung Hinh cảm thấy hơi bất ngờ : "A, trong số mấy vị sư đệ có vị nào thăng lên đại đệ tử đời thứ mười hai sao?"



Hai vị nữ đệ tử cười khổ : "Không phải đại đệ tử đời thứ mười hai, mà là đời thứ mười một, Thái Tôn các hạ thay sư thu đồ đệ, thu nhận một vị trưởng lão khách khanh mới nhập tông làm đại đệ tử đời thứ mười một"



"Đại đệ tử đời thứ mười một?" Hai bờ lông mày thẳng như vẽ của Mộ Dung Hinh hơi nhíu lại : "Hắn có lai lịch như thế nào ?"



Nữ đệ tử lắc đầu: "Không biết, tông môn không công khai tư liệu về vị tiểu sư thúc này, nhưng khi mới nhập môn, vị tiểu sư thúc này đã từng đi qua bốn trăm chín mươi tám bậc trên Vấn Tâm Thiên Lộ, hơn nữa lại còn là một Trận Đạo Tông Sư, đồng thời cũng tham gia thí luyện Kiếm Linh Ảo Cảnh lần này."



"Bốn trăm chín mươi tám bậc sao?"



Rốt cuộc sắc mặt như sương giá của Mộ Dung Hinh cũng thay đổi, thế nhưng trong ánh mắt nàng ánh lên cảm giác nóng rực không thể hiểu được. Cái cảm giác này rất quen thuộc, có thể thường xuyên nhìn thấy nó trong đôi mắt của Thạch Trung Thiên ...



oOo



Một chiếc kiếm thuyền Phi Vũ hai cánh lơ lửng phía trên Thiên Trì Kiếm Tông .



Chiếc kiếm thuyền có mầu lam, thân tàu được bao phủ bởi những hoa văn màu đen huyền bí, phát ra khí thế tang thương của năm tháng nhưng không kém vẻ uy nghiêm. Từ khí tức và linh quang mà kiếm thuyền phát ra có thể thấy nó có phẩm chất vượt xa cái kiếm thuyền Phi Vũ mà Mạc Vấn lấy được tới mấy cấp độ!



Bên trên kiếm thuyền là mấy trăm vị Linh Kiếm Sư đang ngay ngắn đứng trên boong thuyền, tất cả đều là những đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông tham gia thí luyện Kiếm Linh Ảo Cảnh lần này.





Chuyến đi đến Tử Vân Tinh Các tham gia thí luyện này do chưởng môn Thiên Trì Kiếm Tông Đinh Hàn tự mình dẫn đội, ngoài ra còn có năm vị trưởng lão nội môn có tu vi Kiếm Cương trung kỳ trở lên và mười vị trưởng lão khách khanh nội môn, về phần đám đệ tử tham gia thí luyện có bảy đại đệ tử hạch tâm cùng với Mạc Vấn, còn lại chính là một trăm đệ tử đời thứ mười hai có tu vi Kiếm Mạch kỳ trở lên và bốn trăm đệ tử ký danh đời thứ mười ba có tu vi Dưỡng Kiếm kỳ.



"Mọi người đã đến đông đủ chưa ?" Đinh Hàn đứng ở trên mũi thuyền trầm giọng hỏi.



"Còn Mạc sư thúc và Đại sư tỷ chưa đến." Một gã đệ tử kính cẩn đáp.



Đinh Hàn khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, chỉ phất tay ra hiệu cho tên đệ tử kia lui xuống.



Rít --



Từ phía xa xa vọng tới tiếng hót bén nhọn, sau đó xuất hiện một con chim cực lớn toàn thân mầu u lam nhanh chóng bay tới, tốc độ của nó nhanh đến đáng sợ, đến mức kéo lê thành một vết mầu xanh thật dài trên bầu trời .



"Đó là Lam Tinh Điểu của Đại sư tỷ!" Tô Yến đứng bên mạn thuyền hưng phấn thét lên.



Thạch Trung Thiên chỉ hừ một tiếng, ra vẻ khinh thường, thế nhưng ánh mắt không tự chủ được mà cứ dõi theo bóng dáng con chim lớn kia.




Còn La Lưu Băng lại nắm chắc tay phải, đôi mắt nóng rực nhìn về phía bóng người mơ hồ trên lưng con chim lớn kia.



Trên mặt Lưu Vũ đầy vẻ si mê và sùng bái, chỉ có Tam sư huynh Túc Bích và lão Lưu Duệ là còn bình thường, vẻ mặt người phía trước thì đầy vui vẻ mong đợi, còn kẻ thứ hai thì chỉ đơn thuần là cao hứng mà thôi.



Tốc độ Lam Tinh Điểu cực nhanh, từ lúc nó mới xuất hiện đến lúc bay tới gần kiếm thuyền chỉ mất có thời gian hơn mười nhịp thở.



Một luồng khí băng hàn trên thân con mãnh điểu cũng ập tới cùng với nó, khiến những đệ tử có tu vi khá thấp trên thuyền không tự chủ được mà rùng cả mình.



Con chim cực lớn tự động bay lên ngọn tháp cao nhất được dựng trên kiếm thuyền, sau đó một bóng người mặc áo tím chậm rãi bay xuống boong thuyền.





"Đại sư tỷ!"



"Bái kiến Đại sư tỷ!"



"Đại sư tỷ khỏe chứ."



Mấy vị sư đệ sư muội lần lượt tiến lên chào hỏi, Thạch Trung Thiên cũng kiềm chế không "hừ" lên thành tiếng, mặc dù trong lòng gã không phục nhưng dù sao Mộ Dung Hinh cũng là đại sư tỷ của mình.



Ngay khi mọi người đang chào hỏi thì bỗng nhiên lại có một tiếng rít từ phía xa truyền tới, chỉ thấy ở phía chân trời xuất hiện thân hình to lớn của Đại Hôi, nó đang nhanh chóng bay tới kiếm thuyền với tốc độ không hề thua kém Lam Tinh Điểu



Gáy --



Lam Tinh điểu không cam lòng yếu thế ngân lên, đối chọi gay gắt với Đại Hôi.



Thấy vậy đồng tử trong mắt Mộ Dung Hinh hơi co lại, đôi mắt chăm chú nhìn người áo đen đang đứng trên lưng Lôi Dực Thôn Kim Thú .



"Ồ? Mạc trưởng lão không trùm mũ !"



Lưu Duệ tinh mắt nhìn thấy liền kinh ngạc kêu lên một tiếng.



"Tiểu Lục ngu ngốc, không phải là Mạc trưởng lão, mà phải gọi là Mạc sư thúc chứ!" Tô Yến phê phán.



"A...a...a....! Vị Mạc sư thúc này thật trẻ tuổi !" Lão Thất Lưu Vũ kêu lên kinh ngạc.



Lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều trở lên trì trệ, thậm chí còn có một số người khi nhìn thấy bóng người đứng trên lưng Lôi Dực Thôn Kim Thú còn ngây ra một lúc.



Mạc Vấn đứng yên trên lưng Đại Hôi, tuy hắn vẫn mặc Hấp Linh Phi Phong như trước, nhưng cái mũ trùm đầu đã được hắn bỏ xuống, trên mặt đeo chiếc mặt nạ da người mà Liêu Nguyên đưa cho nên khuôn mặt của hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác , duy chỉ có tuổi là không có chút thay đổi nào, chỉ thay đổi một chút cơ trên mặt.



"Hống !"





Đại Hôi uy phong lẫm liệt gầm lên một tiếng rồi hạ xuống đỉnh kiếm thuyền, lập tức Lam Tinh Điểu đang đứng trên ngọn tháp xòe rộng hai cánh làm ra bộ dáng chuẩn bị tấn công, đôi mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào cái con quái vật bốn chân có vẻ còn to lớn hơn so với mình kia. Đại Hôi cũng cảm thấy rất có hứng thú với con chim to lớn này, vì thế nó liền trợn trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm vào đối phương, cái miệng thiếu chút nữa thì chẩy cả nước miếng. Cả hai đều là yêu thú nhị giai hạ vị, nhưng Đại Hôi đã trải qua kinh nghiệm lôi kiếp khi tấn giai từ nhất giai lên nhị giai, hơn nữa còn rèn luyện trong Lôi Trạch ở Lôi Minh Sơn một thời gian ngắn, tính đến lúc này , thời gian đã trải qua khá lâu đủ để nó ổn định vững vàng tiến bước lên nhị giai hạ vị đỉnh phong, bất kể là phương diện huyết mạch hay là thực lực nó đều cao hơn Lam Tinh Điểu một cấp bậc .



Mạc Vấn chậm rãi hạ xuống boong thuyền phía trên mũi thuyền, đối với Đinh Hàn và mấy vị trưởng lão Kiếm Cương cùng thế hệ đang đứng phía xa xa, hắn cũng chỉ thoáng hành lễ rồi khoanh tay đứng yên.



"Hắn thật sự là Mạc sư thúc à ? Sao lại trẻ như vậy chứ ? Thoạt nhìn so với Đại sư tỷ còn trẻ hơn !"



Lưu Duệ hỏi liên tục, thế nhưng vừa nói xong thì đột nhiên đã ăn ngay một tát. Tô Yến dùng vẻ mặt xiên xẹo không có thiện ý nhìn gã : "Tiểu Lục ! Ngươi nói cái gì?"



Đương nhiên Lưu Duệ biết mình đã nói sai rồi, mặc cho luồng hàn khí mơ hồ khi có khi không đang chỉa thẳng vào bản thân, gã cười ha hả nói: "Làm gì có chuyện ấy chứ ? Đại sư tỷ tuổi trẻ tú lệ, đẹp như một đóa hoa, thoạt nhìn lại tưởng là một thiếu nữ, tươi trẻ không ai bì kịp, còn vị Mạc sư thúc này phỏng chừng tuổi thật sự cũng bảy tám mươi tuổi, nhất định là dùng trú nhan bí thuật rồi!"



Tô Yến lộ ra vẻ "coi như ngươi biết thức thời", tạm thời bỏ qua cho gã.



Lưu Duệ thầm thờ dài một hơi, lúc này luồng hàn ý bao phủ quanh người gã cũng đã biến mất, tim gã lúc này đang đập liên hồi, thiếu chút nữa thì bị Đại sư tỷ nhớ tới, điều này so với bị Nhị sư huynh quấn lấy còn thê thảm hơn !



"Mạc sư thúc, ngài dùng cách nào để giữ nguyên dung mạo vậy ? Chẳng lẽ dùng cái gọi là linh đan trú nhan gì gì đó sao?" Sắc mặt Tô Yến đầy vẻ chờ mong, chăm chú nhìn Mạc Vấn, đối với một nữ nhân, thứ các nàng quan tâm nhất là gì? Đương nhiên là dung mạo rồi!



Mạc Vấn hơi nhíu mày, nhưng không hề trả lời , cũng không phải hắn không muốn trả lời , mà là chẳng biết phải trả lời ra sao, nên nhớ rằng thực tế hắn mới chỉ có hai mươi ba tuổi, hơn nữa do kiếm thể của hắn khá đặc biệt cho nên thoạt nhìn chỉ như một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi mà thôi.



"Tiểu sư thúc, sao ngài lại không nói ? Chẳng lẽ không muốn nói sao? Ngài cứ nói cho ta biết đi, ta tuyệt đối sẽ không kể cho những người khác đâu." Tô Yến bắt đầu thể hiện ra bản lĩnh trời sinh của nữ nhân là quấy phá.



Đinh Hàn biết không thể đứng yên mà nhìn , dù sao Tô Yến cũng là đệ tử nhập thất của hắn: "Yến nhi, ngươi đừng dây dưa với Mạc sư thúc nữa, Năm nay Mạc sư thúc của ngươi mới chỉ hai mươi ba tuổi thôi, làm gì có cái gì gọi là bí pháp trú nhan chứ ?"



"Cái gì ? Hai mươi ba tuổi?" Tô Yến choáng váng, sau đó hai mắt trợn trừng, cái miệng nhỏ nhắn biến thành hình chữ O: "Hai mươi ba tuổi!"



Tất cả mọi người cũng bị tin tức này chấn kinh , chỉ rất ít người biết được tư liệu về Mạc Vấn , ngay cả đám trưởng lão nội môn của Thiên Trì Kiếm Tông cũng chỉ giới hạn có mấy người biết rõ, nay nghe thấy Đinh Hàn nói ra tuổi của Mạc Vấn , thiếu chút nữa chấn kinh đến mức rót cả hàm, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là không tin rằng đây là sự thật , điều này nghe qua quả thật quá vô lý !



Hai mươi ba tuổi! Cảnh giới Kiếm Cương ! Lĩnh ngộ Sát Lục Kiếm Ý ! Trận Đạo Tông Sư ! Có vẻ như hắn còn là một Đan Đạo Đại Sư nữa chứ!



Bất kể về phương diện nào cũng phải trải qua rất nhiều thời gian mới có thể đạt được một số thành công, nhưng nay lại có người dùng hai mươi ba năm đã hoàn thành tất cả, thử hỏi điều đó có phải lừa gạt người khác không cơ chứ?