Truyền Kiếm

Chương 202 : Mùi máu tươi




Một bộ kiếm trận có giá trị như thế nào thì bất cứ một vị Linh Kiếm Sư nào cũng biết , hơn nữa nó còn là một bộ kiếm trận tương đối cao cấp, có thể trở thành kiếm trận hộ sơn đỉnh cấp của kiếm môn !



"Nếu mà lão phu có một tòa kiếm trận như vậy thì sao phải sợ cái tên họ Thạch kia quấy rối cơ chứ?" Khuôn mặt một vị trưởng lão khách khanh có mái tóc trắng xoá đầy vẻ ghen tị .



"Lần này xem như Thạch Trung Thiên đã bại rồi, tuy hắn đã lĩnh ngộ được kiếm ý khiến sức tấn công của kiếm khí tăng lên nên vẫn có uy lực nhất định đối với kiếm trận có phẩm chất nhị giai trung phẩm, nhưng nếu là kiếm trận nhị giai thượng phẩm thì cho dù hắn có ở chỗ này công kích ba ngày ba đêm đi chăng nữa cũng chỉ là vô dụng."



"Hắc, Thạch ma đầu đâu phải là kẻ thiếu nghị lực,còn nhớ lần trước hắn liên tục chiếm cứ bên ngoài động phủ của Hoàng trưởng lão một tháng , ép Hoàng trưởng lão không thể không ra ngoài đánh với hắn một hồi , e rằng lần này Mạc trưởng lão có trốn cũng chẳng thoát rồi."



"Xem vị Mạc trưởng lão này có thể kiên trì được bao lâu, nói thật, ta chưa từng tận mắt nhìn thấy vị Mạc trưởng lão này xuất thủ lần nào."



Trên bầu trờikiếm quang lấp lóe, lúc này Thạch Trung Thiên đã phát huy kiếm ý đến mức tận cùng, cứ từng kiếm từng kiếm bổ lên kiếm trận hộ sơ , nhưng cái lớp phòng hộ này lại giống như mai của con rùa đen, mặc cho hắn có công kích kiểu gì đi chăng nữa vẫn không thể làm nó rung chuyển .



"Ái chà ! Ra đây! Ra đây cho ta!"



Thạch Trung Thiên tức khí oa oa kêu to, đầu tóc gã rối bời như một tên điên, liên tục đem từng đạo kiếm quang nặng như núi chém xuống.



Động tĩnh bên này lan tới phụ cận ngọn núi khiến nhiều Linh Kiếm Sư chú ý, lập tức một đám người ngự kiếm tới xem, bọn họ đứng ở phía xa xa nhìn vào, đồng thời ngón tay không ngừng chỉ trỏ về phía bên này.



Đại điện Thiên Trì .



"Sao bên ngoài lại ồn ào như vậy ?" Đinh Hàn không hài lòng , quay sang một gã đệ tử hỏi .



"Bẩm sư tôn, Nhị sư huynh đã trở lại rồi , nghe nói sư huynh đang tìm Mạc trưởng lão để luận bàn kiếm đạo."



Đinh Hàn cảm thấy hơi nao nao, sau đó trên miệng nở ra nụ cười khổ: "Lại là tên tiểu tử này , xem ra lần này hắn đá nhầm cửa sắt rồi, như thế cũng tốt, cứ để cho hắn nếm phải quả đắng một phen đi."



Nghĩ vậy Đinh Hàn liền khoát khoát tay với tên đệ tử kia , nói: "Không cần để ý đến hắn làm gì, chỉ phái một người chú ý tới hắn, miễn là đừng quá đáng là được."





Thạch Trung Thiên ở bên ngoài liên tục oanh kích trọn nửa canh giờ, nhưng trên mặt hắn không những không hề có chút dáng vẻ mệt mỏi nào, mà hoàn toàn ngược lại, tinh thần càng lúc càng dâng cao.



Lăng Tuyết Nhi không chịu nổi chấn động linh lực kịch liệt như vậy lên đã sớm trốn vào trong động phủ. Không ai để ý tới, khiến cho Thạch Trung Thiên càng thêm giận dữ, càng ra sức chặt chém .



Bên trong ngọn lửa bạc là hơn mười viên linh đan mới thành hình, linh đan vừa xuất lò lập tức mùi thuốc nồng đậm tràn ngập khắp gian thạch thất.



Mạc Vấn lấy ra một chiếc bình ngọc, cẩn thận đem tất cả số linh dược cất kỹ, bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gầm rú làm hắn không khỏi nhíu nhíu mày, vốn tưởng rằng cái tên bên ngoài kia sẽ biết khó mà lui, ai ngờ hắn lại là kẻ khó chơi như vậy.



Trầm ngâm trong giây lát, Mạc Vấn nhắm hai mắt lại, kiếm thức tản ra, lấy cơ thể làm khởi điểm lan ra phía ngoài động phủ được che kín bởi vô số cấm chế.





Hơn mười đạo cấm chế dung nhập bên trong phù kiếm Diễn Thiên Thần Giám lặng yên biến ảo không một tiếng động, lập tức lớp phòng hộ bao quanh động phủ phảng phất như đột nhiên tan biến.



Thạch Trung Thiên hơi sững sờ trong giây lát rồi mừng rỡ như điên: "Ha ha, rốt cục cũng phá được cái mai rùa đen rồi."



Nói xong , gã liền đáp xuống khoảng đất trống bên ngoài động phủ rồi tiến về phía động phủ, nhưng khi mới đi được mấy bước , thì đột nhiên có hơn mười đạo cấm quang có mầu sắc khác nhau đồng thời bao phủ lấy gã , tiếp đó là chấn động linh lực khủng bố đột nhiên bộc phát.



Rầm rầm rầm!



Thạch Trung Thiên dùng tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc đi vào lao vọt ra ngoài, thân hình của gã liền đâm thẳng vào trong ngọn núi phía đối diện động phủ.



Cảnh tượng này khiến cả đám Linh Kiếm Sư đang vây quanh trợn mắt há hốc mồm.




"Có chuyện gì xẩy ra vậy ? Là do vị Mạc trưởng lão kia xuất thủ sao? Tại sao ta chẳng thấy cái gì vậy?"



"Ai thấy được chứ ? Thật là hoang đường quá mức, xuất thủ liên tục nhanh đến mức chẳng ai nhìn thấy gì hay sao?"



"Ngu ngốc ! Đó là cấm quang của cấm chế !" Một gã Linh Kiếm Sư không thể chịu nổi lời nói của mấy tên vô tri kia liền lên tiếng giải thích.





Một vị Linh Kiếm Sư hơi có chút nghiên cứu về trận đạo không khỏi hít vào một hơi khí lạnh: "Hơn mười đạo cấm quang! Ta không nhìn lầm chứ?"



"Không thể như vậy được! Nhiều đạo cấm chế như vậy , làm sao có thể lồng chúng vào với nhau được ! Linh lực hỗn loạn của bọn chúng căn bản không thể điều hòa được mới đúng !"



"Chẳng lẽ vị Mạc trưởng lão này còn là một vị Trận Đạo Tông Sư nữa sao?"



Rất nhiều trưởng lão khách khanh nội môn quay mặt nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ khiếp sợ không thể nào che dấu.



Đồng thời trên mặt những tên đệ tử của Thiên Trì Kiếm Tông cũng đầy vẻ kinh hãi.



"Nam Cung trưởng lão, những điều người nói có phải sự thật không?" Một vị trưởng lão nội môn của Thiên Trì Kiếm Tông vội vàng hỏi.



Vị trưởng lão khách khanh vừa đưa ra lời suy đoán kia nghiêm túc gật đầu: "Chắc chắn hắn là một vị Trận Đạo Tông Sư, tuy trận đạo không phải sở trường của lão phu , nhưng trước kia ta cũng có xem qua, hơn nữa ngày thường cũng có nghiên cứu một chút, vì thế ta cũng có chút nhãn lực về việc này. Thủ pháp bố trí cấm chế bên ngoài Thanh Y Động cực kỳ cao minh, tuy lão phu chưa từng nhìn thấy trước đây , nhưng ta thấy so với Thiên Cương Huyền Linh Cấm thì chúng còn cao thâm khó lường hơn, ít nhất việc bố trí hơn mười đạo cấm chế vào cùng một chỗ, Thiên Cương Huyền Linh Cấm không làm được như vậy."



Vị trưởng lão nội môn kia hít sâu một hơi, dõi mắt về phía Thanh Y Động, rồi sau đó lão liền ngự kiếm bay về phía sâu bên trong tông môn.



Oanh!




Ngọn núi đối diện ầm ầm nổ bung, đồng thời một bóng người vọt ra , quả nhiên đó là Thạch Trung Thiên.



Thế nhưng lúc này Thạch Trung Thiên mang dáng vẻ cực kỳ chật vật , quần áo toàn thân sơ xác chỉ còn lại mấy miếng dính trên cơ thể , lộ ra một bộ nội giáp rách rưới đến thảm hại, chỉ mơ hồ có thể phân biệt ra được đó là một bộ linh giáp có mầu vàng kim óng ả, xem ra, nếu không có cái bảo giáp này thì e rằng gã đã mất đi nửa cái mạng rồi.



"A ! Tức chết ta rồi! Ngươi là đồ rùa đen rút đầu! Đi ra cho ta! Dùng cấm chế đâu phải là anh hùng hảo hán? Đi ra! Lăn ra đây đánh với ta một trận!"



Mặc dù bị thụ thương nghiêm trọng như vậy nhưng Thạch Trung Thiên vẫn nguyên cái vẻ sinh long hoạt hổ, đứng đối diện với Thanh Y Động chửi ầm lên, nhưng lúc này gã không dám tùy tiện đến gần như lúc nãy nữa. Hơn mười đạo cấm chế đồng thời đánh lên thân thể , cái tư vị đó chắc chắn chẳng dễ chịu gì , nếu không phải gã là kẻ lì đòn thì không chừng đã gẫy không ít xương rồi ! Bởi vậy, gã càng thêm hận thấu xương cái tên quái đản đang rúc trong động phủ không dám ra ứng chiến kia! Nếu lần không thể đánh cho đối phương thành cái đầu heo thì đúng là phải xin lỗi cái bảo giáp nhị giai thượng phẩm trên người rồi!





Mạc Vấn nhíu mày, bên tai đầy những tiếng mắng chửi la lối bên ngoài làm cho hắn cảm thấy đau đầu. Thật không ngờ Thiên Trì Kiếm Tông lại có một người phiền phức như vậy, làm hắn chẳng còn chút tâm trí nào để luyện chế đan dược nữa.



Sau khi hít sâu một hơi, Mạc Vấn đứng dậy khỏi cái bồ đoàn làm từ linh ngọc, dùng mũ che kín đầu rồi đi ra bên ngoài .



"Ồ! Ra rồi ! Ra rồi!"



Mấy tên trưởng lão khách khanh bên ngoài nhao nhao kêu lên, tất cả đều tập trung nhìn về phía bóng người đang đi ra từ trong động phủ , nhưng thứ mà họ thấy chỉ là một bóng người ẩn mình trong Hấp Linh Phi Phong .



"Hắc hắc...! Rốt cục cũng chịu đi ra! Mặc cái bộ đồ đen giả thần giả quỷ à, xem ta lột trần ngươi ra ánh sáng này!" Thạch Trung Thiên cười lên một tiếng quái dị rồi chém một kiếm về phía Mạc Vấn ở phía xa xa, chỉ thấy kiếm quang mang theo uy thế nặng tựa thái sơn áp xuống đỉnh đầu Mạc Vấn .



Sau khi đã trải qua gia trì của kiếm ý, uy lực của một kiếm này đã không còn nằm trong giới hạn của Linh Kiếm Sư Kiếm Cương trung kỳ nữa, hơn nữa khí thế trầm và trọng mà kiếm ý phát ra giống như ý chí của cả trăm vạn đại quân vậy, nếu so với công kích của Kiếm Cương trung kỳ thì công kích này cuồng mãnh hơn nhiều.



Trước ý cảnh trầm trọng như vậy, sắc mặt Mạc Vấn bên dưới mũ trùm vẫn không hề thay đổi, cánh tay trái hơi nâng lên, lập tức một đạo kiếm khí Canh Kim Huyền Cương ra, bên trên kiếm quang trắng noãn có ẩn hiện chút ánh sáng màu đỏ, một tia Sát Lục Kiếm Ý mơ hồ ẩn hiện giữa kiếm khí mầu trắng.



Oanh!



Hai luồng kiếm quang cùng tan biến giữa không trung.



Sắc mặt Thạch Trung Thiên khẽ biến, tiếc là cái mặt gã lúc này đã đen thui nên khó có thể nhìn ra cảm xúc.



"Đây là kiếm ý! Hay cho một cái Sát Lục Kiếm Ý ! Đó là Sát Lục Kiếm Ý sao?" Thạch Trung Thiên không hề cảm thấy khiếp sợ, mà hoàn toàn trái lại ,trong mắt gã cháy rực chiến ý : "Ha ha, tốt! Chỉ có như vậy mới đủ thú vị ! So mấy tên phế vật tay chân yếu đuối kia mạnh hơn nhiều. Lại ăn thêm một kiếm ta đây! Trọng Loan Tam Điệp Chướng !"



Linh kiếm của Thạch Trung Thiên khẽ rung động, lập tức bên trên Linh Kiếm phát ra một luồng sóng khí nặng tựa núi. Khi luồng sóng khí này đạt tới đỉnh phong, thì lại có một luồng sóng khí khác xuất hiện, hòa vào luồng sóng khí thứ nhất, cứ như vậy có ba luồng sóng khí hòa lẫn với nhau.



Ba luồng song khí đè lên nhau tạo lên thành ba đạo kiếm quang chồng lên nhau hết sức đặc biệt, uy lực được đề thăng lên gấp ba ! Uy lực của nó hoàn toàn có thể so với với một kích của Kiếm Cương hậu kỳ .



Khi nhìn thấy một kiếm này, sắc mặt đám trưỡng lão khách khanh biến đổi, bọn họ và không ít người nữa đều thua dưới một thức kiếm pháp này, nên lúc này khi nó được đánh ra một lần nữa thì bất giác tất cả đều co rụt lại cổ lại. Dù sao cảnh tượng ấy cũng quá mức xấu hổ, ngẫm lại mà xem, toàn mấy người có số tuổi lên tới mấy trăm lại bị một tên trẻ ranh lông tơ còn chưa mọc hết đả bại, điều này để lại nỗi ám ảnh cực sâu trong tâm lý của bọn họ .




"Nếu như ngươi có thể tiếp được một kiếm này của ta , thì ta sẽ làm nô bộc cho ngươi!"



Thạch Trung Thiên dương dương đắc ý, đại đa số trưởng lão nội môn trong Kiếm Tông đều thua dưới chiêu này của gã, bởi dù sao trong số các trưởng lão nội môn, người có tu vi Kiếm Cương hậu kỳ rất ít, vì thế một kiếm có thể so với một kiếm của Kiếm Cương hậu kỳ này, chẳng có bao nhiêu người có thể đỡ được.





Mạc Vấn khẽ lắc đầu, vẫn nâng cánh tay trái lên như cũ, chỉ khác là một ngón tay trong bàn tay trái khẽ nhếch lên , lập tức lại có một đạo kiếm khí Canh Kim Huyền Cương phóng ra. Nhưng khác với lúc trước , lúc này hắn đã tăng kiếm ý thêm hai thành, khiến kiếm khí Huyền Cường chuyển sang sắc đỏ.



Sát Lục Kiếm Ý gần tiếp cận tiểu thành vừa hiện, lập tức tất cả Linh Kiếm Sư đang có mặt đều cảm giác được , lập tức sắc mặt tất cả mọi người đại biến, ý chí sát phạt trần trụi khiến toàn thân mỗi người không khỏi run rẩy , phảng phất như bản thân bị bóc trần rồi đặt lên trên thớt gỗ như một miếng thịt , có thể chết bất cứ lúc nào!



"Sát Lục Kiếm Ý, quả nhiên là Sát Lục Kiếm Ý!"



Ngày trước, khi Mạc Vấn tham gia khảo nghiệm tại Vấn Tâm Thiên Lộ, có rất nhiều trưởng lão không có mặt, đến lúc này mới cảm nhận được thứ Sát Lục Kiếm Ý đẫm mãu này là như thế nào. Điều này làm bọn họ vô cùng kích động, đồng thời cũng cực kỳ khiếp sợ, may mắn là bản thân không tìm đến tên sát thần này gây phiền toái, chỉ bằng luồng kiếm ý kia đã hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu trong nhóm trưỡng lão khách khanh nội môn rồi!



Kiếm khí Canh Kim Huyền Cương được gia trì thêm hai thành Sát Lục Kiếm Ý khiến uy lực của nó hoàn toàn vượt qua một kích của Kiếm Cương hậu kỳ, đạt tới cấp độ Kiếm Cương viên mãn. Vì thế khi hai luồng kiếm khí vừa va chạm với nhau, tuyệt chiêu của Thạch Trung Thiên liền nhanh chóng tan vỡ, kiếm quang tam trọng gần như bị nát bấy, đồng thời dư thế từ đạo kiếm quang đỏ tươi kia ập xuống đánh mạnh lên người Thạch Trung Thiên.



Chiếc bảo giáp nhị giai tàn khuyết trên người Thạch Trung Thiên lập tức vỡ tung, còn thân hình giăng dầy vết máu của gã lại bắn sâu vào ngọn núi đối diện một lần nữa, nhưng lần này còn thê thảm hơn lần trước, thân hình gã khoét lên ngọn núi một cái động lớn có phạm vi lên tới vài chục trượng .



oOo



"Văn sư thúc, chuyện gì xẩy ra vậy ?" Đinh Hàn cất giọng hỏi tên trưởng lão nội môn nổi tiếng háo sắc ở trước mặt.



Vẻ mặt Văn trưởng lão đầy ngưng trọng: "Chưởng tôn sư chất, rất có thể vị trưởng lão khách khanh nội môn mới gia nhập Mạc trưởng lão là một vị Trận Đạo Tông Sư, việc này ngươi biết không?"



Lông mày Đinh Hàn hơi nhíu lại: "Văn sư thúc, ngài nghe thấy chuyện này từ đâu vậy?"



Văn trưởng lão lắc đầu: "Không, là ta tận mắt nhìn thấy, lúc đó còn có hơn mười vị đồng môn cũng chứng kiến, những cấm chế mà Mạc trưởng lão bố trí ngoài động phủ có thủ pháp cực kỳ cao minh, đồng thời kiếm trận hộ động của hắn cũng có phẩm cấp rất cao, có lẽ đã ngoài nhị giai thượng phẩm, ta nghĩ chỉ có Trận Đạo Tông Sư mới có được gia tài lớn đến như vậy."



Lông mày Đinh Hàn nhăn tít lại, trầm ngâm không nói.



Văn trưởng lão không biết đến những băn khoăn trong lòng Đinh Hàn, lão tiếp tục nói: "Chưởng tôn sư chất, chẳng phải chúng ta đang rất cần một Trận Đạo Đại Sư sao? Chắc chắn vị Mạc trưởng lão này có thể đảm nhiệm được vị trí đó."



Đinh Hàn vẫn không nói câu nào, chỉ là hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.



Giọng nói của Văn trưởng lão pha chút lo lắng: "Chưởng tôn sư chất, tháng giêng sang năm là lúc Tinh Các mở ra Kiếm Linh Ảo Cảnh, thời gian không còn nhiều nữa đâu, nếu đến lúc đó mà chúng ta không có Trận Đạo Đại Sư dẫn đội thì Thiên Trì Kiếm Tông khó có thể thu hoạch được gì trong Ảo Cảnh lần này!"