Truyền Kiếm

Chương 182 : Lưỡng bại câu thương




Trông thấy vô số những đạo kiếm quang mầu vàng đất đang lao tới, Mạc Vấn giơ bàn tay trái lên, ngón tay khẽ búng như gẩy dây cung, ba đạo kiếm khí Canh Kim Huyền Cương bắn ra, ba đạo kiếm khí này lập tức xuyên thẳng qua thân thuyền, lao tới ba vị trí trên kiếm thuyền. Những bộ phận then chốt trong kiếm trận như bị đánh nát, bên trong thân thuyền phát ra một âm thanh trầm đục, kiếm trận Mậu Linh Huyền Sát đang lưu chuyển trên không đột nhiên dừng lại, sau đó vỡ vun, trở lại thành linh lực hệ Thổ tinh thuần như cũ, nhanh chóng biến mất ở mũi thuyền.

Nghiêm Bình cứng người, kiếm ấn vẫn còn tại trong tay, y hoàn toàn không hiểu nổi vì sao đối phương có thể nhìn ra điểm mấu chốt của kiếm trận Mậu Linh Huyền Sát mà có thể dùng kiếm khí nhanh chóng đánh nát ba vị trí quan trọng trong trận nhãn, làm tê liệt toàn bộ đại trận phòng hộ!

“Không thể nào! Chẳng lẽ ngươi là trận đạo tông sư?” Khuôn mặt già nua của Nghiêm Bình vặn vẹo, hôm nay Mạc Vấn đã làm cho y phải sốc nặng, bất kể là tu vi cảnh giới hay là thực lực, tại trước đứng trước mặt người này dường như y đã biến thành gà đất chó cảnh, lúc này y lại càng sợ hãi khi nhận ra một điều, khi đối mặt với cường giả thật sự thì mình lại trở nên yếu ớt bất lực!

Bản năng sinh tồn làm cho Nghiêm Bình hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm của Môn Chủ, linh kiếm trong tay chỉ điểm về phía mi tâm Đại Hôi đang nằm xụi lơ trên boong thuyền, quát lên: “Dừng tay! Người còn dám tiến lên một bước, ta sẽ giết nó!”

Mạc Vấn một tay cầm kiếm, im lặng nhìn y, áo đen che kín cơ thể khiến người khác không thể nhìn ra thái độ của hắn, tuy nhiên hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không có hành động nào khác.

Nghiêm Bình nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn, trong mắt hiện ra vẻ ghen ghét lẫn oán độc. Chính kẻ này đã đập nát hình tượng mạnh mẽ của y, bắt y phải tỏ ra yếu nhược trước mặt thủ hạ, phải dựa vào một con súc sinh để cầu sinh, lúc này y chỉ hận mình không thể đem kẻ đứng trước mặt này ăn sống nuốt tươi!

“Ngươi biết ngươi đang chống lại ai chứ? Bổn tọa không cần biết ngươi là ai, ta khuyên ngươi lập tức cút đi! Bổn tọa có thể bỏ qua ba quận Cứ Côt này!”

Nghiêm Bình nghiêm mặt nói một câu dọa nạt, nhưng bất kì ai ở đây cũng có thể nhìn ra bộ dạng ngoài mạnh trong yếu đấy.

“Thả nó ra.” Giọng nói khàn khàn của Mạc Vấn truyền ra từ sau lớp áo choàng.

“Ngươi lui xuống trước đi!” Nghiêm Bình không hề nhượng bộ chút nào, hung dữ nói: “Bối cảnh Vạn Kiếm môn chúng ta không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng ra đâu! Tu vi kiếm khí của ngươi bổn tọa đã rõ, nhưng mới chỉ là Kiếm Cương trung kỳ, cảnh giới Kiếm Ý của ngươi tuy cao, nhưng cũng chỉ có thể xưng hùng bên dưới Kiếm Nguyên cảnh! Không phải ngẫu nhiên mà lần này Vạn Kiếm môn chúng ta lại đem quân đến những quận phía nam Cửu Hàn Châu, sự việc liên quan đằng sau ngươi có biết cũng không có lợi ích gì, thông minh thì hai bên chúng ta ngưng chiến, Vạn Kiếm môn chúng ta công nhận quyền thống trị của ngươi tại ba quận Cứ Cốt, về sau nước giếng không phạm nước sông! Yêu sủng này ta cũng sẽ trả lại cho ngươi!”

Mạc Vấn vẫn đứng yên bất động bên trên boong thuyền, tựa như như đang suy nghĩ điều gì đấy. Một lúc sau, phía dưới lớp áo choàng đen, hai đạo kim quang mờ nhạt chợt lóe lên rồi biến mất, kiếm thức lăng lệ ác liệt không chút nể nang đánh thẳng lên thức hải của Nghiêm Bình.

“A !”

Nghiêm Bình kêu thảm một tiếng, y có cảm giác như bị người khác dùng lưỡi dao sắc bén khua khoắng bên trong đầu, hơn nữa y còn mơ hồ nhận ra một luồng sát ý lạnh lẽo đang bao phủ toàn thân, ý thức của y cũng theo đó mà chìm dần vào trong bóng tối.



Một cái đầu lâu rơi xuống trên boong thuyền tạo thành một âm thanh trầm đục, chiếc đầu lâu quay tròn rồi lăn ra thật xa, đến khi chạm vào mạn thuyền mới dừng lại, để một vệt máu đỏ tươi trên thuyền.

Mạc Vấn buông cánh tay trái, lạnh nhạt nhìn qua ánh mắt trợn trừng trên đầu lâu. Chung sống hòa bình với Nghiêm Bình sao ? Hắn vốn không hề tin vào điều đó, dù có thả người hay không, Vạn Kiếm môn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hắn quay người lại, quét mắt qua những người có mặt trên boong thuyền, mặt mũi những Linh Kiếm sư ở đây ai nấy đều xám như tro tàn, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng, thậm chí có người còn không nhìn Mạc Vấn, ánh mắt chỉ dán chặt lên thi thể Nghiêm Bình.

Mạc Vấn khẽ nhíu mày, hắn còn tưởng những người này bởi vì chủ nhân đã chết sẽ hạ kiếm quy hàng, hoặc là cầm kiếm liều chết, nhưng lại không nghĩ tới loại phản ứng như này.



“NGAO…OOO!” Một tiếng kêu đầy vẻ ấm ức truyền lên từ phía dưới .

Mạc Vấn nhìn xuống, không khỏi mỉm cười, hắn đưa tay đánh ra một ngọn hỏa diễm màu trắng bạc, ngân diễm rơi vào phía trên cái vòng trên cổ Đại Hôi, rất nhanh sau đấy cái vòng đã bị đốt thành một khối kim loại, rơi xuống mặt đất.

Vừa thoát khỏi cái vòng giam cầm mình bấy lâu, hai cánh Đại Hôi liền rung lên, nó nhảy đến bên người Mạc Vấn, đầu không ngừng cọ vào thân thể hắn, dường như đang muôn kể lại tao ngộ của mình với chủ nhân vậy. Mạc Vấn vỗ nhẹ lên đầu, trấn an cảm xúc của nó.

Một đạo kiếm quang từ phía bên dưới lướt lên khoang thuyền, khuôn mặt Lãnh Cừu đầy vẻ kích động, tiến lên quỳ gối: “Đại nhân!”

Mạc Vấn hơi gật đầu: “Ngươi hay xử lý công việc tại Cứ Kiếm môn, xem những người này có thể thu về để chúng ta sử dụng hay không ?”


Trên mặt Lãnh cừu lộ ra vẻ khó xử: “Đại nhân, ta đã hỏi qua bọn Đông Phương Minh, Vạn Kiếm môn dùng Cực Lạc Thăng Tiên đan để khống chế môn nhân, những người này chỉ sợ đều đã uống thuốc, dù có giữ lại bọn chúng cũng vô dụng.”

“Cực Lạc Thăng Tiên đan?”

Mạc Vấn hơi trầm ngâm, nhìn thoáng qua hai mươi tên Linh Kiếm sư chung quanh, không biết Nghiêm Bình nghĩ ở đâu ra cách làm này, ngoại trừ tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ kia, Cốt Linh của những người này đều không quá năm mươi tuổi, bốn thiếu nữ kia thì còn chưa đến hai mươi lại đã có tu vi Kiếm Mạch hậu kỳ, mặc dù có dấu vết của dược lực tăng cường, nhưng tư chất thì lại thật sự thuộc dạng ưu tú, những người này có thể nói là tiềm lực cực lớn, nếu chăm chú bồi dưỡng thì việc bọn họ ngưng tụ Kiếm Cương chỉ là vấn đề thời gian. Hắn sáng lập Tàng Kiếm môn, trụ cột là Cứ Kiếm môn, Ngũ Độc Kiếm môn cùng Nhận Kiếm môn, qua hai lần tẩy trừ đã không còn lại mấy người, hơn nữa chất lượng đệ tử lại cực thấp, chỉ sợ hàng ngũ trưởng lão nội môn và đệ tử chân truyền cũng không khá hơn bao nhiêu. Nếu phải thả những người này đi thì thật sự là đáng tiếc.



Cực Lạc Thăng Tiên đan, tuy Mạc Vấn biết rõ loại đan dược quái quỷ này, nhưng hắn chưa từng được nhìn thấy, thành phần chủ yếu của nó là một loại linh dược nhất giai hạ phẩm có tên là Mộng Ảo Hoa, có tác dụng thôi miên rất mạnh đối với tâm thần, gây nên ảo giác.

Nhằm vào tâm thần sao? Mạc Vấn như đang suy nghĩ điều gì, tay phải liền chỉ lên trán một thiếu nữ, kiếm thức quán thâu đi vào. Cô gái kia không có phản kháng, để mặc cho Mạc Vấn làm.

Kiếm thức Mạc Vấn hóa thành một tấm lưới sắc vàng thật lớn, cẩn thận dò xét bên trong thức hải thiếu nữ, cuối cùng cũng đã phát hiện Nguyên Linh của thiếu nữ tại chỗ sâu bên trong thức hải, đó là Nguyên Linh có hình dáng của một cây trúc xanh, lý do là từ cảnh giới nên cây trúc xanh này trông ảm đạm vô cùng, chỉ là một hư ảnh. Nhưng ở gốc cây trúc xanh này, một sợi dây tơ màu hồng phấn thò ra từ trong thức hải, quấn quanh từ trên xuống, đâm sâu bên trong hư ảnh trúc xanh, quấn lấy một chỗ không chịu rời.

“Thì ra là thế.”

Võng kiếm màu vàng kia trực tiếp hướng lên trên, kiếm thức lăng lệ ác liệt đem những sợi tơ màu hồng phấn kia làm cho nát bấy.

Bên ngoài, toàn thân cô gái run lên, kêu lên một tiếng ngã nhào lên mặt đất.

Kim quang hai mắt Mạc Vấn thu lại, linh thức cũng rời khỏi thức hải cô gái.

“A Trúc!”


Ba thiếu nữ khác lấy lại tinh thần, không tự chủ kinh hô môt tiếng.

A Trúc một tay đỡ người, tay kia ấn lên trán, vẻ mặt vốn đang ngạc nhiên bỗng chuyển nên vui sướng điên cuồng, thoáng cái đã bổ nhào đến trước chân Mạc Vấn: “Tạ ơn đại nhân giải trừ Cực Lạc Thăng Tiên đan, nô tì không biết lấy gì để báo đáp, xin nguyện làm nô tì phụng dưỡng đại nhân! Nô tì biết điều này có vẻ quá đáng, nhưng kính xin đại nhân giải trừ Cực Lạc thăng Tiên đan cho tỷ muội của nô tì!”

Hành động của A Trúc làm cho tất cả Linh Kiếm sư trên boong thuyền sững sờ, sau đó cũng đồng dạng trở nên sung sướng điên cuồng, cả bọn liền quỳ rạp xuống đất, mà ngay cả tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ kia cũng không ngoại lệ.



“Khẩn cầu đại nhân giải trừ Cực Lạc Thăng Tiên đan! Chúng ta xin được đi theo đại nhân!”

Mạc Vấn nhìn thoáng qua những Linh Kiếm sư này, lạnh lùng nói: “Lão phu làm sao có thể tin vào lòng trung thành của các ngươi đây?”

Đại bộ phận Linh Kiếm sư trầm mặc xuống, chỉ có A trúc được Mạc Vấn giải trừ Cực Lạc Thăng Tiên đan kia khẳng định nói: “Đại nhân, nô tì nguyện ý lấy ra Hồn Huyết, kính xin đại nhân giải trừ thăng tiên đan cho tỷ muội của nô tì!”

Mạc Vấn nhìn thị, chậm rãi nói: “Có thể, nhưng tất cả moi người phải lấy ra Hồn Huyết, nếu không lão phu không thể chấp nhận sự thuần phục của các ngươi.”

Sắc mặt A Trúc tái nhợt, nhìn về phía ba thiếu nữ kia. Sắc mặt ba thiếu nữ cũng trở nên tái xanh, ánh mắt lộ vẻ bi ai, các thị vốn đã bị Nghiêm Bình thao túng, hiện tại lại bị Mạc Vấn khống chế, như vậy có khác gì bình mới rượu cũ. Cuối cùng một thiếu nữ lớn tuổi nhất trong đó quỳ xuống nói: “Chúng ta bị Nghiêm lão quỷ khống chế, cuộc đời này vốn cũng không có hi vọng, hiện tại đại nhân cho chúng ta nhìn thấy ánh sáng, đây chính là trời cao ban ơn, chỉ cần đại nhân cho tỷ muội chúng ta có cơ hội báo thù, chúng ta nguyện ý phụng dưỡng đại nhân!”

Hai thiếu nữ còn lại đồng thời quỳ xuống, xem như đồng ý. Kỳ thật trong những năm qua, các thị thường xuyên bị Nghiêm Bình đùa bỡn, hơi chút không vừa lòng là y lại lập tức đánh chửi, nào giữ được tự trọng của con người nữa ? Hơn nữa Nghiêm Bình rất thích bỡn cợt bọn họ, nhìn các thị quằn quại sống không bằng chết mỗi khi độc dược Cực Lạc Thăng Tiên đan phát tác, y lại lấy đó làm vui.


Mạc Vấn nhìn các nàng: “Việc báo thù là việc của chính các ngươi, lão phu sẽ không hạn chế tự do của các ngươi, chỉ cần có đủ thực lực có thể đi báo thù, nhưng nếu các ngươi gia nhập bổn môn thì nhất định phải ra sức làm việc, nếu có ba tâm hai ý tất sẽ bị thần hồn câu diệt!”

Sắc mặt tứ nữ buông lỏng: “Đa tạ đại nhân thành toàn!”

Những Linh Kiếm sư khác không thể kiên trì thêm nữa, lần lượt quỳ rạp xuống đất: “Chúng ta nguyện ý giao ra Hồn Huyết!”

Mạc Vấn gật đầu một cái, không cần biết tấm lòng của những người này là thật hay giả, chỉ cần nắm giữ Hồn Huyết thì sẽ không sợ bọn họ phản bội, lực lượng trung kiên của Tàng Kiếm môn coi như đã được tăng lên.

“Đại nhân…” Lãnh Cừu muốn nói lại thôi, Hồn Huyết không phải thu nhận tùy tiện, một người chỉ có thể tiếp nhận năm lần đã là quá cao rồi, quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thần trí người nhận, gây bất lợi với việc tu hành, bởi vì trong Hồn Huyết ẩn chứa tư tưởng của chủ nhân, tiếp nhận quá nhiều tư tưởng của người khác sẽ không tốt, nhẹ thì tâm thần điên đảo, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Đây cũng là lí do Vạn Kiếm môn không cần Hồn Huyết mà lại dùng Cực Lạc Thăng Tiên đan khống chế môn hạ đệ tử.

Mạc Vấn nhìn gã một cái: “Ta biết rõ ý của ngươi, lão phu tự có quyết định.”

Hắn thò tay vào kiếm nang lấy ra một khối ngọc thạch màu mực đen, dùng ngón tay thay kiếm, cắt thành hơn hai mươi lát cắt, một chùm ngân diễm từ lòng bàn tay bắn ra, bao phủ toàn bộ những lát cắt này, một Phù văn cấm trận huyền ảo hiện ra trên lát cắt. Hơn mười tức sau, Mạc Vấn đưa những ngọc phiến có khắc chữ này đánh ra tới trước mặt mỗi Linh Kiếm sư.


Hai mươi mốt cá nhân, Hồn Huyết mỗi người dung nhập vào một khối Mặc Ngọc, tiếp đó Mạc Vấn đem tất cả những Hồn Ngọc này toàn bộ vứt cho Lãnh Cừu.



“Hồn Huyết của những người này giao cho ngươi quản lí, xử trí như thế nào tự ngươi làm chủ.”

Tâm thần Lãnh Cừu chấn động, mặc dù đã được nhìn thấy thần thông của Mạc Vấn nhưng gã vẫn bị chiêu thức vừa rồi chấn trụ, có thể đem Hồn Huyết dung nhập vào trong ngọc thạch, thủ đoạn này có thể nói là nghịch thiên rồi.

“Thuyền này là thứ gì ?” Mạc Vấn không quan tâm đến vẻ mặt của Lãnh Cừu lúc này, mà đem chú ý đến phi thuyền dưới chân.

Lãnh Cừu suy nghĩ một chút nói: “Bẩm đại nhân, đây là kiếm thuyền Phi Vũ, là khí cụ mà những đại tông môn dùng để chinh chiến, tập hợp năng lực tấn công, phòng ngự, vận chuyển tiếp tế lại thành một thể, tương đương với một tông môn di động, giá trị chế tạo đắt đỏ vô cùng, chỉ có Kiếm Tông Nhị giai tầng cao nhất mới có khả năng chế tạo. Thuyền này có một cặp kiếm dực, là kiếm thuyền hai cánh cấp thấp nhất .”

“Người có biết cách điều khiển nó không?” Ánh mắt Mạc Vấn lóe lên, không thể không nói rằng con quái vật khổng lồ này khiến hắn có chút động tâm.

“Mỗi kiếm thuyền Phi Vũ đều được khống chế bởi một cái thuyền lệnh Phi Vũ, chỉ cần nắm giữ thuyền lệnh là có thể hoàn toàn khống chế thuyền này.”

Mạc Vấn liếc mắt quét, tay trảo ra nhiếp vào tay kiếm nang bên hông thi thể Nghiêm Bình, sau một chốc tìm kiếm hắn đã thấy một khối linh bài hình thanh kiếm gắn hai cánh chim đang giương cao xuất hiện trong tay.

Linh bài không lớn, chỉ cỡ lòng bàn tay, bên trên chi chít trận văn huyền ảo, nhưng trong mắt Mạc Vấn thì những trận văn này lại vô cùng đơn giản.

“Thì ra là Huyền Sát Địa Linh Cấm.”

Mạc Vấn lắc đầu, Địa Sát Huyền Linh Cấm xem như là một loại linh cấm dưới nhị giai thường dùng nhất, dùng để dẫn phát cấm chế khống chế kiếm trận, Kiếm môn Nhị giai đều sử dụng loại cấm chế thủ pháp này để khống chế cấm chế kiếm trận sơn môn.

“Ta muốn nhìn qua kết cấu bên trong kiếm thuyền, ai có thể dẫn đường?”

Thiếu nữ tên gọi A Trúc kia thấp giọng nói: “Đại nhân, nô tì xin được đi.”

Mạc Vấn gật nhẹ đầu: “Dẫn đường đi.”