Truyền Kiếm

Chương 167 : Đoạt xá




Mặt đất đông cứng trải đầy những viên sỏi màu nâu đỏ tựa như từng giọt từng giọt máu cô đặc, lác đác vài bụi cỏ gai cắm rễ thưa thớt trên vùng đất cằn cỗi này thể hiện ra sức sống mãnh liệt của nó.

Một đạo kiếm quang nhanh chóng xẹt qua mặt đất, bám sát phía sau là bốn đạo kiếm quang khác.

Kiếm quang phía trước là một người trẻ tuổi chân đạp trên phi hành kiếm khí, toàn thân hắn máu tươi đầm đìa, vết thương lớn nhỏ có không dưới mười chỗ, phía sau lưng hắn còn có một vết kiếm thương dài hơn một thước, da thịt bị xoắn nát lộ ra một mảng xương trắng, máu tươi theo quán tính không ngừng trào ra theo miệng vết thương, trong không trung tràn ngập từng đóa từng đóa huyết hoa. Bởi vì tiêu hao kiếm khí trong một thời gian dài nên phi kiếm do người trẻ tuổi khống chế có chút lay động, linh quang bao phủ xung quanh phi hành kiếm khí cũng chợt sáng chợt tối tựa như ngọn đèn cạn dầu trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.

Bốn đạo kiếm quang ở phía sau cũng đồng dạng là bốn gã Linh Kiếm Sư khống chế phi hành kiếm khí, dẫn đầu là một kẻ tướng người thô lậu, mắt to miệng lớn, nhìn qua giống hệt như một tên cường đạo ở thế tục, chẳng qua trên tay hắn cầm theo một thanh linh kiếm vừa thô vừa to, hai lưỡi dày đặc răng cưa chứng tỏ hắn chính là một tên Linh Kiếm Sư. Ba người khác mặc dù không có xấu xí như người này nhưng cũng thuộc loại tướng mạo dữ tợn trên tay cũng cầm theo loại linh kiếm răng cưa này.

“Tiểu tử! Cho dù ngươi trốn tới chân trời góc biển cũng không thoát khỏi lòng bàn tay các gia gia! Khảm gia cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn buông linh kiếm thúc thủ chịu trói, Khảm gia sẽ cân nhắc tha mạng cho ngươi.” Đại hán tướng mạo xấu xí quát lớn.

Linh Kiếm Sư trẻ tuổi chạy trốn ở phía trước phẫn hận quát lớn: “Ta chính là đệ tử chân truyền của Hoang Kiếm Môn, Cứ Kiếm Môn các ngươi trắng trợn hành hung như thế không sự Hoang Kiếm Môn chúng ta hỏi tội sao?”

“Ha ha ha ha…” Linh kiếm sư trẻ tuổi uy hiếp khiến cho bốn người phía sau cười lớn một trận, một người kêu lớn: “Tiểu tử, phạm vi một ngàn năm trăm dặm xung quanh đây chính là địa bàn của Cứ Kiếm Môn chúng ta, chẳng cần biết các ngươi là người nào, chỉ cần ở trong khu vực của chúng ta đều phải do chúng ta cai quản.”

“Lũ cường đạo vô sỉ!” Linh Kiếm Sư trẻ tuổi tái mặt mắng lớn, càng thêm dốc sức liều mạng thúc dục phi kiếm dưới chân bay đi.

“Ha ha, các gia gia ngươi vốn đã là cường đạo rồi!”



Bốn người phía sau vừa chế nhạo vừa nhanh chóng thúc giục phi kiếm đuổi theo sát sao, dùng mắt thường cũng có thể thấy được khoảng cách giữa song phương nhanh chóng bị thu hẹp lại.

Nhanh! Nhanh hơn nữa! Đông Phương Minh có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang từ từ hạ xuống từng chút từng chút một, hơn nửa người đã hoàn toàn tê bại, chỉ có thể dựa vào một cỗ ý niệm giúp hắn kiên trì sử dụng lượng kiếm khí không còn nhiều lắm để thúc dục thanh phi kiếm dưới chân, viên linh thạch nhất giai hệ Kim khảm trên phi kiếm vốn có màu vàng cũng đã sắp hoàn toàn biến thành màu trắng tinh rồi.

Một trăm dặm! Chỉ còn một trăm dặm nữa là có thể chạy ra khỏi quận Cứ Cốt rồi. Khoảng cách này bình thường dùng phi hành kiếm khí chỉ cần một hai khắc thời gian là đi hết mà sao giờ phút này lại cảm giác xa xôi như vậy. Bởi vì mất máu nghiêm trọng, Đông Phương Minh cảm giác suy nghĩ của mình cũng bắt đầu trì trệ đi…, cảnh vật bốn phía cũng dần dần trở nên mơ hồ.



Phía trước tựa như đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, đó là một đầu yêu thú biết bay, phía trên lưng yêu thú dường như còn có một người đang ngồi, tốc độ của bọn họ thật nhanh, so với phi kiếm của mình dường như còn nhanh hơn gấp hai lần có hơn. Trong nháy mắt Đông Phương Minh cảm giác như mình được rót vào một cỗ lực lượng thật lớn, tinh thần chợt phấn chấn vôi vàng hô lớn: “Cứu mạng! Tiền bối cứu mạng!”

Yêu thú phía trước dừng lại, nhưng dường như không hề có ý định ra tay, chỉ là im im lặng lặng đứng đó.

Đông Phương Minh quýnh lên, cũng bất chấp người nọ là chính hay tà chỉ cắn răng vọt về phía thân ảnh đó.

Rất nhanh, Đông Phương Minh đã chạy tới cách yêu thú vài trượng, hắn thậm chí có thể thấy được từng cái lông vũ tựa như cương châm dày đặc trên hai cánh cực lớn của con yêu thú kia.


“Tiền bối cứu mạng! Tại hạ là đệ tử chân truyền của Hoang Kiếm Môn tại quận Đại Hoang . Xin tiền bối ra tay cứu giúp, ngày sau tất có hậu báo.” Đông Phương Minh khàn giọng hét lớn, phi kiếm dưới chân rung động kịch liệt cơ hồ sắp không thể chống đỡ nổi nữa.

Phía sau, bốn gã đệ tử Cứ Kiếm Môn đã đuổi tới chỉ còn cách Đông Phương Minh chưa đầy ba trượng, nhìn thấy phía trước xuất hiện một người một yêu thú trong lòng chợt lạnh xuống.



Vị đại hán xấu xí kia vội vàng mở miệng hét lớn: “Người phía trước nghe đây, Cứ Kiếm Môn ở nơi này làm việc, thức thời lập tức tránh xa.”

Thân ảnh cưỡi yêu thú ở đằng kia tựa hồ bị đại hán xấu xí sợ hãi dọa sợ rồi, hai cánh yêu thú khẽ đập thay đổi phương hướng dường như muốn vượt qua chỗ này.

Mắt thấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất của mình muốn bay đi mất, trong lòng Đông Phương Minh cũng cuống lên, lại nghe được phía sau lưng bốn gã đệ tử Cứ Kiếm Môn đắc ý cười quái dị hắn đành quyết định dứt khoát: ta không chiếm được cũng không thể để tiện nghi cho đám hỗn đản các ngươi được.

“Tiền bối chớ đi! Tại hạ biết rõ một cái mỏ Địa Nguyên Thạch . Chỉ cần tiền bối cứu vãn bối một mạng, lại giết hết đám cừu nhân này, tại hạ liền nói cho tiền bối biết vị trí mỏ quặng.”

Lời này vừa nói ra, yêu thú vốn là đang tăng tốc hướng một phía khác bay đi đột nhiên dừng lại, thân ảnh phía trên nó cũng đứng lên, một bộ áo choàng màu đen bao phủ toàn thân, tiếp đến âm thanh khàn khàn nhưng đặc biệt rõ ràng truyền đến: “Lời ngươi nói là thật?”


Mặc dù không thấy được ánh mắt của hắc y nhân nhưng Đông Phương Minh lại có cảm giác như bị một đầu hung thú dõi theo, trong lòng lạnh run, bất quá tuyệt đối không dám trì hoãn đáp: “Chắc chắn mười phần. Nếu như tại hạ nói dối, mặc cho tiền bối xử trí.”

“Đáng chết, thật sự là một cái mỏ quặng Địa Nguyên Thạch.”

Sắc mặt của bốn gã đệ tử Cứ Kiếm Môn trở nên cực kỳ khó coi, đại hán xấu xí chửi nhỏ một câu, lại hét lớn một lần nữa: “Người phía trước nghe đây, đây là chuyện nội bộ của Cứ Kiếm Môn chúng ta, nếu ngươi dám nhúng tay vào chính là kẻ địch của toàn bộ Cứ Kiếm Môn.”



“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt theo gió bay tới, tiếp đó đầu yêu thú sau lưng mọc ra hai cánh kia liền gầm lên giận dữ, âm thanh như tiếng sấm, chấn kinh toàn trường, Đông Phương Minh vốn đã là nỏ mạnh hết đà bị một tiếng gầm này đánh cho xơ xác, linh quang bao phủ phi kiếm cũng bị đánh tan lập tức rơi xuống. Mà bốn gã đệ tử Cứ Kiếm Môn ở xa hơn một chút cũng không chịu nổi, cả đám bị chấn động ngã trái ngã phải, thật khó khăn mới ổn định được phi kiếm.

“Lôi Dực Thôn Kim Thú.”

Đại hán xấu xí rốt cục cũng nhận ra yêu thú kia, kinh sợ hô lên một tiếng, không chút chần chờ liền chuyển hướng phi kiếm quay đầu bỏ chạy thật nhanh.


Ba người khác còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì con Lôi Dực Thôn Kim Thú kia đã lao tới.

Lôi Dực Thôn Kim Thú đạt tới nhất giai đỉnh cấp tốc độ đã đạt tới nhất thuấn, tương đương với một trăm mét trong một giây, đây cũng là tốc độ tối đa mà Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ ngự kiếm phi hành có thể đạt tới rồi. Bình thường Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ có thể đạt tới nửa thuấn đã coi như là xuất sắc rồi, chỉ có Linh Kiếm Sư đạt tới Kiếm Mạch viên mãn mới có thể dễ dàng vượt qua nửa thuấn, chỉ là đại bộ phận so với tốc độ nhất thuấn vẫn có chênh lệch không nhỏ.

Mà bốn gã tự xưng là đệ tử Cứ Kiếm Môn này ngoại trừ tên đại hán xấu xí kia đạt tới Kiếm Mạch hậu kỳ thì ba người còn lại đều chỉ là kiếm mạch sơ, trung kỳ, mà những người này cũng không phải là loại linh kiếm sư giỏi về phi hành nếu không Đông Phương Minh trọng thương nặng như vậy bọn họ sớm đã đuổi tới rồi.

Ba gã kiếm mạch kỳ Cứ Kiếm Môn còn chưa kịp phản ứng , Lôi Dực Thôn Kim Thú đã lao tới như một tia chớp xám, hai cánh của nó vỗ nhẹ, hơn mười đạo phong nhận hoàn toàn do linh lực hệ Kim cấu thành rít lên bao phủ toàn bộ ba người bọn chúng.


Mỗi một đạo phong nhận của Lôi Dực Thôn Kim Thú đều tương đương với một đạo kiếm khí bình thường của Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch viên mãn, so với một kích toàn lực của Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ chỉ có hơn chứ không có kém, ba gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ tựa như người giấy, liền bị hơn mười đạo phong nhận chém thành mảnh nhỏ.

Còn gã đại hán xấu xí kia mặc dù chạy nhanh nhưng tốc độ cũng chỉ hơn nửa thuấn một chút, so với Lôi Dực Thôn Kim Thú tốc độ đạt tới nhất thuấn căn bản là không đáng nói, chỉ chạy được hơn ngàn trượng liền bị Lôi Dực Thôn Kim Thú đuổi kịp, cự trảo huy động, chỉ một cái tát đã đập nát đầu hắn rồi (bạo lực quá J)



Thời gian chưa tới ba mươi hơi thở cả bốn gã linh kiếm sư đã bị tàn sát không còn một mống.

Người điều khiển Lôi Dực Thôn Kim Thú lúc này hiển nhiên chính là Mạc Vấn vừa mới đột phá vòng vây từ Vu Linh Châu chạy tới. Không biết có phải là vị lão tổ Kiếm Nguyên của Linh Dục Kiếm Tông kicsg động quá lớn hay không mà trực tiếp phát kiếm lệnh truy nã Mạc Vấn trong cả Châu. Chân dung, đặc thù thân thể của Mạc Vấn cùng với trang phục Hấp Linh Phi Phong được truyền tới toàn bộ các kiếm môn ở Vu Linh Châu. Mà vị lão tổ Kiếm Nguyên này treo giải thưởng càng khiến cho tất cả Linh Kiếm Sư phát cuồng: một thanh linh kiếm siểu phẩm nhị giai, mười khối Thiên Cương Đan, một đạo kiếm phù ẩn chứa lực lượng cấp Kiếm Nguyên. Ba loại vật phẩm, mỗi một loại đều đủ để khiến cho một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương kỳ bình thường liều mạng. Ở từng cái kiếm môn lớn nhỏ các loại, cơ hồ toàn bộ Linh Kiếm Sư đạt tới kiếm cương kỳ đều xuất động, từng đám từng đám Linh Kiếm Sư đạt tới cảnh giới Kiếm Cương điên cuồng truy tìm tung tích Mạc Vấn.

Sau khi Mạc Vấn xuất quan, ngay lập tức vì trang phục đặc biệt mà bị rất nhiều người để ý, kết quả khiến cho thân phận bị lộ. Mạc Vấn dường như đã chém giết một mạch trên đường từ Vu Linh Châu ra tới đấy. Mặc dù nơi hắn bế quan cách Cửu Hàn Châu cũng không xa, chỉ có mấy ngàn dặm nhưng trên đường cũng gặp không dưới mười tên Linh Kiếm Sư Kiếm Cương kỳ, bởi vì sợ hành tung bị tiết lộ Mạc Vấn ra tay không chút lưu tình, lại được sự trợ giúp của Lam, những linh kiếm sư này đều bị hắn đánh chết tại chỗ sau đó hủy thi diệt tích. Mặc dù làm như vậy cũng không nhất định có thể xóa đi manh mối nhưng ít nhất cũng có thể kéo dài một ít thời gian. Chỉ cần không phải là lão tổ Kiếm Nguyên tìm tới hắn không sợ bất cứ kẻ nào.

Đi qua mấy ngàn dặm đường này số lượng Linh Kiếm Sư chết dưới tay Mạc Vấn cũng không ít, giết chóc quá nhiều lại khiến cho lệ khí sinh ra khi hắn ma hóa bị thức tỉnh lại, bởi vậy lần này gặp phải bốn gã tự xưng là đệ tử kiếm môn liền giết chết tại chỗ không nương tay một chút nào.

Có chút quen việc dễ làm, phi kiếm, linh kiếm cùng với kiếm nang trên người bốn gã đệ tử Cứ Kiếm Môn nhanh chóng bị hắn lột sạch sau đó mới cưỡi Đại Hôi hạ xuống mặt đất bên cạnh chỗ Đông Phương Minh rơi xuống.

Tên đệ tử nội môn của Hoang Kiếm Môn này cũng thật sự là xui xẻo, thân thể vốn đã trọng thương lại bị một tiếng rống của Đại Hôi đánh rơi xuống đất, nửa sống nửa chết ngã xuống đất, còn may là Mạc Vấn phi hành cũng chỉ cách mặt đất hơn mười trượng, nếu không hắn liền trở thành vị linh kiếm sư kiếm mạch hậu kỳ đầu tiên trong lịch sử bị ngã mà chết.

Mạc Vấn nhìn thoáng qua Đông Phương Minh trên mặt đất, cơ thể người này đã hoàn toàn suy kiệt, nếu như cứ mặc kệ như vậy thì đoán chừng là không thể sống quá một ngày.

Nghĩ nghĩ một chút, Mạc Vấn liền từ trong kiếm nang lấy ra một cái bình ngọc. Tru sát nhiều Linh Kiếm Sư như vậy, bộ sưu tập trong kiếm nang của hắn vô cùng phong phú, các chủng loại linh dược từ nhất giai đến nhị giai có gần ngàn bình, đại bộ phận đều là đan dược trị thương. Bình ngọc Mạc Vấn lấy là chính là một loại đan dược trị thương nhất giai cực phẩm, hắn lấy ra một viên đan dược từ trong bình ngọc bắn thẳng vào trong miệng Đông Phương Minh sau đó khoanh chân ngồi trên lưng Đại Hôi, nhắm mắt im lặng chờ đợi tên kia tỉnh lại.