Truyền Kiếm

Chương 155 : Vạn hóa kiếm điệp




Mạc Vấn thoáng nhìn ngọc giản trong tay, hắn không để ý đến đám đệ tử Linh Dục Kiếm Tông đang chỉ trỏ xung quanh mà quay người rời khỏi núi Thiên Ma.

Quay trở lại núi Tiểu Nam, chỉ sau khi đã tiến vào kiếm trận Thiên Huyễn Linh Thủy, Mạc Vấn mới có thể thả lỏng tinh thần, nội thương trong cơ thể hắn cuối cùng đã không còn chịu sự áp chế mà bộc phát trở lại, vết thương vừa mới khép miệng không lâu chợt nứt toác, từng dòng cương khí nhỏ li ti theo đó tràn ra ngoài.

"Sư huynh, huynh sao vậy ?" Trông thấy toàn thân Mạc Vấn máu me đầm đìa, A Tú sợ tới mức trắng bệch mặt mũi.

"Thủ hộ ở bên ngoài, nếu ta chưa ra ngoài thì không được quấy rầy."

Mạc Vấn nặng nhọc nói một câu, sau đó lảo đảo bước vào nhà gỗ, đóng cửa phòng lại.

A Tú nhìn trân trân vào cánh cửa gỗ, đôi môi cắn chặt lại, lẳng lặng ôm kiếm thủ hộ bên ngoài.

Thời gian dần trôi, mặt trời đã khuất bóng nhưng bên trong căn nhà gỗ vẫn im ắng như trước, A Tú vì lo lắng cho thương thế của sư huynh nên không dám tùy tiện rời đi, cứ ôm kiếm như vậy mà đợi ở bên ngoài trọn một đêm.

Sáng sớm ngày thứ ngày, cánh cửa gỗ hé mở, Mạc Vấn bước ra, trên người là một bộ trường bào xanh đen sạch sẽ, chỉ là sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy hai bên tóc mai đã xuất hiện một vài sợi tóc bạc.

"Sư huynh, huynh không sau chứ ?" A Tú cuống quít đứng lên, nhưng do khí huyết không được lưu thông nên thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

Mạc Vấn vươn tay đỡ lấy cánh tay thị, đợi đến khi thị giữ được thăng bằng mới khẽ nói: "Hãy nghỉ ngơi đi, bữa sáng để sau hãy làm."

Cánh tay bị Mạc Vấn nắm chặt, hai má thị chợt đỏ bừng, con tim đập liên hồi như trống, thị không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ khẽ "vâng" một tiếng rồi chạy ù về phòng của mình.

Mạc Vấn bước ra giữa sân, hắn nhìn xuống cánh tay phải của mình, thử làm một vài động tác, đôi lông mày chợt nhíu chặt lại.



Ninh Ức Mộng nói không sai, Mệnh Nguyên lực quả đúng là con dao hai lưỡi, vừa hại người lại vừa hại mình. Đêm qua vì điều trị thương thể trên cơ thể do cương khí gây ra, hắn đã phải sử dụng đến một lượng lớn Mệnh Nguyên lực, tuy nói Mệnh Tuyền sẽ liên tục bổ sung không ngừng Mệnh Nguyên lực, nhưng rõ ràng hắn đã cảm giác được Mệnh Tuyền đang dần chảy chậm hơn, có thể nói Mệnh Tuyền cũng không phải vô hạn không bao giờ hết.

Ngọc giản mà Phương Nhu đưa cho hắn có ghi chép một loại linh đan giúp kéo dài thọ nguyên, có lẽ linh đan này sẽ có ích đối với việc tu luyện Mệnh Nguyên. Nghĩ đến đây, Mạc Vấn càng quyết tâm phải học tập thuật luyện đan, hiện giờ hắn đã suy diễn được ba thành Thủy Diễm Luyện Đan Quyết, có lẽ chỉ độ một tháng nữa thôi hắn sẽ có thể hoàn toàn suy diễn ra phương pháp dùng Mệnh Nguyên lực thay thể cho kiếm khí hệ Thủy.

Thời gian. . . chính là thứ mình cần nhất lúc này . . .

Đúng lúc này, kiếm trận Thiên Huyễn Linh Thủy ở bên ngoài chợt vang lên một tiếng.



"Chấp Pháp điện ngoại môn núi Tiểu Hiên có lệnh ! Đệ tử ký danh núi Tiểu Hiên Mạc Vấn nhận lệnh !"

Trong giọng nói trung khí hùng hậu, hàm ẩn kiếm khí, tu vi người này tuyệt đối không dưới Kiếm Mạch sơ kỳ.

Mạc Vấn nhíu mày, tay phải vung lên, sương mù từ kiếm trận Thiên Huyễn Linh Thủy chậm rãi tản ra, sau đó một Linh Kiếm Sư trong tay cầm lệnh bài hình thanh kiếm dài độ nửa xích đi tới.

Người này mặc kiếm bào xanh đen, bên hông thắt một sợi dây lưng làm từ lụa mầu đỏ, đó chính là dấu hiệu của đệ tử chấp sự. Tại Linh Dục Kiếm Tông, ngoại môn đệ tử trước bốn mươi lăm tuổi mà tu vi chưa đột phá đến Kiếm Mạch trung kỳ sẽ tự động được phong thành đệ tử chấp sự ngoại môn, phụ giúp trưởng lão ngoại môn xử lý công việc bên ngoài.

"Ngươi là Mạc Vấn ?"


Khuôn mặt tên đệ tử chấp sự của Chấp Pháp điện này không lộ cảm xúc, giọng nói lạnh như băng.

"Đúng vậy" Mạc Vấn nhạt giọng nói.

Tên đệ tử chấp sự kia cười lạnh một tiếng, kiếm lệnh trong tay vung lên, ánh sáng chói lòa chợt xuất hiến, từng ký tự vừa mới xuất hiện trên không trung dần hợp thành một hàng chữ.



"Qua điều tra, đệ tử ký danh núi Tiểu Hiên Mạc Vấn, nhập môn tròn ba năm, lười biếng thành tính, một không chịu lao động. hai không hoàn thành nghĩa vụ đệ tử, quả thật là sự sỉ nhục của núi Tiểu Hiên, thông qua quyết định của Chấp Pháp điện ngoại môn núi Tiểu Hiên, ngay trong ngày phế trừ thân phận đệ tử ký danh, thu hồi danh bài đệ tử, hạn trong ba ngày phải rời khỏi sơn môn, cả đời không được bước chân vào Linh Dục Kiếm Tông một bước ! Vâng lệnh !"

"Mạc Vấn, giao danh bài đệ tử ra đây." Tên đệ tử chấp sự kia mặt không cảm xúc, thái độ lạnh lùng.

"Không được !" Giọng nữ lảnh lót từ trong nhà gỗ truyền ra, A Tú chẳng biết từ khi nào đã đi ra khỏi phòng, chạy nhanh tới bên Mạc Vấn, thị trừng mắt oán giận nhìn tên đệ tử chấp sự kia: "Không thể như vậy được ! Sư huynh Mạc Vấn hôn mê ba năm, không cần làm công việc lao động của đệ tử ký danh, cũng không cần làm những nhiệm vụ khác, những điều này đã được Tư Lý điện cho phép !"

"Hừ !" Tên đệ tử chấp sự kia lên giọng: "Việc này không liên quan đến ta, có thắc mắc gì các ngươi có thể lên Chấp Pháp điện giải quyết, ta chỉ phụ trách việc truyền đạt mệnh lệnh."

"Các ngươi. . .các ngươi thật ép người quá đáng. . ." A Tú giẫm chân tức tối, nhưng bởi tính cách của thị vốn dĩ đã như vậy, nên tất nhiên sẽ không nói ra điều gì khó nghe.

Mạc Vấn vỗ nhẹ vai A Tú, ra hiệu cho thị an lòng, hắn tháo chiếc danh bài đệ tử từ bên hông xuống rồi ném ra.

Tên đệ tử chấp sự kia đón lấy, sau khi kiểm tra qua liền xác định dành bài này không có vấn đề gì, gã ném kiếm lệnh xuống dưới chân Mạc Vấn: "Đây là kiếm lệnh của Chấp Pháp điên, nội trong ba ngày, ngươi có thể tùy ý ra vào sơn môn, nếu sau ba ngày vẫn không rời khỏi đây, ngươi tất sẽ bị coi là gian tế lẻn vào đây, bất kỳ đệ tử nào cũng thể giết ngươi ngay tại chỗ."


Nói xong, gã quay mình rời đi, thoáng cái đã biến mất dưới chân núi.

"Sư huynh, vì sao huynh lại nhận lệnh chứ ?" A Tú lúc này bất chấp sự tôn kính thường ngày với Mạc Vấn nữa, nửa tức giận nửa lo lắng nói.

Mạc Vấn nhìn thị, khẽ cười: "Ta có thể không nhận lệnh được hay sao ?"

"Chúng ta có thể lên Chấp Pháp điện lý luận ! Còn cả Tư Lý điện nữa, sao bọn họ lại có thể nói mà không giữ lời như vậy ? Đúng rồi, còn Oánh sư tỷ nữa ! Oánh sư tỷ rời núi chấp hành nhiệm vụ, hiện giờ chắc cũng đã trở về rồi, sư tỷ nhất định sẽ giúp chúng ta."



Mạc Vấn lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ đầu A Tú, ánh mặt trở nên sâu sắc: "A Tú, ngươi không hiểu rồi, Linh Dục Kiếm Tông không phải là nơi cho chúng ta sống yên ổn, hiện giờ có thể miễn cưỡng ở lại, nhưng tương lai bọn họ sẽ còn nhiều biện pháp bức bách ta phải rời khỏi đây. Chúng ta. . . . quá yếu . . . "

"Thế nhưng. . . nhưng. . . Sư huynh đi rồi, A Tú phải làm sao bây giờ ?" Đôi mắt A Tú ầng ậng nước, thân hình không biết có phải do sợ hãi hay không mà run lên nhè nhẹ.

Mạc Vấn dịu giọng nói: "Không có việc gì đâu, sau khi ta rời khỏi đây sẽ không có người nào gây khó dễ cho ngươi cả, ngươi cứ an tâm coi giữ nơi này, đợi Nguyệt Ảnh xuất quan thì nói cho nàng biết mọi việc, dặn nàng đừng lo lắng. Ta sẽ trở lại, sẽ không lâu đâu."

A Tú khẽ gật đầu, không ngăn được dòng nước mắt chảy xuống.

Mạc Vấn thở dài: "Ngươi phải cố gắng tu luyện, dựa vào tư chất của ngươi thì có lẽ sẽ nhanh chóng Trúc Cơ thôi, trước khi rời khỏi đây ta sẽ truyền thức Dung Vân Hóa Băng Quyết tiếp theo trong Đại Vân Vũ Kiếm Quyết cho ngươi, thực lực của ngươi phải cao hơn thì mới có thể trợ giúp cho Nguyệt Ảnh."


A Tú cố gắng gật gật cái đầu: "Sư huynh, huynh an tâm, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện."

Đêm xuống, Mạc Vấn đang nhìn vào kiếm đồ Địa Từ Trọng Nguyên trên bàn: "Hai ngày nữa ta sẽ rời khỏi đây, ngươi định thế nào ?"

Thân ảnh Lam hiện lên từ trong kiếm đồ, thần thái trước sau như một vẫn lạnh lùng như vậy: "Ta đã ở đây đến phát chán rồi, ta sẽ đi cùng người rời khỏi đây."

"Cùng ta rời khỏi đây ? Vì sao vậy ?"

"Bản thể ta chỉ là một bộ kiếm đồ, lại không trọn vẹn đầy đủ, trước khi khôi phục được toàn bộ sức mạnh ta không có khả năng tồn tại độc lập, phải tìm một chốn để tạm thời nương thân, ở đây ta không quen biết ai, hơn nữa ta cũng không tin tưởng những người khác, vậy ngươi chính là lựa chọn tốt nhất của ta."

"Hiện giờ ta nay đây mai đó, chưa xong bữa sáng đã phải lo đến bữa chiều, người đi theo ta cũng không có gì tốt đẹp cả."


Lam khẽ cười lạnh: "Đó chỉ là chuyện vặt vãnh, vậy ta sẽ cùng giao dịch với ngươi, chỉ cần ngươi có thể đáp ứng được, ta có thể ra tay giúp ngươi giải quyết một vài vấn đề trong lúc thích hợp."

"Giao dịch ? Ngươi muốn giao dịch thứ gì ?" Mạc Vấn lạ lùng hỏi.



Ta cần đá Địa Nguyên, một lượng lớn đá Địa Nguyên bổ sung vào kiếm đồ, chỉ cần ngươi có thể đảm bảo sẽ cung cấp đầy đủ đá Địa Nguyên cho ta, ta sẽ tạm thời đi cùng với ngươi."

"Đá Địa Nguyên ?" Mạc Vấn trầm ngâm, đá Đại Nguyên là tài liệu siểu phẩm nhất giai, khó có khả năng gặp được ở nước Triệu, nhưng bên trong đế quốc Tử Vân của Tử Vân Tinh Các có lẽ sẽ không khó tìm được, sau khi rời khỏi Linh Dục Kiếm Tông hắn có thể dễ dàng dùng linh dược trao đổi trên các chợ công cộng, muốn thế điều kiện tiên quyết là phải tìm được một tấm bản đồ thật chi tiết.

"Ta có thể đáp ứng cho ngươi."

. . .

Trong thời gian ba ngày, Mạc Vấn không rời khỏi núi Tiểu Nam, hắn ra sức tìm hiểu kiếm pháp dùng Mệnh Nguyên lực làm cơ sở mà Ninh Ức Mộng đưa cho. Nói là kiếm pháp mà không phải là kiếm thức, là do kiếm pháp này không có chiêu thức rõ ràng, mà là đây là phương pháp sử dụng kiếm phóng xuất ra sức mạnh của Mệnh Nguyên lực, uy lực của nó cực kỳ to lớn, hơn nữa cái tên lại vô cùng phù hợp với đặc tính, Sinh Tử Kiếm. Sinh Tử Kiếm chém ra, nghịch chuyển sinh tử, dùng Mệnh Nguyện lực của bản thân làm vật dẫn rút lấy sức sống của vạn vật mà hòa trộn vào bên trong Sinh Tử Kiếm, có thể tiêu diệt vạn vật, uy lực của nó dựa vào lượng sức sống hấp thu từ vạn vật mà quyết định.

Kiếm pháp như vậy có thể nói là đi ngược lẽ trời, chỉ là mọi thứ đều song hành hai mặt lợi hại, hao tổn Mệnh Nguyên lực khi thi triển kiếm pháp này vô cùng đáng sợ, theo tính toán của Mạc Vấn, dựa vào Mệnh Nguyên lực của hắn hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng phát ra ba kiếm, nhiều hơn ba kiếm chắc chắn sẽ làm cho Mệnh Nguyên khô kiệt.

"Sinh Tử Kiếm. . . . Đây chính là một đại sát chiêu, chỉ là ảnh hưởng của nó lên Mệnh Tuyền lại quá lớn, phải hạn chế sử dụng. Hơn nữa, kiếm pháp này cũng có một điểm yếu rõ ràng, Sinh Tử Kiếm đã chém ra là không thể khống chế. Ngoài ra kiếm này còn có thể rút sức sống từ vạn vật mà bổ sung cho sức mạnh bản thân, vậy nó có thể bổ sung sức sống vạn vật vào trong Mệnh Nguyên lực của mình không đây ?"

Ý nghĩ này vừa lóe lên, tâm trạng Mạc Vấn không kiếm chế được mà nẩy lên một nhịp, nếu như phương pháp này có thể thức hiện đươc, vậy sau này hắn không còn phải lo lắng về việc Mệnh Nguyên lực khô cạn nữa, hơn nữa điều này so với chuyện sử dụng Mệnh Nguyên lực của bản thân thì dễ dàng hơn rất nhiều, việc tu luyện Mệnh Nguyên lực tới tầng thứ hai, thậm chí là tầng thứ ba trở nên đơn giản hơn rất nhiều !

Tuy ý tưởng đã có, nhưng thực hiện lại không dễ dàng như vậy, Mạc Vấn tập trung suy diễn một ngày một đêm nhưng vẫn không có đầu mối, tạp chất trong sức sống từ vạn vất quá nhiều, hơn nữa lại không thuần chất như của loài người, nếu như trực tiếp hấp thu, chỉ sợ không những không thể hỗ trợ cho Mệnh Nguyên lực của bản thân, mà còn làm ô uế Mệnh Nguyên lực, cái chết đến càng nhanh hơn. Mạc Vấn đành phải bất đắc dĩ tạm thời bỏ qua việc này.

Thật ra thức kiếm pháp này là do một vị Linh Kiếm Sư có tình cảnh giống như Mạc Vấn hiện giờ sáng tạo ra, mục đích của vị này cũng là hấp thu sức sống từ vạn vật trong trời đất bồi bổ cơ thể, nhưng dành cả một đời cũng không thể hoàn thành được việc này mà kết quả lại sáng tạo ra một thức kiếm pháp, quả thật không biết phải nên vui hay nên buồn đây.

Ba ngày sau, Mạc Vấn lấy từ trong kiếm nang ra nửa số linh đan, khoảng chừng hơn ba mươi bình, từ hạ phẩm nhất giai Dưỡng Khí Đan, Dịch Kinh Đan cho đến thượng phẩm nhất giai Bồi Khí Đan, Tẩy Tủy Đan, cần thứ gì cũng đều có, tất cả đan dược này đều do hắn chém giết đệ tử các kiếm môn ở nước Triệu đoạt được. Có những thứ này, A Tú có thể tu luyện tới ngoài cảnh giới Kiếm Mạch trung kỳ mà không cần lo lắng về đan dược.

Cuối cùng Mạc Vấn để lại mười viên linh thạch nhất giai hệ Thủy rồi mới rời đi.