Bách Luyện Thành Tiên

Chương 176




Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra rồi lập tức đem thần thức quan sát bốn phía. Bên trái hắn là một vị nữ tử dung mạo xinh đẹp.
"Đạo hữu không có việc gì thật sự là quá tốt, ta còn lo lắng không biết ngươi có bình an từ huyễn trận ra ngoài không".
Trên mặt Khổng Tước tiên tử hiện lên một tia vui vẻ. Yêu tộc có thân thể mạnh mẽ, khả năng chịu thống khổ hơn xa tu sĩ Nhân tộc.
Nhưng vừa rồi nàng cũng nếm trải không ít đau khổ, liệu một tu sĩ Ngưng Đan kỳ có thể chịu được trong huyễn trận đáng sợ đó hay không thì nàng không nắm chắc.
Hiện giờ hai người đang chung một con thuyền, nàng đương nhiên không muốn Lâm Hiên xảy ra điều không hay.
"Đa tạ tiên tử lo lắng, điểm khảo nghiệm nhỏ đó còn chưa làm khó được Lâm mỗ".
"Được, chúng ta đi".
Thời gian cấp bách, Khổng Tước tiên tử cũng không nhiều lời bước tới liên tục. Nơi này hiển nhiên nguy cơ từng bước, hai người cực kỳ cẩn thận chú ý đến từng thân cây ngọn cỏ chung quanh.
Đây rõ ràng là trong lòng núi nhưng lại có rất nhiều cây cối cổ quái, Lâm Hiên cùng Khổng Tước tiên tử cũng coi như kiến thức rộng rãi nhưng không nhận ra.
Chẳng lẽ là thực vật từ thời kỳ thượng cổ đã tuyệt tích ở nhân giới?
Lâm Hiên đoán vậy liền phất nhẹ tay áo. Một đạo quang hà bay vút ra đem những thực vật ven đường thu vào. Sau này vạn nhất lại có chỗ dùng đến.
Sau thời gian một tuần nhang phía trước đột nhiên sáng lên. Lâm Hiên cùng Khổng tước tiên tử nhìn nhau, không hẹn mà cùng bước nhanh tới.
" Ồ. Đây là..."
Một thạch thất trống trải rộng khoảng hơn trăm trượng, cao bảy tám trượng hiện ra trước mặt. Bên trong có hơn mười pho tượng trông rất sống động. Hình hài lại khác nhau, nhân tộc cũng có mà yêu tộc cũng có. Trong đó khiến người chú ý nhất là pho tượng cao ba thước nửa thân trên là người nửa thân dưới là đuôi rắn. Trên trán lại có một cái sừng dài.
Những pho tượng này có chút quỷ dị, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngạc nhiên. Khi trước tại cổ di chỉ nơi Thanh Diệp Sơn, hắn đã gặp qua cảnh tượng này.
Có điều lạ là từ trên các pho tượng Lâm Hiên lại cảm ứng được tức khi nguy hiểm.
Lâm Hiên cẩn thân đem thần thức phát ra nhưng vừa mới chạm vào pho tượng thì dị trạng nổi lên.
Xoạt xoạt, những pho tượng đã bắt đầu cử động.
"Không ổn, mấy thứ này chính là thượng cổ khôi lỗi " Khổng Tước tiên tử chau mày tựa hồ nhớ ra điều gì đó.
"Thượng cổ khôi lỗi?" Lâm Hiên nhíu mày hỏi lại:" Không thể nào, không phải khôi lỗi thuật đã sớm thất truyền sao. Thiên Trần tổ sư khai tông lập phái bất quá chỉ mới ba ngàn năm. Tại sao trong bổn môn lại có vật này"
"Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?" Khuôn mặt xinh đẹp của Khổng Tước tiên tử xịu xuống, giọng điệu có vẻ trách cứ.
Lâm Hiên từng xem qua trong điển tịch. Tu tiên bách nghệ, đặc biệt ở thời kỳ thượng cổ lại cực kỳ phồn vinh. Nói thí dụ như phương pháp chế luyện khôi lỗi. Hiện tại đã thất truyền nhưng lúc đó lại rất phổ biến.
Khôi lỗi cũng phân cấp có mạnh có yếu nhưng đa số là khôi lỗi được chế tạo đều là cấp thấp, chỉ có một số ít thần thông cường đại, thậm chí có thể sánh cùng Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Hai người vừa mới đối thoại, các pho tượng đã sống lại, trong mắt chiếu ra từng tia sáng màu đỏ thẫm làm người kinh hồn táng đảm.
"Một tên có tu vị Nguyên Anh kỳ, còn lại là Trúc Cơ kỳ " Quan sát tu vị các khôi lỗi Khổng Tước tiên tử nhẹ nhàng thở ra.
Phải tốc chiến tốc thắng, dù sao Tuyết Sâm hoàn chỉ có hiệu lực ngắn ngủn trong một canh giờ mà thôi. Tiên hạ thủ vi cường, từ cái miệng nhỏ của Khổng Tước tiên tử phun ra một đạo quang hà rồi nhanh chóng bành trướng lên.
"Biến!"
Nàng vươn ngọc thủ chỉ vào, Quang hà biến thành một cơn lốc đường kính hơn một trượng gào thét hướng về các khôi lỗi.
Lâm Hiên cũng không chậm trễ, đầu vai hơi lắc đem pháp lực rót vào kiếm tiên, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm sau khi rung lên hóa thành một con Giao long màu lam theo sát phía sau.
Ầm ầm…
Trong tiếng vỡ vụn, hơn mười khôi lỗi Trúc Cơ kỳ không chịu nổi một kích vỡ tan thành muôn mảnh, nhưng hai người vẫn khá khẩn trương. Khổng Tước tiên tử thao túng cơn lốc tiếp tục hướng về kia quái vật mình người đuôi rắn kia. Những tên khác bất quá là tiểu tốt, Khôi lỗi Nguyên Anh kỳ này mới là đại địch.
Sinh linh nửa nhân nửa xà, nghe nói ở thời kỳ hồng hoang có tồn tại loại sinh vật này còn hiện nay dĩ nhiên đã diệt sạch. Khi đó chúng nhân gọi chủng tộc này là Na Già.
Thây cơn lốc đánh tới, Trên mặt Na Già lộ nụ cười nhạt, thân hình lay nhẹ biến mất tại chỗ.
Lâm Hiên thấy cảnh này thì trong lòng không khỏi trầm xuống.
Khôi lỗi thuật tuy đã thất truyền nhưng theo nguyên lý, khôi lỗi đẳng cấp càng cao thì cần dùng các loại càng tài liệu trân quý. Dĩ nhiên phải phối thêm hồn phách vào trong đó.
Nguyên Anh kỳ khôi lỗi quả nhiên không tầm thường.
Tiếp theo bên sát người Lâm Hiên truyền ra một tiếng vang thật lớn, ánh sáng màu hồng tỏa ra chói mắt.
Lâm Hiên hoảng hốt, chẳng biết lúc nào đối phương đã hiện thân cạnh hắn. May là phù văn cổ thuẫn này phòng ngự kinh người, nếu không có khi hắn đã ngã xuống mà không hiểu tại sao.
Tên này tốc độ kinh người!
Tập kích không thành, Na Già quẫy đuôi nhẹ nhàng lui ra phía sau. Lâm Hiên sợ hãi đem pháp lực toàn thân rót vào thuẫn bài, đồng thời giương tay tế ra mấy đạo lục phù phòng ngự.
Tốc độ Na Già mặc dù kinh người nhưng không phải không thể phòng bị, vừa rồi là do có Khổng Tước tiên tử ở bên cạnh nên Lâm Hiên có chút khinh suất.
Lúc này Lâm Hiên tập trung toàn bộ thần thức quan sát quái vật trước mắt. Tên Na Già này thực lực đủ để sánh với tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ, hắn đương nhiên không cần phải nhúng tay vào.
Bên kia sắc mặt Khổng Tước tiên tử có chút khó coi. Quái vật này dám đánh lén Lâm Hiên trước mặt nàng, quả thực không coi ai ra gì.
Hãy xem lợi hại của bổn tiên tử!
Nàng vươn ngọc thủ thon dài lên, trong lòng bàn tay nhỏ nhắn đã xuất hiện một khối quang cầu, từ bên trong bay ra một thanh tiểu kiếm màu vàng.
Tu sĩ nhân tộc thích sử dùng pháp bảo nhưng yêu tộc nàng thiên về rèn luyện thân thể, đồng thời khả năng thao túng ngũ hành pháp thuật càng là xuất thần nhập hóa. Kim kiếm trước mắt chính là dùng Yêu lực thuần khiết biến ảo mà thành.
Toàn thân Kim kiếm phát ra hàn khí dày đặc không kém so với pháp bảo của tu sĩ.
" Đi!"
Khổng Tước tiên tử quát một tiếng, Kim kiếm nhanh chóng duỗi ra huyễn hóa thành một đạo kim quang chói mắt. Một tia sét vàng lóe lên, Kim quang biến mất tại chỗ rồi hiện ra trên đỉnh đầu khôi lỗi.
Na Già không chớp mắt. Toàn thân linh quang chợt lóe, một vòng bảo hộ màu đen xuất hiện.
Kim Kiếm chém xuống. Hai đạo hào quang màu sắc khắc nhau đan vào nhau. Nhất thời Kim Kiếm chiếm thế thượng phong. Thấy vậy Khổng Tước tiên tử trở nên vui vẻ, đang muốn tăng cường thêm yêu lực bỗng Khôi lỗi kia ngẩng đầu lên, mí mắt chớp mở liên tục rồi một tia chớp đen thùi bắn thẳng vào kim sắc.
Rét!
Theo sau là một âm thanh ghê răng vang lên, Kim kiếm bị đánh cho tan tác.
"Hả?"
Thấy thế sắc mặt Khổng Tước tiên tử trắng nhợt, có chút ngạc nhiên. Chỉ là một khôi lỗi tu vị Nguyên anh sơ kỳ, nàng vốn không để vào mắt, không ngờ đối phương thần thông quỉ dị vượt xa sự tưởng tượng.
Không hổ là kiệt tác của thời Hồng hoang, khó thể dùng thần thông bình thường để đối phó. Nếu cứ dây dưa lâu như vậy dược lực của tuyết sâm tan đi thì không ổn.
Nghĩ đến đây bàn tay mềm mại của Khổng tước tiên tử lay động. Thân hình uyển chuyển động tác tao nhã thi pháp mà như bay múa. Trước người của nàng xuất hiện hơn mười viên quang cầu nhỏ như ngón cái, tỏa ra linh quang chớp lóe nhanh chóng trương phồng lên.
Từng khối quang cầu này đều tản ra linh khí kinh người, tin tưởng Ngưng Đan kỳ tu sĩ không thể ngăn trở được công kích của một khối này.
Bên kia Na Già cũng không yếu thế. Nó ngẩng đầu lên gầm lên một tiếng thị uy rồi vươn hai tay vỗ vào bên hông. Thì ra trên người cũng giắt một loại túi trữ vật giống như các tu tiên giả.
Đầu tiên là một tấm thuẫn bài hình dạng cổ quái bay ra. Tiếp theo hai tay nó nắm chặt, một thanh Cự phủ chạm khắc hoa văn tinh xảo cổ xưa được tế ra.
Lâm Hiên đã xem qua điển tịch trong Tàng thư các của Linh Dược Sơn. Liếc mắt một cái liền nhìn ra Cự Phủ này chính là bảo vật được thiên chuy bách luyện, trong các loại cổ bảo cũng coi như là bài danh hàng đầu.
Trong cổ thư cũng có nói đại bộ phận khôi lỗi đều chỉ dựa vào bản thể cứng rắn để công kích. Sử dụng pháp bảo là cực hiếm nhưng càng hiếm thì uy lực càng mạnh.
Khổng Tước tiên tử không nghĩ nhiều như vậy. Ngón tay ngọc điểm ra một chỉ nhằm hướng khôi lỗi kia. Một đám những quang cầu mang màu sắc khác nhau nhất thời gào thét bắn qua đối phương. Trong mắt Na Già chợt lóe lên một tia sáng đỏ, cũng đánh ra một đạo pháp quyết vào cự thuẫn trước mặt.
Nhất thời một đám sương mù màu đen từ mặt trên Cự thuẫn, các quang cầu bị hắc vụ bao phủ nhất thời biến thành ảm đạm.
Nhưng khóe môi của Khổng Tước tiên tử lại khẽ nhếch. Có thể hóa giải công kích của bổn tiên tử dễ vậy sao. Khôi lỗi dù sao cũng là khôi lỗi. Tuy tu vị có thể so Nguyên Anh kỳ tu sĩ những vốn không có linh trí.
Đôi môi hồng nhỏ nhắn khẽ quát. Mặt ngoài các quang cầu giống như vỏ trứng vỡ vụn ra rồi từ bên trong bay ra từng con Điểu Nhi cỡ bàn tay mỏ nhọn móng sắc, thêm bộ lông vũ ngũ sắc trong cực kỳ đẹp đẽ.
Nói Yêu Tộc am hiểu ngũ hành pháp thuật quả nhiên không sai. Với tu vị hiện tại của Lâm Hiên cũng có thể đem linh lực hóa thành các Điểu Nhi nhưng uy lực còn kém xa.
Biến hóa này khiến vẻ mặt Na Già ngưng trọng. Hai tay nắm cự phủ không ngừng huy động tạo ra hàn phong vù vù rát mặt, đồng thời nó há to mồm phun ra một luồng tinh khí lên thuẫn bài.
Thuẫn bài màu đen sẫm nhanh chóng biến đổi, chiếu ra những tia màu đen chói mắt rồi biến thành quái vật dài dữ tợn hung ác đáng sợ khoảng hai trượng có phần giống lão hổ, nhất thời ngăn cản các Điểu Nhi lại.
Thấy thế Lâm Hiên sửng sốt, đây là thần thông gì? Lại có điểm khác so với Hóa Hình Thuật do bảo vật biến hóa thành.
Nhân lúc này, Na Già đã há to cái mồm to chậu máu. Trong miệng phóng ra một cái lưỡi xanh lè rồi cuộn lại liên tục hút các Điểu Nhi vào trong bụng.
Lần này đến cả Khổng Tước tiên tử đều có chút ngây ngốc. Na Già cũng không cho nàng thời gian mà tán thưởng thần thông quỉ dị của nó. Thân hình nhoáng lên hóa thành một đạo tinh quang hung hăng phóng về phía đối phương. Đồng thời hai tay vung tay lên cao Cự phủ lăng lệ chém xuống.
Nhìn bên ngoài toàn thân Na Già đã hóa thành lưỡi dao hình bán nguyệt đỏ như máu định lao vào cận chiến.
Nhất kích này mang theo khí thế kinh nhân khiến đôi mày liễu của Khổng Tước tiên tử khẽ dựng. Ngọc thủ nhanh chóng điểm ra một đóa Tường Vân Ngũ Sắc ngăn cản đối phương. Rồi một đám sương mù cuồn cuộn tuôn ra, theo sau bảy tám con quái mãng như những xúc tua thật lớn hung tợn quấn lấy thân hình khôi lỗi.
Bị đám mây ngũ sắc chặn lại, nhất thời Cự phủ trong tay Na Già Cự phủ chém loạn. Cái đuôi mãng xà như roi thép quật loạn trái phải, đồng thời cái sừng nhọn trên trán chớp chớp phát ra những đạo sáng to như cánh tay hài nhi.
Ở một bên Lâm Hiên nhíu mày thầm tính toán. Hiện tại khôi lỗi và Khổng Tước tiên tử cuốn lấy nhau, nhất thời muốn phân ra thắng bại không phải dễ dàng.
Tuy rằng khi trước hắn tra qua, Tàng Bảo Các vốn không có tu sĩ tuần tra. Nhưng động tĩnh lớn như vậy có kinh động tới những tu sĩ khắc hay không thì rất khó nói. Nếu bị phát hiện thì phiền toái rất lớn.
Lâm Hiên lại nhìn phía trước. Các tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngừng. Hào quang chớp động bắn ra tứ phía. Hai vị Nguyên anh kỳ quái vẫn chưa phân ra cao thấp.
Chỉ thấy Lâm Hiên thân hình chợt lóe sáng. Hóa thành một đạo thanh sắc kinh hồng hướng về cái động khẩu đối diện bay vút đi.
Na Già dường như là không nhìn thấy, hoặc là bị Khổng Tước tiên tử cuốn lấy nên không có ngăn cản. Nhưng lúc này trong mắt nó lại lóe lên tia ác độc. Thì ra Lâm Hiên đã đoán đoán sai. Không ngờ khôi lỗi này lại có linh trí.
Thạch thất này tuy khá lớn nhưng với tốc độ của Lâm Hiên trong nháy mắt đã đi ra bên kia huyệt động, trên đường đi chỉ có một số hài cốt.
Lúc này dưới chân Lâm Hiên là một khôi lỗi thân người đầu sói, phần eo dưới dưới đã bị đánh nát. Cánh tay cầm lấy một cây trường mâu sắc bén dị thường.
Khôi lỗi này căn bản không còn cử động, bỗng nhiên toàn thân lóe ra ánh sáng màu hồng rồi quỷ dị sống lại. Đột nhiên đưa trường mâu trong tay biến thành một đạo ô quang tựa như độc xà hung hăng đâm về Lâm Hiên.
Tiếng gió cấp tốc rít lên đồng thời mang theo hào quang chói mắt. Một kích này uy lực không phải là của khôi lỗi Trúc Cơ kỳ mà có thể so sánh với tu sĩ Ngưng Đan kỳ.
***
Trở lại bên trong đóa Tường Vân Ngũ Sắc, sắc mặt Khổng Tước tiên tử đang lo lắng. Nàng không có giao tình thâm hậu gì với Lâm Hiên nhưng nếu hắn không may ngã xuống, chưa nói đến không có ai dẫn đường đi lấy Tinh Dương Thần Đan mà kịch độc trong cơ thể nàng sẽ tính sao?
Khổng Tước tiên tử vô cùng khẩn trương. Lâm Hiên đột lại chạy đi như thế nàng muốn cản lại cũng không kịp.
Lại nói Lâm Hiên mặc dù xem qua khôi lỗi thuật trên điển tịch nhưng dù sao hiểu biết còn hạn chế. Có một số Khôi lỗi Nguyên Anh kỳcực hiếm, ở thời điểm chế tác do nguyên nhân nào đó mà có thể sinh ra linh trí. Trước mắt Khổng Tước tiên tử lại chính là loại khôi lỗi cực phẩm này.
Không chỉ có linh trí đủ để sánh cùng nhân tộc mà Na Già này còn thêm phần âm hiểm giảo hoạt. Tiểu tử kia xem như xong rồi. Thừa dịp Khổng Tước tiên tử đang lo lắng. Hai tay Na Già vỗ trên túi trữ vật lấy ra một thanh cổ loan đao hình răng cưa.
Đao này khí thế ngút trời lăng lệ chém về phía Ngũ Sắc Tường Vân. Trong giây lát tình thế có phần nghịch chuyển, Khổng Tước tiên tử nhất thời rơi vào thế hạ phong.
***
Lại nói bên kia thấy quái vật đầu sói hung hăng cầm trường mâu đâm về phía mình. Lâm Hiên lắp bắp kinh hãi. Vừa rồi do độn quang quá nhanh nên hắn đã đem phù văn cổ thuẫn thu vào. Phản ứng không chậm, hắn hít vào một hơi rồi toàn thân chợt lóe thanh quang, đem Cửu Thiên linh thuẫn mở ra.
Bụp!
Chỉ thấy hai loại hào quang màu sắc khác nhau đan vào cùng một chỗ. Nhất thời Cửu Thiên Linh Thuẫn đã bị trường mâu chọc thủng một lỗ.
Một sát na ngắn ngủi này cũng đã giúp Lâm Hiên có thời gian ứng phó. Hắn chợt vung tay, đã thấy một đạo bích lục hỏa diễm hiện lên trong bàn tay.
Pháp lực toàn thân lưu chuyển, hỏa diễm bừng lên trong tay. Lâm Hiên co năm ngón tay đánh ra một trảo về phía ô quang.
***
Na Già khôi lỗi kia vốn âm hiểm xảo trá. Tuy rằng đang tấn công Khổng Tước tiên tử vẫn phát ra thần thức theo dõi hành động của Lâm Hiên bên này.
Lúc này Na Già thè cái lưỡi xanh lét liếm liếm, trong mắt lóe ra tia sáng màu đỏ bộ dáng cực kỳ hưng phấn. Nó đang chờ xem Lâm Hiên máu loang năm thước.
Tuy thiếu niên này có thể phát ra Linh thuẫn nhưng cũng sẽ ngã xuống dưới công kích kia mà thôi. Na Già sung sướng tàn nhẫn mà nghĩ. Rất lâu từ khi bị Thiên Trần chân nhân giam cầm ở nơi này, đã ba ngàn năm rốt cục lại thấy máu tươi. Nó chuẩn bị thưởng thức nét mặt tuyệt vọng của thiếu niên nọ.
Nhưng khiến khôi lỗi độc ác này phải thất vọng, sắc mặt Lâm Hiên lại rất trầm ổn.
Thế đâm của trường mâu quả thật kinh người, dễ dàng chọc thủng Cửu Thiên linh thuẫn. Nhưng ngay sau đó lại bị Lâm Hiên bắt lấy.
Theo lẽ thường thì tay hắn đã bị phế bỏ. Đáng tiếc trong tay Lâm Hiên lại có Bích Huyễn U hỏa có thể sánh với Anh hỏa của Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Hỏa độc đáng sợ này có hiệu quả ăn mòn khó có thể tưởng tượng được. Ô quang vừa bị Lâm Hiên nắm lấy thì lập tức trường mâu bắt đầu bị hòa tan ra.
Đầu tiên là mặt ngoài, tiếp theo bản thể trường mâu linh tính đại thất. Phát ra trận trận gào thét cuối cùng hóa thành một đống thiết vụn.
Bên này thấy thế thì Na Già trợn mắt há mồm. Tên thiếu niên này làm sao có thể?
Lâm Hiên lại không thèm liếc mắt nhìn khôi lỗi quái vật đầu sói. Thân hình nhoáng lên một cái tiếp tục hóa thành độn quang bay đi.
"Muốn chạy sao, lưu mạng lại cho ta" Âm thanh the thé của Na Già hổn hển hét lớn. Ngược lại Khổng Tước tiên tử trong Ngũ Sắc Tường Vân thì vô cùng vui mừng. Thiếu niên này quả nhiên không phải tu sĩ Ngưng Đan kỳ bình thường. Khi trước đã từng đào tẩu trong tay nàng cùng Hạo Thiên Quỷ Đế.
Khi đó nàng còn hận tiểu tử tinh ranh này vô cùng nhưng lúc này lại thầm khen ngợi không thôi. Tâm tình bất đồng cho nên phản ứng hoàn toàn trái ngược lại với lúc trước.
Chỉ nghe tiếng cười khanh khách truyền ra:" Muốn đuổi theo hắn sao. Đừng quên đối thủ của ngươi là ta".
Tiếng cười còn chưa dứt, yêu vụ bàng bạc phóng ra rồi tường vân cuồn cuộn một hồi. Trong khoảnh khắc hóa thành một đám mây lớn đem Na Già vây ở bên trong. Tiếng nổ bạo liệt càng phát ra kịch liệt.
***
Lâm Hiên đã bay ra huyệt động. Bên ngoài trở nên rộng rãi.
Không có Khổng Tước tiên tử đi cùng, hắn nào dám khinh xuất. Độn quang dừng lại rồi chậm rãi hạ xuống. Phi hành ở nơi này quá nguy hiểm có thể bị đánh lén bất ngờ. Tương đối mà nói thì sử dụng Khinh Thân Thuật là tốt hơn.
Rất nhanh hắn đã đi một con sông ngầm nước màu đen kịt. Lòng sông tản ra từng trận khí tanh tưởi. Càng thêm quỷ dị là trên không tràn ngập sương mù màu đen nồng đậm.
Lâm Hiên nhíu mày đem Linh thuẫn và phù văn cổ thuẫn phát ra. Vừa rồi nếm phải một đòn tập kích không nhỏ nên lúc này hắn có chút thần hồn nát thần tính.
Trong không gian không có gió nhưng có thể thấy sương mù đang lan nhẹ sang bên này. Rất nhanh đã đem thân hình Lâm Hiên bao phủ lại.
Sương mù này có độc!
Lâm Hiên khẽ biến sắc nhưng lập tức lại bình tâm lại. Nếu lúc trước thì cửa ải thứ ba này thực khó mà vượt qua được. May là khi luyện hóa Bích Huyễn U hỏa Lâm Hiên đã dùng mấy lô Tuyệt Độc đan.
Bây giờ dù không thể nói thân thể hắn bách độc bất xâm nhưng đối với đại bộ phận kịch độc, sức đề kháng đã tăng lên rất nhiều. Lâm Hiên không dám chậm trễ, thân ảnh lóe lên đã qua tới bờ kia của con sông.
Cảm ứng đã tiếp cận mục tiêu nên hắn vận Liễm Khí Thuật tiếp tục đi tới, trước mặt là một con đường bằng phẳng. Sau thời gian một tuần trà, một tòa trạch viên nhỏ hiện lên trước mắt, chính là Tàng Bảo Các!
Lúc này Lâm Hiên thầm vui vẻ. đang muốn lắc thân phi qua thì đột nhiên mơ hồ có âm thanh cực nhỏ truyền vào trong tai. Hắn không khỏi biến sắc, thân hình lập tức biến mất.
Ở một nơi gần đó, hắn vội lấy ra một viên Ẩn Linh đan nuốt vào rồi dùng toàn lực vận dụng Liễm Khí Thuật đến mức cực đại. Trên người đã không còn chút linh lực nào phát ra.
Thanh âm đàm thoại đứt quãng thỉnh thoảng truyền vào trong tai. Dường như bị chặn lại bởi cái gì nên nghe không rõ. Lâm Hiên xoay người theo hướng phía trước mà bước đi rất cẩn thận.
Khoảng cách trên trăm trượng chỉ chớp mắt là tới, hắn thầm đánh giá kiến trúc trước mắt rồi vẻ mặt hiện chút ngạc nhiên.
Gọi là Tàng Bảo Các nhưng xây bình thường theo kiểu trang viên thế tục. Diện tích cũng không lớn, vào khoảng bảy tám mẫu.
Một vòng bảo hộ trong suốt như ẩn như hiện lóe ra trước mắt. Sắc mặt Lâm Hiên có chút khó coi. Cấm chế này cũng không lợi hại gì nhưng nếu bài trừ nhất định sẽ kinh động người ở bên trong .
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không làm việc đả thảo kinh xà ngu ngốc như vậy.
Đối phương là ai? Muốn đến được Tàng Bảo Các rõ ràng phải qua các cấm chế lợi hại như vậy. Tại sao đối phương lại có thể vào nơi này mà quỷ không biết thần không hay?
Nghĩ ngợi một lát, Lâm Hiên nhíu mày vận chuyển pháp quyết trong thân thể, đem thần thức tụ thành một tia, vô cùng cẩn thận xuyên qua vòng bảo hộ, chỉ một chút sai lầm là có thể dẫn tới cấm chế phản ứng.
Đây này là Hóa thần Vi Ti pháp trong Huyền Ma Chân kinh, có uy năng xuyên qua các loại cấm chế.
Một lát sau Thần tuyến của hắn đã xuyên thấu cấm chế đi vào trang viên rồi phân tán ra. Lúc này bên trong hiện lên hai thân ảnh.
Hai tu sĩ dung mạo tầm thường cùng vận một loại hắc bào, một người dáng cao gầy còn lại một lão mặt trắng mập mạp không râu.
Lão mập kia là Ngưng đan sơ kì còn lão giả cao gầy kia đã tới cảnh giới Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong.
"Là lão? "Lâm Hiên hơi ngạc nhiên. Lão mập thì hắn không nhận ra còn lão giả cao gầy thì đã gặp mấy lần, chính Chấp pháp trưởng lão họ Hồ với bộ dáng lành lạnh trước kia.
Đối phương tuy rằng thân phận khá cao nhưng còn kém hơn Thiếu môn chủ. Không hiểu sao lão lại có thể bình an được đến nơi này.
"Đại ca. Chúng ta thật sự phải kích nổ thượng cổ cấm đoạn đại trận sao? " Thần sắc tu sĩ mập mạp phức tạp mở miệng thì thào.
"Sao vậy Thất đệ, không phải ngươi sống ở Linh Dược Sơn lâu rồi nên quên huyết hải thâm cừu mà bọn chúng đã vay của Hồ gia ta? " Hồ trưởng lão quay sang, vẻ mặt hung ác gằn giọng, lúc này bộ dáng luôn âm trầm của lão đã bay đi đâu hết.
"Không… Tiểu đệ sao có thể quên chứ." Vẻ mặt lão tu sĩ mập mạp cứng đờ nhưng tựa hồ vô cùng sợ hãi huynh trưởng.
Trên mặt Hồ trưởng lão đang giận dữ nhưng như nhớ lại điều gì, sắc mặt lão dịu lại thở dài: " Thất đệ, khi trước vi huynh đưa ngươi lên Linh Dược Sơn nhập môn. Cho đến giờ đã hơn hai trăm năm, lúc toàn gia Hồ gia chúng ta bị người chém giết thì ngươi vẫn chỉ là tiểu hài tử không hiểu chuyện. Đối với bổn gia cảm tình không sâu, sau này lại lớn lên ở Linh Dược Sơn học đạo luyện pháp. Người đâu phải là cỏ cây, tự nhiên sinh ra tình cảm thân thiết. Vi huynh không phải không hiểu đạo lý nên không trách ngươi. Nhưng ngươi đừng quên hơn hai ngàn ba trăm nhân mạng Hồ gia ta đã chết thảm dưới đồ đao của Linh Dược Sơn. Tất cả lão nhân, hài tử cùng yếu phụ đều đã ngã xuống trừ hai người chúng ta may mắn thoát chết. Huyết hải thâm cừu như vậy chúng ta làm sao thể quên"
"Đại ca ta hiểu rồi." Lão tu sĩ mập cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn lộ ra chút chần chờ. Nguồn: http://Đọc Truyện
Hồ trưởng lão thấy thế có chút không kiên nhẫn. Nhưng ngẫm nghĩ một lát lại tiếp tục nhịn xuống.
"Thất đệ, Ta đã nói rồi. Khi đó ngươi còn nhỏ không biết Hồ gia phong quang đắc ý như thế nào. Nếu không phải bị Linh Dược Sơn sát diệt, hủy hoại thế gia tu tiên lừng danh U Châu chúng ta thì khi nào mới đến lượt Sở gia nổi lên. Hồ gia tu sĩ cao thủ xuất hiện lớp lớp nhưng đáng tiếc là không có Nguyên Anh kỳ tu tiên giả. Mấy vị trưởng lão tất cả đều chết thảm dưới tay Từ lão tặc. "
"Đại ca ngươi nói Nhị bá, Tứ thúc tất cả bọn họ đều là bị Từ sư thúc... Không. Từ lão tặc sát hại sao." Lão tu sĩ mập đột nhiên biến sắc phẫn nộ thốt lên.
"Đây là vi huynh tận mắt chứng kiến, còn có thể là giả sao. Khi đó thế lực ẩn nấp của Linh Dược Sơn bị Hồ gia vô tình phát hiện. Song phương đã xảy ra xung đột, bọn họ vì bảo tồn bí mật đã làm ra cái chuyên giết người diệt khẩu. Nhưng chúng ta là gia tộc tu tiên hàng đầu nên không dễ hạ. Vốn có thể đồng quy y tận với chúng nhưng khi đó Từ lão tặc vừa mới Kết Anh thành công. Các vị Ngưng Đan kỳ trưởng lão không thể địch nổi. Nhị bá, Tứ thúc tất cả đều chết thảm dưới tay lão tặc. Thân thể bị người ta hủy diệt, ngay cả hồn phách đều bị lão lấy đi tế luyện bảo"
Lão tu sĩ mập nghe đến đây thì hai mắt đỏ ngầu thở phì phò lên như trâu, khuôn mặt dần biến chuyển đầy vẻ hận thù.
Lâm Hiên nghe đến đây cũng giật mình. Hồ gia thế gia này hắn đã nghe nói qua, đúng là tu tiên gia tộc phong quang ngàn năm rồi bỗng chốc bị diệt vong. Chuyện hơn hai trăm năm trước thì ân oán không rõ ràng nhưng dường như những lời này của lão họ Hồ không phải nói khoác.
Có điều tuy Lâm Hiên chưa từng thấy qua Từ lão quái ra tay nhưng sở tu của lão chính là Kim thuộc tính, không phải ma tu giả tại sao lại nói là tế hồn luyện phách. Chỗ này rõ ràng là lão Hồ thêm thắt vào.
Tâm tư của Lâm Hiên hoạt bát nhưng lão tu sĩ mập mạp lại rõ ràng là một kẻ đần. Chút sơ hở này cũng không nghe ra được. Lúc này lão đang kích động vô cùng, cũng có thể suy đoán ra. Các trưởng lão chết thảm dưới tay Từ Cẩm Thanh đương nhiên có người chí thân của lão.
Thấy thế trong mắt Hồ trưởng lão hiện một tia hài lòng. Lão vươn tay ra vỗ vỗ tu sĩ mập: "Đệ đệ cũng không cần khổ sở. Chúng ta tới đây không phải là muốn báo thù sao? "
Nói tới đây trên mặt lão lại lộ ra vài phần ngạo nghễ: "Linh Dược Sơn hành sự tuyệt tình, nhổ cổ tận gốc sát hại Hồ gia chúng ta không chừa một mống. Nhưng không ngờ lưới trời tuy lồng lộng vẫn để có cá lọt lưới. Ngươi và ta nhờ một tấm Linh Phù đặc biệt có thể che dấu khí tức của Tứ sư thúc ban cho hộ thân, mới có thể bảo toàn tính mạng".
"Khi đó ta vừa mới Trúc cơ thành công đương nhiên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Nhưng có câu, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng..."
"Vì thế đại ca dẫn ta gia nhập Linh Dược Sơn? "
"Chính xác. Vì không để bọn chúng hoài nghi, vi huynh quả thực tốn không ít công phu mới thành công. Kế tiếp thất đệ ngươi đã rõ. Tu tiên giả đích thị là phải có thực lực. Chúng ta là liều mạng khổ tu, rốt cuộc thành tựu ngày hôm nay là do Vi huynh chăm chỉ tu luyện. lập nhiều công lao hãn mã. Rốt cục trở thành Chấp pháp đại trưởng lão." Nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt lão giả họ Hồ cũng có chút say sưa.
"Lại nói nếu như có thể tiến giai Nguyên Anh kỳ thì sẽ dùng phương pháp khác báo thù. Nhưng đối với hai chúng ta kiếp nầy là không có hi vọng. Cũng may vi huynh phát hiện ra Tàng Bảo Các này." Nói tới đây trong mắt Hồ trưởng lão hiện một tia hưng phấn.
"Đại ca, ta vẫn còn chút nghi hoặc. Những bảo vật ở trong Tàng Bảo Các này thì chúng ta đã thu thập rồi. Còn phá hủy thêm thượng cổ cấm đoạn đại trận bên trong này để làm gì?" Tu sĩ mập gãi đầu có chút khó hiểu.
"Hừ. Bảo tồn bảo vật bất quá chỉ là che mắt người. Bao nhiêu năm nay ta hao tổn không ít tâm huyết mới phát hiện ra. Thất đệ ngươi vừa rồi cũng thấy trong Tàng Bảo Các trừ phương pháp điều chế Thiên trần đan và Tinh Dương Thần Đan thì đâu còn bảo vật thứ ba" Hồ trưởng lão cười lạnh nói.
"Nhưng hai loại đan dược này cũng bảo vật vô cùng trân hiếm rồi."
"Trân quý? Thiên Trần Đan này đúng là khiến Thiên Sát Ma Quân một đời anh kiệt đã bỏ mạng. Nhưng ngươi chớ quên trừ Thiên Trần chân nhân căn bản không có ai có thể mở được địa hỏa kia. Nếu không ngươi cho là Thần Đan trấn phái của Linh Dược Sơn còn không động tâm tới những lão quái khác, bọn họ sớm liều mạng đánh đến nơi đây sao."
"Điều này cũng đúng" Lão tu sĩ mập gật đầu rồi nhưng có điều không thông lại hỏi.
"Đại ca. Ta đã nghe nói qua. Địa mạch chi hỏa kia cực mạnh, muốn lợi dụng nó thì phải là tu tiên giả có khổ linh căn. Khổ linh căn tuy quý hiếm nhưng cũng không phải không thể gặp. Linh Dược Sơn ba ngàn năm nay chẳng lẽ không nghĩ biện pháp tìm kiếm?"
"Sao lại không chứ, Thiên Trần Đan nếu xuất thế thì những tu sĩ như Lục Đại Chấp pháp trưởng lão chúng ta tám chín phần đều có thể tiến giai Nguyên Anh kỳ. Khi đó Linh Dược Sơn muốn nhất thống Chính Ma hùng bá U Châu quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng nào có được như thế, chỉ có khổ linh căn thì chưa đủ. Phải thêm tu vị Nguyên Anh trung kỳ nữa mới được" Hồ trưởng lão thở dài lạnh lùng nói.
Nhất thời lão tu sĩ mập trở nên kinh hoàng nhưng đã hiểu. Phóng tầm mắt U Châu, Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ cũng bất quá chỉ có hai người. Khổ linh căn mặc dù nổi trội xuất sắc nhưng tu luyện vô cùng gian khổ, có thể tiến giai Ngưng Đan kỳ cũng là vô cùng khó khăn huống chi là Nguyên Anh trung kỳ.
Xem ra lúc này mới biết đan phương bào chế linh đan này chỉ có xem mà không thể dùng, đúng như là "kê lặc".
"Còn Tinh Dương Thần Đan thì sao. Ta dường như đã xem qua trên cổ tịch nhưng công hiệu cụ thể thì không rõ ràng." Lão tu sĩ mập vẫn chưa từ bỏ ý định nói.
"Hừ. Đan này quả thật cũng là vật bất phàm song chỉ dành cho yêu tộc mà thôi."
"Yêu tu? "
"Chính xác. Đối với yêu tộc, linh đan này mặc dù không thể nói là cải tử hoàn sinh nhưng quả thật công hiệu vô cùng to lớn. Có điều thất đệ ngươi tính đi tìm Hóa Hình Kỳ yêu tu để trao đổi lấy bảo vật sao?" Hồ trưởng lão nở một nụ cười diễu cợt.
Lão tu sĩ mập mạp nghe xong thì uể oải gục đầu. Đúng như lời đại ca nói. Hóa Hình kỳ yêu tu biết hắn có linh đan này. Sao có thể nhẫn nại mà làm ra chuyện trao đổi tốn công nào đó, tụ nhiên sẽ động thủ sát nhân đoạt bảo.
"Cái gọi là Tàng Bảo Các này thực chất là để ngụy trang. Mục đích là che giấu cấm đoạn đại trận mà thôi." Hồ trưởng lão cười lạnh giải thích: "Linh Dược Sơn từ xưa đến nay thích nhất là giả trư ăn thịt hổ (1). Năm đó Thiên Trần tổ sư dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Phương pháp luyện đan đúng là không môn phái nào sánh kịp. Nhưng luyện đan cũng phải cần điều kiện. Ngươi có biết vì sao chỗ này lại có địa mạch chi hỏa cực tốt không?"
"Phạm vi trăm dặm quanh Linh Dược Sơn phần lớn là hỏa diệm sơn. Điều này thì có gì kì lạ?" Lão tu sĩ mập mạp nghi hoặc hỏi lại.
"Hừ. Sự tình cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng. Về hỏa diệm sơn thì ở U Châu rộng lớn cũng không chỉ mỗi nơi này. Theo ta biết có ít nhất năm địa phương có hỏa diệm sơn dày đặc hơn ở đây. Nhưng thật đúng là hỏa tài nguyên các nơi đó lại không thể sánh bằng nơi đây."
"Tại sao có chuyện này. Chẳng lẽ có liên quan thượng cổ cấm đoạn trận kia chăng?" Tu sĩ mập mạp hiện lên chút kinh ngạc.
"Chính xác. Cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ lắm. Chỉ có thể là phỏng đoán là mấy trăm vạn năm ở thời kỳ Hồng hoang, nơi này hẳn là chỗ cổ tu sĩ đại thần thông dùng để Luyện Khí. Cấm đoạn đại trận này là một loại cấm chế đặc thù có thể đem hỏa năng lượng tụ lại gấp trăm lần bình thường."
"Tụ hỏa khống chế tự nhiên. Cổ tu sĩ thực sự có thần thông bài sơn đảo hải như vậy sao?" Lão tu sĩ mập mạp líu lưỡi.
"Hừ. Đến nước này mà ngươi còn có cho là giả, lão phu còn có thời gian mà nói giỡn sao. Cụ thể thế nào thì chúng ta cũng không cần truy xét nữa. Nói ngắn gọn cấm đoạn đại trận này chính là mấu chốt báo cừu của chúng ta. "
Chú thích: (1) Giả trư ăn thịt hổ: Giả làm "con mồi" để dụ con mồi của mình đến "ăn", ngờ đâu mình không phải là "con mồi" mà chính kẻ đi săn.
Quyển3: U Châu loạn