Truy Vết

Chương 10: Lời thì thầm của tử thần 10




Tôi tỉnh dậy vào một buổi tối trời. Tôi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Lẽ ra giờ này mọi thứ nên chìm vào yên lặng rồi mới phải. Tôi xuống giường, còn chưa đi được mấy bước cánh cửa liền bật mở. Tim tôi đột nhiên hẫng đi, cơ thể tôi cảm nhận một nỗi sợ hãi quen thuộc.

Là nó, chính là nó! Cái trực giác không sai lệch đi đâu được! Con quái vật mà tôi hằng sợ hãi, con quái vật đêm đêm ám ảnh giấc mơ của tôi, con quái vật đã biến mất không dấu vết sau khi giết chết mẹ tôi. Hắn đã quay trở lại!

Tôi quay người muốn chạy nhưng lại bị hắn túm lấy. Tôi vùng vẫy dẫu tôi biết chẳng có ích. Con người ta khi đã sống trong yên bình đủ lâu thì tự nhiên sẽ không còn can đảm như lúc ban đầu nữa. Tôi sợ hãi những ngày tháng ở nơi hầm ngục đen tối, những ngày mà xung quanh tôi chỉ có mùi máu tanh nồng và tiếng cười man rợ, những ngày mà tôi phải vất vả giành lấy sự sống mong manh đến đáng thương của mình.

Hắn túm lấy tôi, vác bổng trên vai, lại cười đắc ý như một tên điên. Tiếng cười của hắn đã đánh thức cậu ấy. Hôm nay cậu ấy ngủ lại đây, cùng với tôi. Tôi giật mình nhìn qua, tôi thấy cậu ấy nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.

Tôi đột nhiên lo sợ đến toát mồ hôi lạnh, dây thần kinh tưởng đâu đã đứt rời.

Hắn cũng nhìn thấy cậu ấy. Không được! Cứ như thế, hắn ta sẽ giết cậu ấy mất!

— — — —

Đằng Tĩnh Nhiên quay sang nhìn Trình Thuỵ Vi, lại bắt gặp vẻ mặt điềm tĩnh như đã biết của hắn. Trình Thuỵ Vi lôi ra một nhân vật chưa từng xuất hiện trong vụ án nhưng nhân vật này đã chết. Đằng Tĩnh Nhiên rối mù cả đầu óc. Vụ án càng lúc càng đi lệch hướng suy nghĩ ban đầu của mình khiến anh ta không tài nào hiểu được.

Lê Minh Lượng lúc này hoàn toàn khác với lúc đầu. Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu tức giậ, vẻ mặt cứ căng lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Trình Thuỵ Vi lúc này mới lấy trong cặp táp ra một tài liệu.

“Em trai anh quen biết Nguyễn Đại và Vương Lực đúng không. Ở trong phòng anh tôi đã tìm thấy một tấm ảnh chụp chung ba người. Gương mặt không giống với hiện tại, có lẽ đã chụp rất lâu rồi nhưng đội giám định cảnh sát chúng tôi vẫn có thể xác nhận hai người trong bức ảnh này chính là Nguyễn Đại và Vương Lực”

Lúc ở trong phòng sách của Lê Minh Lượng, Trình Thuỵ Vi liên tục tìm kiếm thứ gì đó từ trên kệ sách. Trình Thuỵ Vi phát hiện Lê Minh Lượng là một kẻ mắc chứng rối loạn cưỡng chế. Sách đều phải xếp theo một thứ tự nhất định, nếu chung một bộ thì xếp theo từng tập, không chung bộ thì xếp theo nội dung, màu sắc hoặc độ mỏng dày của quyển sách. Sắp xếp hình như đều rất có quy luật. Tủ sách đa dạng như vậy chứng tỏ là người rất thích đọc sách, nhưng trên bàn làm việc và cả tủ cạnh giường cũng không thấy quyển sách nào. Trình Thuỵ Vi nhớ rằng ở phòng làm việc tại công ty của Lê Minh Lượng cũng không có bất kỳ quyển sách nào.

Một người thích đọc sách thì điều này có chút kỳ lạ. Trình Thuỵ Vi tuỳ tiện xem thử một cuốn sách lại phát hiện quyển sách này mặt ngoài sạch sẽ nhưng bên trong lại cũ sờn, sờ vào còn có cảm giác giống như đã rất lâu không có ai động vào.

Trình Thuỵ Vi suy ra được sách không phải của Lê Minh Lượng mà là của một người khác. Nhưng căn nhà chỉ có một mình Lê Minh Lượng sống thì lấy đâu ra người khác. Vậy chỉ có thể nói số sách này từng thuộc về ai đó, một người rất quan trọng đối với Lê Minh Lượng.

Một điểm đáng ngờ khác. Tất cả các ngăn của kệ đều được xếp sách đầy, chỉ có ngăn cao nhất lại có một quyển nằm trơ trọi. Trình Thuỵ Vi lấy quyển sách đó xuống xem, bên trong có hai tấm hình. Một tấm chụp ba người độ tuổi khoảng mười hai mười ba, tuy gương mặt rất khác nhưng vẫn có thể nhận ra có điểm giống với nạn nhân. Kết quả vẫn phải đem về cho bên giám định thì mới xác thực được suy đoán. Tấm hình còn lại là chụp hai đứa trẻ, dáng vẻ rất thân thiết. Hai đứa trẻ có gương mặt giống hệt nhau khiến Trình Thuỵ Vi giật mình.

Trình Thuỵ Vi hỏi người làm việc nhà họ Lê có mấy đứa con cũng là muốn xác minh suy nghĩ của bản thân.

“Anh là người thông minh, tôi nghĩ tôi cũng không cần vòng vo với anh nữa. Một tuần trước khi Vương Lực mất tích, thư ký nói anh đã không đến công ty nhưng xe lại không đỗ trong nhà. Nhật ký hành trình chúng tôi tìm liền có thể tìm ra được. Sau khi Vương Lực mất tích, Nguyễn Đại đã tỏ ra vô cùng hoảng loạn. Hay là nói anh ta đã đoán được bản thân sẽ là người kế tiếp.

Tôi từng xem qua hồ sơ về anh, năm cuối cùng anh ở nước ngoài đã tham gia vào khoá học của một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng. Chủ đề mà anh háo hức học tập nhất chính là thôi miên, có đúng vậy không?”

Lê Minh Lượng nhíu mày, nặng giọng đáp: “Đúng vậy.”

Trình Thuỵ Vi lại tiếp lời: “Người bên cạnh nói rằng trước lúc chết Vương Lực và Nguyễn Đại liên tục lảm nhảm về việc nghe thấy hay nhìn thấy tử thần gọi, tôi đoán cũng là anh dùng cách thôi miên kết hợp với chất gây ảo giác tạo ra những hiện tượng này đúng không? Để cho họ tin rằng tử thần đang vẫy gọi mình mà không phòng bị.”

Lê Minh Lượng gắt lên: “Anh xem trinh thám nhiều quá rồi đấy! Muốn buộc tội tôi cũng cần có chứng cứ.”

Đằng Tĩnh Nhiên ồ một tiếng rồi cười: “Chứng cứ anh muốn vừa hay ở chỗ tôi này.”

Đằng Tĩnh Nhiên lấy ra con dao nhỏ tìm thấy ở nhà Lê Minh Lượng cùng báo cáo giám định. Trên dao có cả dấu vân tay còn sót lại của Nguyễn Đại, mẫu máu cũng chứng thực được là của hai nạn nhân, hình dạng hung khí vừa khớp hình dạng vết thương. Từ phân tích có thể chắc chắn được rằng con dao này chính là hung khí.

Lê Minh Lượng nhìn thấy con dao nhưng vẫn có vẻ không mấy bất ngờ. Trình Thuỵ Vi nhìn hắn ta rồi cười cười: “Anh điềm tĩnh hơn tôi nghĩ. Có lẽ anh cũng không định giấu giếm việc bản thân là hung thủ đúng không? Bằng không với khả năng của anh đã có thể phi tang toàn bộ những vật này, căn bản không để chúng tôi tìm thấy. Mục đích của anh rốt cuộc là gì?”

Lê Minh Lượng thở dài, lại nở một nụ cười mãn nguyện.

“Anh nói đúng, ngay từ đầu tôi đã không có ý định che giấu việc bản thân đã phạm tội. Tôi thậm chí đã chuẩn bị xong xuôi việc mình bị còng tay thế này.”

Trình Thuỵ Vi nhướn mày tỏ vẻ hứng thú. Quả nhiên là vậy. Ngay từ đầu Trình Thuỵ Vi đã nhận thấy vụ án có quá nhiều chỗ hở, những chứng cứ tìm thấy không phải tự nhiên mà giống như có người đang cố tình dẫn dắt. Trình Thuỵ Vi đã hoài nghi từ lúc tìm tới công ty của Lê Minh Lượng. Lê Minh Lượng không đến công ty thời gian dài lại không sợ người khác nghi ngờ, trong nhà của nạn nhân tìm thấy hai hũ thuốc mà rõ ràng hung thủ có đủ thời gian để phi tang. Những chứng cứ được tìm thấy trong nhà Lê Minh Lượng cũng vậy, không hề có ý định giấu giếm.

Trình Thuỵ Vi đã hoài nghi, mọi thứ quá suôn sẻ. Hay chính là nói hung thủ dày công sắp đặt cái chết cho nạn nhân nhưng lại để cho cảnh sát quá nhiều dấu vết để lần theo, điều này quá không hợp lý.

Mọi suy đoán dẫn Trình Thuỵ Vi đến một kết luận. Hung thủ không che đậy việc bản thân phạm tội thậm chí còn muốn cảnh sát mau chóng tìm thấy mình. Hắn ta vì mục đích nào đó chưa rõ mà muốn đem sự việc phơi bày ra ánh sáng.

“Khi phạm tội có hai loại người, một loại muốn hưởng thụ cảm giác thành tựu vì những điều mà bản thân đã làm nên mong muốn người khác tìm ra mình. Một loại khác là muốn đem một sự thật lớn lao hơn ra ánh sáng nên cũng mong người khác tìm ra mình. Tôi đoán, anh là cả hai loại.”

Lê Minh Lượng vỗ tay với biểu cảm vô cùng tán dương.

“Anh đúng là rất giỏi. Tôi thừa nhận, tôi là người đã giết Vương Lực và Nguyễn Đại. Cho bọn họ dùng thuốc gây ảo giác một thời gian ngắn, thôi miên theo ý mình, trong viên nang thì để mảnh giấy vẽ vòng tròn có ký tự kỳ lạ cũng là để đánh lạc hướng cảnh sát nghĩ rằng bọn họ là tự sát. Người đưa bọn họ đến nơi đó cũng là tôi, cảnh sát mấy người còn câu hỏi gì không?”

Đằng Tĩnh Nhiên gõ tay từng nhịp trên bàn. Vụ án có vẻ rắc rối nhưng cũng đơn giản như vậy. Trên thực tế toàn bộ quá trình đều là Lê Minh Lượng dựa vào thuyết của những người sùng bái Satan và lợi dụng chất gây ảo giác để tiến hành. Trình Thuỵ Vi từng nói người sùng đạo trước khi thực hiện triệu hồi sẽ nhịn ăn nhịn ngủ một thời gian nhất định để cơ thể được thanh lọc, đây cũng chính là lí do hai nạn nhân đều có tình trạng mặt mày hốc hác thiếu ngủ. Có lẽ Lê Minh Lượng chính là người thúc giục điều này bằng cách thôi miên và tạo ra ảo giác tử thần ra lệnh cho hai nạn nhân. Ý tưởng ban đầu muốn dàn dựng thành một vụ án tự sát do sùng đạo quá đà của nạn nhân. Nhưng Đằng Tĩnh Nhiên vẫn còn khúc mắc.

“Tại sao anh lại làm vậy? Nếu là thù hằn cá nhân, anh chỉ cần giết họ, không cần thiết phải kì công tạo dựng một màn như thế. Rốt cuộc mục đích thật sự của anh là gì?”