Truy Vết Nàng Hậu

Chương 67: Tan biến




Lan Anh không hỏi gì thêm nữa, cô im lặng nhìn về phía Ngọc Khánh, trong lòng bao sự hối hận về những gì mình đã gây ra, chỉ vì đố kị mà bản thân gây ra những chuyện không thể cứu vãn.

Tường Quân lặng người, bàn tay cậu cũng đang dần mờ đi, cậu cảm nhận trong không gian có gì đó đang đến.

Cậu đứng bật dậy gọi to Hoàng Phong.

"Hoàng.Hoàng thượng….sắp...sắp đến lúc rồi!"

Hoàng Phong giật mình nhận ra, Ngọc Khánh ráo hoảnh nhìn anh, gương mặt đang dần mờ đi. Cô nghẹn ngào khóc lên thành tiếng.

"Sao..sao thế này? Hoàng Phong anh sao vậy!"

Sa Ly đang bị vòng kinh chú khóa lại, nhìn Hoàng Phong nàng ta hiểu ra gì đó, muốn chạy đến nhưng lại bị cản lại, giọng rít lên.

"Thả ta ra, ta phải đến bên Hoàng thượng!"

Tuy nhiên, mặc cho Sa Ly la hét thì vòng kinh chú vẫn không mở ra.

Trong bóng tối, một làn sương mờ ảo rồi từ trong làn sương ấy có hai bóng người đi ra. Hoàng Phong trông thấy thì hiểu họ là ai, đến đây để làm gì. Anh quay lại nhìn Ngọc Khánh, cố gắng dùng chút hơi sức để nói với cô.

"Ngọc Khánh! Anh tồn tại đến bây giờ chỉ để gặp em, em biết không, một linh hồn còn vất vưởng là bởi họ còn chấp niệm, bây giờ chấp niệm gặp lại em đã hoàn thành, anh cũng đến lúc rời đi!"

Ngọc Khánh níu lấy đôi tay đang bắt đầu nhạt dần mà khóc nấc lên.

"Không, anh không được bỏ em lại. Hoàng Phong, anh không được đi mà!"

Cô khóc, tiếng khóc còn có sự hốt hoảng khi cô nhận ra anh đang dần biến mất.



Phía bên kia Tường Quân cũng rời Lan Anh mà đi lại cạnh Hoàng Phong, Lan Anh liền chạy lại ôm lấy cô bạn đang gào khóc.

"Hoàng Phong, em không cho anh đi, em không cho phép anh đi. Đừng mà..."

Hắc Bạch Vô Thường trông thấy cảnh này không tránh được nỗi cảm thông. Một người chờ đợi một người, đến lúc chờ đợi được gặp nhau cũng là lúc ly biệt. Nói vậy thì nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ, họ cùng nhìn nhau rồi nhìn sang những quỷ hồn.

Giọng trầm khàn của Hắc Vô Thường vang vọng.

"Đã đến lúc rồi, Diêm vương đang đợi ngươi!"

Hoàng Phong quay nhìn họ, rồi quay ngược lại ôm lấy Ngọc Khánh, nước mắt cô giàn giụa ướt cả áo anh. Vừa khóc cô vừa nghẹn ngào cầu xin anh đừng bỏ cô lại.

Vòng tay đang ôm chặt lại từng chút như hòa vào không khí.

Ngọc Khánh sợ hãi, cô càng siết chặt anh hơn.

"Đừng mà, anh đừng bỏ em lại mà!"

Lan Anh quay sang hỏi Tường Quân.

"Hai người họ còn gặp lại không?"

Tường Quân buồn bã đáp.

"Trốn khỏi luân hồi, chờ Diên vương luận tội!"



Bên phía Sa Ly, nàng ta quỳ sụp xuống, đôi mắt đỏ bởi huyết lệ vẫn nhìn về phía Hoàng Phong trong bất lực.

Bạch Vô Thường cất tiếng.

"Đến lúc rồi!"

Dứt lời, Hoàng Phong cùng Tường Quân đều nhanh chóng tan biến đi. Vòng tay Ngọc Khánh lơ lửng trong không trung, Hoàng Phong không còn, chỉ còn lại những hạt nhỏ li ti sáng yếu ớt trong bàn tay của cô.

"Hoàng Phong!"

Ngọc Khánh buông thống đôi tay, cô gào lên tuyệt vọng rồi đổ sụp xuống, tiếng khóc của cô bật ra thành tiếng nức nở. Nỗi đau đớn mất mát làm lồng ngực cô khó thở, vừa là phần kí ức tiền kiếp, vừa là tình cảm của hiện tại.

Hoàng Phong cùng Tường Quân đã bị đưa đi, vài giây sau Sa Ly cũng bị quỷ sai lôi về địa phủ.

Lan Anh ôm lấy Ngọc Khánh cũng bật khóc, cô luôn miệng xin lỗi cô bạn bởi những gì đã gây ra. Vòng tròn tách biệt không gian thực bị suy yếu, mọi thứ sắp trở lại hiện thực.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên sau Đại Thành, trước khi bảo vệ chạy lại kiểm tra thì vị sư trụ trì cùng sư chú đã nhanh chân lẻn tìm chỗ để trốn ra ngoài.

Cánh cửa Đông cung mở ra, người bảo vệ hốt hoảng khi trông thấy hồ sen đang bốc cháy, cạnh đó có hai cô gái đang nằm bất tỉnh.

Nhân lúc người nọ đang gọi cấp cứu thì hai người kia nhanh chân chạy ra bên ngoài, sư chú còn nhanh tay chộp lấy con dao bỏ túi áo. Ra đến bên ngoài ông vừa thở vừa nói.

"Mệt chết mất, tôi tưởng chúng ta đi ăn trộm chứ không phải bắt quỷ!"

*