Truy Vết Nàng Hậu

Chương 58: Tất cả là vì chàng




Gương mặt Lan Anh không có là trước kia, mười ngón tay dài ra, đôi mắt lộ rõ sự độc ác quỷ quyệt.

Ngọc Khánh cố gắng cào cấu mong vùng dậy thoát thân, tiếng nói của cô đứt quãng.

"Lan...Lan Anh cậu sao vậy? Tỉnh...tỉnh lại đi!"

Cô cố gắng gọi Lan Anh, nhưng bản thân cô không hề biết rằng cô bạn thân của mình đã hoàn toàn hiến thân cho quỷ.

Lan Anh chấp nhận để quỷ nữ Sa Ly nhập hồn điều khiển, cô đã không còn ý thức, hay nói cách khác, Lan Anh đã không còn.

Ngay trong lúc sinh tử, Ngọc Khánh cảm giác được bàn tay lạnh buốt kia đang cố gắng bóp cổ mình, hai tay cô vùng vẫy bấu vào gỡ ra nhưng vô vọng.

Trong lúc Ngọc Khánh tưởng bản thân đã ngừng thở, tay cô chụp được một hòn đá vừa tay cầm, không suy nghĩ thêm người đang hại mình là ai.

Bốp!

Ngọc Khánh vung tay ra sau cố gắng ném hòn đá vào đầu Lan Anh, cô gái đang hung dữ bỗng ngừng lại, máu từ trên trán rịn ra ướt tóc.

Mái tóc vừa bị mồ hôi vừa bị máu rịn ra bê bết, Ngọc Khánh ho khan rồi cố gắng hít thở lấy hơi. Cô bàng hoàng nhìn Lan Anh đang lả đi, gương mặt của cô bạn thân vẫn hiện lên một nét gì đó quái dị.

Bóng dáng nữ quỷ hiện ra, ả ta vứt bỏ cái xác vừa chiếm được mà nhìn Ngọc Khánh cười lên khanh khách.

Ngọc Khánh lảo đảo đứng dậy, cô nhìn nữ quỷ trước mặt rồi nhìn sang Lan Anh, cô giận dữ chỉ tay về phía quỷ nữ.



"Cô là ai, vì sao nhiều lần cô muốn hại tôi?"

"Thanh Vân? Ngươi quên ta rồi sao? Chị em tốt của ta!"

Tiếng cười vang vọng trong gió, ả nhẹ bay lướt đến nơi Ngọc Khánh đang đứng. Chợt Sa Ly hét lên, khi bàn tay gớm ghiếc của ả một lần nữa vươn ra bóp cổ Ngọc Khánh thì đã bị đánh bật ra sau.

Ả Sa Ly ôm lấy bàn tay đang bị bốc khói mà liếc mắt nhìn Ngọc Khánh.

"Là quỷ khí! Hoàng Phong, chàng muốn bảo vệ cô ta đến bao giờ? Chàng ra đây!"

Sa Ly tức giận nhìn khắp xung quanh gào thét gọi tên Hoàng Phong, thì ra Hoàng Phong lại một lần nữa truyền vào người Ngọc Khánh một tia quỷ khí để bảo vệ cô.

Từ trên ngọn cây phía xa, một bóng đen đang ngồi theo dõi một cô gái và một quỷ nữ, bóng đen đưa tay ôm lấy ngực ho lên một tiếng có vẻ khó chịu.

Sa Ly điên cuồng gọi tên Hoàng Phong, Ngọc Khánh nhân lúc ấy thì bỏ chạy khỏi khu vực ấy. Sau khi thấy Ngọc Khánh đã an toàn rời đi, bóng đen kia mới từ từ đáp xuống đất lặng lẽ đi đến phía Sa Ly.

"Nàng sao không buông bỏ đi?"

Nghe tiếng nói, Sa Ly quay lại rưng rưng nhìn người ấy.

"Hoàng Phong! Ta biết là chàng mà!"

Bàn tay quỷ đưa ra mong muốn chạm vào người trước mặt thì người đó đã vội lùi lại. Thoáng trong đôi mắt đen ngòm của Sa Ly vừa có một sự hụt hẫng.



Dù là khi còn sống, khi Sa Ly vẫn là một Thục Phi xinh đẹp. Hay khi đã hóa quỷ vì uất hận thì Hoàng Phong vẫn giữ khoảng cách. Người trước mặt ấy chưa khi nào chủ động chạm vào ả cả, thậm chí còn tránh né.

"Chàng xem thường ta đến vậy sao? Thục Phi ta có gì thua ả tiện nhân ấy? Một đứa con gái của một vị quan lại dám lấn lướt đứng cao hơn ta!"

Hoàng Phong im lặng nghe từng câu hỏi có phần trách móc anh, dù Sa Ly có hỏi bao nhiêu lần thì Hoàng Phong cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất.

"Vì ta chỉ yêu Thanh Vân!"

Quỷ nữ khẽ nghiêng đầu, đôi môi nở ra một nụ cười quái dị nhìn Hoàng Phong.

"Hoàng Phong, bản thân chàng là vua một nước, lại si mê chung thủy một người. Thanh Vân bị như vậy là do chàng, ta hóa quỷ cũng vì chàng. Đại Thành bại vong cũng là do chàng! Ha ha ha..."

Bàn tay của Hoàng Phong run rẩy nắm chặt lại, từng lời nói vừa rồi không hẳn là sai. Anh hiểu rõ những điều ấy, hiểu được bản thân đã làm gì, nhưng đã bao lần

Hoàng Phong ước rằng bản thân chỉ là một kẻ dân thường.

Sa Ly thấy Hoàng Phong bị đả kích đứng lặng thì lại tiến lên một bước, ả lại đưa bàn tay quỷ khô khốc lên muốn chạm vào anh.

Bất chợt Hoàng Phong giật mình hất tay, Sa Ly bị hất văng sang bên cạnh, ả sợ hãi đưa ánh mắt nhìn Hoàng Phong. Như cảm giác được sự nguy hiểm thoát ra từ người đang đứng, Sa Ly lập tức biến mất khỏi đó.

Trước khi đi ả còn để vọng lại lời nói.

"Chàng cũng là quỷ, chàng cứ cố chấp thì con bé Ngọc Khánh kia cũng sẽ bị quỷ khí của chàng nuốt lấy linh hồn thôi!"