Truy Vết Nàng Hậu

Chương 39: Bóng hình sau gương




Trong lúc Ngọc Khánh dần tạo khoảng cách với Hoàng Phong, Lan Anh lại nhiều lần vô tình chạm mặt anh. Có khi vô tình cả hai gặp tại thư viện trường, Lan Anh vui vẻ cười chào nhưng Hoàng Phong chỉ trả lời có lệ. Ánh mắt anh tìm kiếm Ngọc Khánh, chẳng để tâm đến Lan Anh.

Một lần khác xe của Lan Anh bị hỏng, trưa hôm ấy cô ra đến cổng đón xe thì vừa lúc Tường Quân lái xe đến. Hoàng Phong cũng từ trong đi ra, khi anh vừa chạm tay vào cánh cửa xe thì Lan Anh từ sau đi đến. Cô nở nụ cười thân thiện nói với Hoàng Phong.

"Anh cho em đi nhờ xe được không?"

Cả Hoàng Phong và Tường Quân bất ngờ nhìn người vừa lên tiếng. Lan Anh tỏ ra ngại ngùng, tay khẽ chạm vào tay áo của Hoàng Phong. Anh quay người nhìn vào trong sân trường rồi hỏi lại.

"Ngọc Khánh không về cùng em sao?"

"À nay cậu ấy có việc gặp giáo sư Hoàng rồi, anh có thể cho em đi nhờ xe được chứ?"

Hoàng Phong liếc ánh mắt nhìn Tường Quân, không thấy người bên trong có ý kiến khác, anh bèn gật đầu đồng ý cho cô đi cùng. Cánh cửa xe đóng lại, ánh mắt

Hoàng Phong nhìn ra bên ngoài vừa lúc thấy Ngọc Khánh đang đi ra, trong giây phút bất chợt Hoàng Phong ngỡ đã gặp ánh mắt ấy tự bao giờ.

Trên đường đi, Lan Anh luôn cười nói với Hoàng Phong, cố gắng tạo không khí giữa hai người. Tường Quân chăm chú lái xe, chốc chốc lại nhìn sang gương chiếu hậu để ý người phía sau.

Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng, Lan Anh xuống xe mà có chút tiếc nuối. Cô quay sang nhìn Hoàng Phong.

"Em cảm ơn anh..."

Cô còn định nói thêm gì nhưng rồi lại thôi, khẽ gật đầu chào hai người trên xe rồi đi vào nhà.

Chiếc xe nhanh chóng lao đi, Tường Quân vẫn giữ thái độ nguyên vẹn như lúc đầu, riêng Hoàng Phong vẫn đau đáu suy nghĩ về ánh mắt Ngọc Khánh khi nãy. Ở ánh mắt ấy vương chút buồn, cũng có vẻ chẳng quan tâm việc anh cùng Lan Anh lên xe.

"Thanh Vân, phải là em không? Ta đã cố gắng nhưng không thể tìm được em..."



Trời trở về đêm, khi mọi vật đều chìm vào bức màn đêm cùng gió thổi. Căn phòng nhỏ của ngôi nhà ba tầng vẫn có ánh đèn yếu phát ra.

Lan Anh đang say giấc, chợt cô ngồi bật dậy ánh mắt mơ màng như kẻ vô hồn. Từng bước chân cô tiến đến chiếc bàn trang điểm góc phòng. Ánh đèn ngủ vàng vọt hắt ra, in bóng của cô lên sàn nhà, khiến chiếc bóng xiêu vẹo như đang nhảy nhót bên dưới bước chân của cô.

"Ngồi xuống và nhìn ta!"

Từ nơi nào có tiếng nói phát ra, Lan Anh như kẻ bị thôi miên mà ngồi trước gương, mái tóc ngang vai xõa ra. Ngước ánh mắt vô thức nhìn vào gương, bóng hình Lan Anh trong chiếc gương lập tức thay đổi.

Một gương mặt trắng nhợt nhạt, đôi mắt sâu đen thẳm không nhìn ra con ngươi. Mái tóc búi kiểu xưa, trên đỉnh đầu còn có một chiếc trâm cài hình thù kì dị.

Áp sát gương mặt ma quái vào Lan Anh, hình bóng kia khẽ phát ra tiếng cười. Lan Anh như kẻ tỉnh cơn mê, cô giật mình nhìn bóng hình trong gương hét lên hoảng sỢ.

Mẹ cô nghe tiếng hét chạy sang gõ cửa, cô vội lên tiếng trấn an bà.

"Con...con ngủ gặp...ác mộng thôi..."

"Trời ạ, thấy gì mà hét to thế chứ. Thôi ngủ đi con!"

Mẹ Lan Anh ngáp một cái sau câu nói rồi bỏ về phòng. Lan Anh sợ hãi nhìn trong phòng, cô trấn an có lẽ do mình mơ ngủ thật.

Nhưng khi cô vừa đặt người xuống giường, bên tai lại văng vẳng tiếng cười ma mị. Tim Lan Anh đập căng thẳng, cô run giọng cất tiếng hỏi nhỏ.

"Ai...ai đó..."

Lan Anh hồi hộp hỏi lại lần nữa, rồi ánh mắt cô gái thất thần khi chiếc gương ngay bàn trang điểm đột ngột rung lắc lên. Nước mắt cô hoảng sợ rơi ướt mặt, đôi chân mềm nhũn tại chỗ, Lan Anh muốn chạy khỏi phòng nhưng bản thân cô như bị mất hết sức lực.

"Đừng sợ...lại đây...lại đây nào!!!"