Đêm ấy, trên đường quốc lộ dẫn ra vùng ven thành phố. Chiếc xe đen bóng vụt chạy đi, người lái xe bình thản cầm vô lăng, người phía sau có vẻ mệt mỏi tựa vào ghế nhắm mắt thở đều.
Một tiếng sau, cả hai dừng lại trước một ngôi nhà được xây dựng theo lối kiến trúc xưa. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, chiếc xe chậm rãi lăn bánh vào sân.
Vương Hoàng Phong bước xuống xe, anh đi vào trong còn người kia tiếp tục lái xe xuống hầm.
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự từ trên lầu đi xuống, vừa trông thấy anh thì lên tiếng.
"Cậu về rồi, tôi chờ cậu mãi!"
Vừa khi ấy, Tường Quân cũng vừa đi vào, người này không nói gì, chỉ thông báo lại cho Vương Hoàng Phong việc đã xong rồi đi lên phòng. Người đàn ông nọ nhìn theo rồi khẽ lắc đầu, Tường Quân từ khi xuất hiện luôn như vậy, lạnh lùng khó đoán nhưng lại một mực trung thành với Vương Hoàng Phong. Nghĩ lại thì tính cách của hắn giống hệt Lịch Hiên, vị tướng quân năm ấy đã tự vẫn theo vị Vua của mình, thể có trở thành ma cũng chỉ trung thành với chủ nhân.
Vương Hoàng Phong nhẹ nhàng lên tiếng, lôi người kia thoát ra những suy nghĩ đang hiện ra. Người đàn ông kia cũng thôi đăm chiêu, liền bảo Vương Hoàng Phong ngồi xuống bàn, lại hỏi về ngày đầu tiên đến ngôi trường mới.
Vương Hoàng Phong khẽ lắc đầu.
"Tôi vẫn chưa tìm thấy nàng ấy!"
"Trường này cũng khá đông sinh viên, cậu cứ thong thả mà tìm!"
Nói rồi người kia đi đến chiếc bàn làm việc gần đó, đem chiếc máy tính đến trước mặt người thanh niên. Sau một vài thao tác thì màn hình bắt đầu hiện ra đoạn video mà sáng nay Ngọc Khánh đã xem.
Ánh mắt Vương Hoàng Phong nhìn theo rồi chớp mi nhẹ, một nỗi đau từ tận sâu thẳm đã theo anh bao kiếp. Nay chợt trỗi dậy như cơn sóng dưới đáy biển, bàn tay anh nắm chặt cố gắng kiềm chế.
"Tôi phải tìm được nàng ấy. Thanh Vân..."
"Đã trải qua bao chuyển kiếp luân hồi, tuy cậu đã cảm nhận được hơi thở của người ấy nhưng chắc gì còn cái tên ấy mà cậu tìm chứ?"
"Dòng máu của nàng, tôi cảm nhận ra khi bước vào trường, có phảng phất nhưng chưa biết từ đâu phát ra."
Người đàn ông tắt máy tính khẽ thở dài rồi đi về phòng, cũng không quên dặn người đang ngồi kia đi nghỉ sớm. Dù gì cả ngày nay phải tiếp xúc với những dòng máu lạ cũng rất mệt mỏi rồi.
Ngọc Khánh đang làm bài thì nhận được tin nhắn của Lan Anh, cô bạn gửi một file ảnh. Ngọc Khánh nhấp vào xem thì nhận ra người trong ảnh là nam sinh viên mới đến sáng nay. Cô khó hiểu nhắn trả lời Lan Anh cùng câu hỏi thắc mắc của mình thì cô bạn kia đã liền gọi điện cho cô.
Đầu dây bên kia Lan Anh luyên thuyên về tấm ảnh mình chụp được, mặc cho Ngọc Khánh vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Ngọc Khánh, cậu có tin cái gọi là tình yêu sét đánh không?"
"Lại nói luyên thuyên, cậu bị gì à?"
Tiếng cười giòn của Lan Anh vang lên, cô háo hức cho rằng bản thân đã bị người tên Vương Hoàng Phong kia đánh cắp trái tim. Ngọc Khánh xùy một tiếng đáp lại,
Lan Anh vậy mà lại bị hình ảnh lạnh lùng cao ngạo của Vương Hoàng Phong đánh gục tâm trí.
Một tuần sau, trường Đại học X tổ chức một buổi giao lưu giữa các học viên của các khóa. Lan Anh háo hức vì biết sẽ có cơ hội gặp gỡ Vương Hoàng Phong, cô nhanh chóng lôi Ngọc Khánh đi sắm váy áo chuẩn bị. Ngọc Khánh tuy không đặt tâm trạng vào buổi giao lưu nhưng cũng đành chiều theo cô bạn.
Đến ngày tổ chức, Vương Hoàng Phong vẫn giữ thái độ im lặng trước những ánh mắt nhìn anh. Cả tâm trí và cảm xúc của anh đều đang theo đuổi mùi hương của người kia, trong vô số con người đang ở đây, Vương Hoàng Phong khó chịu khi nhận ra mùi hương kia bị loãng và bị pha tạp do xung quanh.