Truy Vết Nàng Hậu

Chương 25: Không thể siêu thoát




Hoàng Phong đau đớn từ ngày Thanh Vân qua đời, chàng chẳng màng đến triều chính, suốt ngày tự nhốt mình tại Đông cung. Nỗi đau luôn ám ảnh cả trong giấc ngủ, đôi mắt sâu trũng mất ngủ, gương mặt cũng gầy gò đi phần nào. Cả Đại Thành chìm trong tang thương đau xót.

Chàng tự trách bản thân không bảo vệ được người mình yêu, nếu như hôm ấy Hoàng Phong không nán lại lo chuyện kinh sớ, nếu như chàng đến Đông cung sớm thì

Thanh Vân đã không xảy ra chuyện gì.

Nỗi đau cào xé hơn khi Thanh Vân lại là một xác hai mạng, đứa trẻ không có tội tình lại chết oan ức theo mẹ. Hoàng Phong nào hay ngày hôm ấy đã là ngày định mệnh Thanh Vân phải chết.

Đêm ấy, sau khi Thị Đào rời đi, Thanh Vân ở trong phòng bất chợt người run lên, nàng cảm giác cả thân thể lạnh toát. Bên tai văng vẳng tiếng u u, rồi như có ai gọi tên nàng.

"Thanh Vân.."

"Thanh Vân..."

Thanh Vân quay đầu hai bên xem tiếng ai gọi, nhưng hoàn toàn không thấy ai. Tiếng gọi lại vang lên, nàng sốt ruột trả lời.

"Ai vậy?"

Bỗng ánh mắt nàng trợn ngược kinh hãi, trước mặt nàng là một bóng đen to lớn, hắn có đôi mắt đỏ rực như hai đốm than đang cháy lên. Thanh Vân sợ hãi muốn hét lên nhưng cổ họng nàng đau đớn, tiếng kêu cứu bị giữ lại trong cổ. Nàng đưa tay lên cổ cố cào cấu để gọi người đến cứu nhưng vô vọng. Cái bóng càng lúc càng đến gần, hắn phà ra hơi thở hôi thối kinh người, hắn nhìn Thanh Vân sợ hãi nước mắt giàn giụa mà cười khoái chí.

Thanh Vân như bị bóng đè, cả cơ thể cứng đơ không thể chạy trốn, nàng muốn đưa tay ôm bảo vệ bụng mình nhưng không được, cái bóng đen nhìn Thanh Vân rồi chuyển ánh mắt sang bụng nàng.

Có tiếng nói khẽ vang lên.



"Linh hồn non nớt kia thật ngon!"

Linh cảm người mẹ khiến Thanh Vân hiểu ra bóng đen kia muốn gì, nàng hoảng sợ lắc đầu, ra sức van xin hắn đừng hại con mình. Nhưng ác quỷ làm sao hiểu cho con người, hắn lè chiếc lưỡi đỏ lòm chảy dãi ra liếm mép tỏ vẻ thèm thuồng.

Bất ngờ Thanh Vân vùng được, nàng bật mở cửa chạy đi, gọi người cứu nhưng bên ngoài là tối đen, xung quanh chỉ là cây cối. Thanh Vân sợ hãi khóc gào, phía sau bóng đen vẫn từng bước đi về phía nàng. Giọng hắn the thé cất lên lạnh lẽo.

"Ngươi không thoát được ta đâu! Ha ha ha..."

Tại bìa rừng nước An Tây, Mộ Tùng Kha ngồi trước cây huyết ngải, tay bắt ấn, miệng niệm chú, cứ mỗi khi kết thúc một câu niệm, hắn lại cầm con rắn lên, nhỏ một giọt máu vào ngọn cây.

Máu chảy xuống tới đâu, đều bị cả thân cây hút sạch, lá cây rung rinh như được tưới nước mát lạnh. Đôi môi Mộ Tùng Kha nhếch lên cười đắc ý, hắn mở to mắt nhìn vào khoảng không đối đầu.

"Đã xong?"

"Đã xong!"

"Tốt lắm, ả ta sẽ mãi là một linh hồn vất vưởng không bao giờ siêu thoát!"

Bỗng từ khoảng trống tụ lại một cụm khói đen, dần dần hiện ra chính là cái bóng đen khi nãy. Hắn đã dụ dỗ Thanh Vân chạy ra hồ sen và trầm mình tại đó. Bên này

Mộ Tùng Kha luyện thuật che mắt, khiến Đông cung đã tối còn có sương mờ bao phủ, hắn thả vài âm binh đi dọa cung nữ trong Đông cung, đánh lạc hướng binh lính, làm cho họ không phát hiện ra chuyện gì.



Thanh Vân bị chiếc vòng làm ảo giác, siết chặt lấy tâm thức của nàng không buông. Vì vậy dù Thanh Vân có đường đường chính chính chạy ngang hay la hét thì binh lính cũng chỉ ngỡ là tiếng gió rít qua hàng cây,

lính, làm cho họ không phát hiện ra chuyện gì.

Thanh Vân bị chiếc vòng làm ảo giác, siết chặt lấy tâm thức của nàng không buông. Vì vậy dù Thanh Vân có đường đường chính chính chạy ngang hay la hét thì binh lính cũng chỉ ngỡ là tiếng gió rít qua hàng cây,

Tể tướng Lê Thanh nhận tin dữ thì ôm phu nhân của mình mà bật khóc nức nở. Cả cô con gái và đứa cháu chưa kịp chào đời đã oan ức ra đi không lý do.

Ngày vào cung dự tang, Tể tướng Lê Thanh lững thững từng bước đi đến cỗ quan tài lạnh lẽo. Bàn tay già run rẩy chạm vào áo quan tài, đôi mắt sâu thằm bao đêm không ngủ lại khiến lão thêm già đi.

Nhìn thấy Thị Đào ngồi gục bên bàn hương án, Tể tướng Lê Thanh không biết phải làm gì. Thị Đào theo chủ từ nhỏ, sau khi cha cô mất thì được Tể tướng nhận vào làm nô tì cho Thanh Vân. Có thể nói Thị Đào không chỉ là một nô tì hay cung nữ, cô còn là tỷ muội, bạn thân của nàng.

Hướng đôi mắt đã đỏ ngầu sang Tể tướng, Thị Đào liền quỳ gối lết cả người sang ôm lấy chân mà nhận tội.

"Lão gia...là nô tì không bảo vệ được cho chủ..."

Tể tướng Lê Thanh thở dài nói với Thị Đào.

"Ngươi đứng lên đi!"

"Lão gia, là lỗi của nô tì..."

Từng lời nói, Thị Đào lại dập đầu xuống nền gạch, trán cô rướm máu, Tể tướng nhìn thấy cũng không cầm lòng được, có lẽ sự ra đi của nàng khiến người còn sống dằn vặt suốt đời.