Truy Tình Nhẫn Vị

Chương 1: Từ bỏ việc thích anh




Năm ấy cô mới chỉ 20t, lần đầu tiên Đới An Lạc bước chân vào cty NEW WIND nhận việc.....từng ánh mắt nụ cười, phút đầu tiên khi nhìn thấy anh ấy, trái tim nhỏ bé của cô đã đập nhanh hơn một nhịp.

Từ một nhân viên thấp kém, cô đã nỗ lực phấn đấu để có thể thăng cấp trong công việc. Chỉ mong anh có thể để tâm đến tình cảm của cô hơn một chút, ấy vậy mà trong lòng anh có lẽ chưa từng thấy cảm động bởi tình cảm của cô dành cho anh.

Cũng đúng, anh vốn dĩ là giám đốc trẻ tuổi tài giỏi của cty New Wind, cao cao tại thượng.

Còn cô dù cố gắng đến mấy cũng chỉ là hạt cát nhỏ bé mà thôi.

Địa vị vốn dĩ đã không xứng, học vấn trình độ lại càng không.

Dù biết rõ là thế, nhưng đã có lần cô lấy hết can đảm của mình nhắn tin thổ lộ tình cảm với anh. Kết quả thì cũng đã đoán được ngay từ đầu.

Trước giờ những bóng hồng bên cạnh anh đều xinh đẹp tài giỏi, cô có gì mà so sánh được với họ chứ.

Âm thầm thích anh, theo dõi anh là điều duy nhất cô có thể làm suốt những năm qua.

Kẻ đơn phương sẽ luôn là kẻ bị tổn thương nhất.

3 năm rồi, sự âm thầm của cô dành cho anh cũng đã 3 năm rồi, không một tia hi vọng.

Cô đứng trên cầu nhìn xuống dòng sông lạnh lẽo bên dưới, dòng sông lạnh ngắt như cảm giác trong lòng cô lúc này vậy, nhắm mắt thở hắc ra một hơi tự nhủ với chính bản thân mình

"Hôm nay tôi từ bỏ tình cảm này ở đây, tôi muốn quay về chính tôi, tôi không muốn đau lòng vì anh nữa, Trác Nhất Phong......."

Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu nữa quyết tâm từ bỏ sự cố chấp bao lâu nay của mình.

Một bàn tay lạnh ngắt đột ngột nắm lấy cổ tay cô, dùng lực lôi cô lùi vào bên trong.

Cô còn chưa kịp định thần lại để nghĩ chuyện gì đang diễn ra thì tên nam nhân này đã dùng hai tay nắm lấy bờ vai cô mà lắc mạnh.

"Cô gái à, tỉnh táo lại đi. Thế gian này con kiến, ngọn cỏ còn tha thiết sự sống, sao cô lại dại dột vậy chứ? Xin cô đấy, đừng tạo thêm việc cho Diêm La Vương nữa"

Những lời tên nam nhân này nói như vừa mới đấm vào mặt An Lạc vậy.

Cô có ý định nhảy xuống bao giờ?

Cô dùng lực đẩy nam nhân kia ra, bất giác cười to thành tiếng.

"Tôi chỉ đang hóng mát thôi, hiểu lầm rồi"

Mặt tên nam nhân kia bán tín bán nghi nhìn cô, giọng điệu có chút giễu cợt



"Cô nương à, làm gì có ai lại hóng mát như cô kia chứ?!"

"Haha, thực sự cảm ơn những người có lòng tốt như anh. Giờ tôi về đây"

Lâm Hữu Đằng vẫn chưa hết hoài nghi

"Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về"

Thấy ánh mắt ngờ vực của cô đang nhìn mình, anh vội giải thích

"Tôi không có ý xấu, tôi vừa xuống sân bay đang trên đường về nhà"

An Lạc nở một nụ cười hiền lành

"Ý tốt của anh tôi xin nhận, xe tôi ở ngay đây, tôi tự về được"

Không muốn để cho nam nhân này nghi ngờ nữa, An Lạc bước nhanh tới bên con xe máy cũ kĩ của mình phóng đi mất.

Trong đầu nghĩ đến nam nhân vừa rồi.

Một tên đẹp trai đi ô tô sang chảnh tốt bụng ư?

Tự cảm thấy hài hước vì sự ngây ngô của anh ta.

Hôm nay là Tết dương lịch nhưng vẫn phải đi làm.

An Lạc uể oải vươn vai, trau chuốt nhanh gọn đơn giản như mọi ngày đến cty.

11h, Trác Nhất Phong đi phát lì xì Tết cho mọi người. Trác Nhất Phong hôm nay mặc áo sơ mi đen trông thật là soái.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trác Nhất Phong, anh ta là mẫu bạn trai lý tưởng của nhiều cô gái.

Có lẽ An Lạc không phải là kẻ duy nhất đơn phương Trác Nhất Phong, nhưng chắc là kẻ duy nhất đơn phương thật lòng nhất.

"Lạc Lạc, em nhìn xem. Hôm nay, Phong thiếu của em cầm phong bì đỏ, nhìn còn soái hơn mọi ngày nữa kìa"

Tần Diệp nhìn thấy lì xì đỏ liền sáng mắt, vui vẻ trêu ghẹo An Lạc.

An Lạc vẫn tập trung làm việc của mình, không buồn đảo mắt lên nhìn Trác Nhất Phong, lạnh nhạt đáp trả Tần Diệp

"Ừm"

Tần Diệp khẽ cau mày suy nghĩ về tâm trạng hôm nay của An Lạc



Quái lạ!!!

Trác Nhất Phong đi đến chỗ của An Lạc, vui vẻ đưa cho cô một phong bì đỏ

"Chúc mừng năm mới An Lạc"

An Lạc đưa tay nhận lấy phong bì, khẽ cúi đầu

"Cảm ơn Sếp, chúc Sếp năm mới vui vẻ"

Giọng điệu cô lạnh nhạt

Không đợi cho Trác Nhất Phong rời đi cô đã vội kéo ghế ngồi xuống dùi đầu vào công việc.

Trác Nhất Phong khẽ chau đôi lông mày, vẻ mặt không hài lòng

Đới An Lạc, hôm nay cô bị bệnh sao?! Hay chỉ vì hôm qua nhìn thấy tôi ôm người khác, mà hôm nay cô làm mặt lạnh với tôi sao? Cô giỏi lắm.

Tần Diệp cảm thấy mông lung vì thái độ của An Lạc

Trước giờ chẳng phải ánh mắt An Lạc lúc nào cũng hướng về Trác tổng sao hôm nay lại khác lạ như vậy

"Lạc Lạc, em ổn chứ?!"

An Lạc nhìn Tần Diệp, làm ra vẻ mặt đáng yêu trêu ghẹo

"Tần tỷ tỷ của tôi ơi, tôi đang rất là bình thường nha"

An Lạc dằn lòng khó khăn thốt ra mấy lời

"Chỉ là từ giờ em sẽ không thích Trác tổng nữa...."

Tần Diệp trợn tròn mắt ngạc nhiên, tự nhéo mình một cái. Cảm giác đau này không thể là giả được.

"Lạc Lạc, cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Nếu từ đầu nghe lời chị buông bỏ tình cảm với tên bá đạo tổng tài đó có phải không phải đau lòng rồi không?"

An Lạc không biết trả lời thế nào, chỉ đành gật đầu một cái.

Tần Diệp là người bạn, người chị tốt nhất của cô. Vui hay buồn Tần Diệp vẫn luôn bên cạnh san sẻ cùng cô. Vốn dĩ Tần Diệp cũng không muốn An Lạc cứ mãi đâm đầu vào một thứ mà không có kết quả, bỏ phí thanh xuân, bỏ phí bao nhiêu người chờ đợi cô.

Nhưng suy cho cùng, tình yêu chính là sự mù quáng của con người mà.