Tác giả: Luna Huang
Gần một tháng trôi qua trừ những lần Cung Vô Khuyết làm Mã Phi Yến chật vật ra thì mọi chuyện cũng xem như bình thường. Cung Vô Khuyết tuy mặt luôn không biểu cảm nhưng đã rất quen thuộc với tình cách thích chọc phá mẫu thân của nàng.
Tỉ như một hôm Mã Phi Yến mang Cung Vô Khuyết ra ngoài ăn thử những món bình dân. Hắn đương nhiên khước từ ý tốt của nàng. Nàng liền khích bác hắn: "Hầu gia không thử làm sao biết được dân chúng kham khổ thế nào? Lỡ hoàng thượng hỏi đến thì phải trả lời ra sao?"
Hắn bấm bụng đi theo nàng. Ngồi ở một quán mỳ nhỏ ven đường, Mã Phi Yến ăn ngon lành. Cung Vô Khuyết lại hết nhìn nàng đến bát mỳ trước mặt, ngay cả đũa hắn còn sợ dơ không dám cầm.
"Thúc thúc tại sao lại không ăn?" Nàng phải đổi cách xưng hô vì hắn dặn không được tiết lộ thân phận của hắn. Hắn lại tuấn mỹ như vậy, biết bao nhiêu người dòm ngó.
Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của nàng hắn hít một hơi thật sâu can đảm cầm đũa lùa mỳ vào miệng. Hắn nhăn mặt nhét mỳ vào miệng như dùng độc dược vậy khiến Mã Phi Yến liên tục lắc đầu.
Kết quả: Cung Vô Khuyết chịu không nỗi liền bệnh hết ba ngày ba đêm không thể rời giường. Người tốt như nàng đây bị phạt cấm túc trong phòng viết 3333 câu xin lỗi hắn và thề sẽ không tái phạm.
Tỉ như Mã Phi Yến tung tăng mang cầu mây đi chơi cùng đám trẻ trong thôn. Cung Vô Khuyết đứng bên nhìn, nàng cũng không muốn rủ rê hắn không thì tai họa lâm đầu.
Không nghĩ đến hắn lại muốn chơi cùng. Thế là cả bọn chia đội chơi đá banh. Mọi người ai cùng chơi thật vui vẻ trừ Cung Vô Khuyết ra. Vì sơ ý trái banh bị rơi xuống bùn lại bị đá vào y phục của hắn.
Kết quả: hắn mang cái mặt đen không thể đen hơn trở về. Tề thị biết chuyện lại bắt nàng chép 100 câu xin lỗi hắn.
Tỉ như một hôm đẹp trời nhân dịp Mã Tuấn Vĩnh gấp gáp không dùng điểm tâm mà rời đi Mã Phi Yến bị Tề thị bắt lại chép <Nữ Giới>. Nàng vốn không muốn chép nên giở trò giả bệnh.
Tề thị khóc sướt, Mã Tuấn Vĩnh lo lắng cực độ. Mã Phi Yến bị ép dùng thuốc. Nàng là người hiện đại nên không quen với việc dùng thuốc bắc. Vừa ngửi thấy mùi thuốc liền ngất xỉu. Thật không ngờ, Cung Vô Khuyết không biết như thế nào mà phát hiện ra nàng giả bệnh.
Nàng nhớ rất rõ hôm đó, Tề thị cùng Mã Tuấn Vĩnh dùng đủ mọi cách từ đe dọa cho đến dụ dỗ nàng vẫn không chịu uồng. Cung Vô Khuyết tiến vào phòng ngủ của nàng buông ra bốn chữ:
"Khổ khẩu lương dược."
Nàng còn thầm mắt trong bụng: Ngươi thích tự mà uống lấy đi. Ta đây là nhất quyết không uống.
Thế là hắn đề ra ý định bóp mũi đổ thuốc vào miệng. Nàng liền tỉnh hẳn không dám giả chết nữa. Nàng thề sống thề chết từ nay về sau sẽ không giả bệnh nữa.
Thế là bị Tề thị mắng cho một trận rồi phạt quỳ hai canh giờ không cho ra ngoài chơi. Mã Tuấn Vĩnh bị nàng dọa cho một trận cũng không thèm giúp nàng. Đều tại tên ôn hầu đó cả.
Quỳ xong liền phải tiếp tục chép <Nữ Giới>. Mã Phi Yến vừa nằm dài trên bàn gỗ nhỏ ngoài viện vừa chán nản nâng mi mắt nhìn chữ đang viết. Miệng nàng liên tục lẩm bẩm mắng tên ôn hầu kia vài lần.
Cung Vô Khuyết tiêu sái chấp tay sau lưng chậm rãi bước đến. Hắn khom lưng cúi người cằm tì lên gò má của nàng: "Tiểu dã mã đang làm gì?"
Không thấy sao còn hỏi. Mã Phi Yến không động đậy chỉ cố vươn đôi mắt lườm cho cháy cái mặt tuấn tú của hắn: "Tất cả là nhờ ơn của thúc thúc ban cho cả đấy."
"Vậy tiểu dã mã đã đa tạ ta chưa?" Hắn xem như đó là lời khen của nàng dành cho mình nên thuận miệng hỏi.
Tức anh ách nàng chẳng thèm trả lời hắn nữa. Tập trung tinh thần viết cho nhanh còn hay hơn.
Cung Vô Khuyết đứng thẳng người, bước qua ghế đối diện ngồi xuống. Thế An bên cạnh rót trà đưa cho hắn. Hắn nhấp một ngùm trà rồi buông ra một câu: "Chữ xấu."
Nàng tức giận đập mạnh cây bút lông xuống bàn. Mực trên cây bút một đường bay thẳng thượng lên mặt hắn. Tề thị vô tình thấy được liền quy cho nàng cái tội bất kính phạt nàng chép thêm một lần nữa.
Tỉ như Mã Phi Yến đang ngồi trong viện nghe Tề thị lải nhải. Nàng buồn chán liền cắt ngang: "Phụ thân đã từng nói với mẫu thân là không thích nữ nhân lắm điều bao giờ chưa?"
Tề thị tức giận mắng nàng một trận rồi bỏ vào trong. Cung Vô Khuyết từ trên cây to trong viện nhảy xuống bước đến trước mặt nàng: "Dường như hôm nào tiểu dã mã không bị mắng thì ăn không ngon ngủ không yên nhỉ?"
Nàng phồng mang trợn má nhìn hắn, tất cả lời mắng chửi nàng đều nuốt hết xuống bụng. Luôn phải tự nhắc nhở bản thân hắn là khâm sai là hầu gia. Một câu nói ba cái mạng nhỏ của Mã gia đều có thể mất bất kỳ lúc nào.
Mã Tuấn Vĩnh và Tề thị bước ra thấy được liền cho rằng nàng vô lễ với hắn. Tề thị lại phạt nàng không được ra ngoài chơi ba ngày.
Tỉ như rất nhiều, rất nhiều lần nữa, nàng đều chưa đánh mà bại dưới tay hắn. Đáng chết nhất là nàng chỉ nhẫn nhịn mà cũng bị ghép tội rồi ban hình phạt. Tề thị đúng là chỉ biết bên vực người ngoài.
Sau đó nàng quy kết ra hoa đẹp nhất định có gai, nấm đẹp nhất định có độc. Cung Vô Khuyết cũng không ngoại lệ, chỉ được mỗi thể xác xinh đẹp bên trong toàn là độc dược thì có ít gì.
Một buổi chiều lộng gió, Mã Phi Yến xếp thanh đình (chuồn chuồn giấy) ghi ước nguyện thả đi. Hy vọng phụ thân mau chóng hoàn thành việc xây đê.
Cung Vô Khuyết từ đằng sau bước đến dọa một cái nàng suýt chút nữa là trượt chân té xuống núi. Mã Phi Yến quay sang cáu gắt.
"Ngươi đến đây làm gì?" Thực sự nàng chẳng còn muốn khách sáo gì với tên này nữa.
"Bổn hầu muốn xem tiểu dã mã đang làm gì?" Hắn đứng trước mặt nàng ngạo nghễ, ánh mắt đầy đắc ý nhưng khuôn mặt lại không có biểu cảm.
Hắn gọi nàng là "tiểu dã mã" đến nỗi thuận miệng luôn rồi. Càng cùng hắn so đo e rằng nàng sẽ tắt thở mà lăn đùng ra chết mất. Bình tĩnh, bình tĩnh. Nàng duỗi tay nhỏ ra vuốt vuốt ngực. Nếu tức chết nàng thì hắn cũng chẳng có cảm thấy tội lỗi đâu. Mau mau thả hết thanh đình rồi về thôi, ở cùng hắn cho dù là người tốt cũng sẽ gặp đại họa.
Cung Vô Khuyết cầm thanh đình lên xem. Hắn ở đây bao lâu cũng biết được Mã thị lang sống như thế nào. Ngoài bộ quan phục do triều đình cấp ra thì những y phục thường ngày của hắn và thê tử, nữ nhi đều do dân chúng yêu thương mà tặng.
Ngay cả bữa ăn bình thường cũng như bao nhà dân khác. Tuy ngồi ăn cùng bàn nhưng phần của hắn và phụ thân luôn được trù sư làm riêng. Lúc hoàng thượng nổi giận việc đê điều làm mãi mà chẳng xong, vốn là muốn đem đầu của Mã Tuấn Vĩnh dời xuống.
Nhưng Vũ Văn gia lại nhất mực cho rằng phải phái người đến xem xét tình hình. Hắn vốn không muốn đến cái nơi thiếu thốn đủ điều này, nhưng cũng không tin con đê đến năm năm vẫn chưa hoàn thành nên mới đánh cược một phen.
Không ngờ trên đường lại gặp được phụ thân đang chuẩn bị hồi kinh liền đi cùng nhau đến xem cái đê kỳ lạ như trong tấu chương viết. Đến đây mới biết được thiên tai khắt nghiệt như thế nào.
Cách đây vài hôm đê gần xây xong chính mắt hắn chứng kiến cảnh mưa to gió lớn, Mã Tuấn Vĩnh cùng dân chúng chống chọi như thế nào, con đê vỡ ra sao. Nếu chỉ là diễn trước mặt cho hắn xem thì cũng không thể thành thục như vậy được. Không thể trách lúc hoàng thượng trách tội dân chúng lại kiên quyết bảo vệ Mã Tuấn Vĩnh như vậy. Làm sao có thể chỉ tin đám nịnh thần được.
Mã Phi Yến tuy vẫn còn nhỏ nhưng cũng đứng đó chịu mưa không trở về. Nàng cầm dây thừng trong tay, mắt không rời khỏi đám người bên dưới đang cố gắng giữ đê.
Hóa ra lúc nàng dầm mưa chạy đi không quản chân đau là vì đến đây. Thế mà hôm đó hắn cứ nghĩ nàng sợ về trễ sẽ bị phụ mẫu la mắng.
Lần này hắn hồi kinh nhất định sẽ mang sự thực tấu lại. Sau đó khẩn cầu hoàng thượng tiếp thêm ngân lượng đến cứu tế.
Mã Phi Yến thả xong thanh đình nhìn trên tay hắn vẫn còn cầm một con. Nàng vốn xếp đếm 100 con cơ. Thôi 99 cũng được rồi, phủi bụi trên người xong nàng quay người rời đi.
Cung Vô Khuyết cũng lẳng lặng đi sau lưng nàng. Mã Phi Yến không vui liền quay ra sau hỏi: "Thúc thúc đi theo ta làm gì?"
"Bổn hầu sắp hồi kinh rồi." Hắn nhàn nhạt nói một câu, mắt hắn như không nỡ rời xa nơi này vậy.
Mã Phi Yến vui như mở cờ trong bụng, hắn về thì những ngày xui xẻo của nàng cũng kết thúc: "Thật sao?" Miệng nàng cười tươi quay sang, ngẩng cao đầu hỏi hắn.
Cung Vô Khuyết khép hờ đôi mắt phượng lại nghi hoặc nhìn nàng hỏi: "Bổn hầu rời đi ngươi thực sự vui như vậy?"
Hắn lần này hồi kinh vì giúp Mã Tuấn Vĩnh thế mà nàng lại cho hắn xem cái sắc mặt vui vẻ này. Ít nhiều gì cũng chung đụng lâu ngày có phải hay không cho dù thực sự vui mừng cũng phải tỏ ra giả vờ níu kéo một chút?
Hai tay nhỏ nàng ôm lấy khuôn mặt khả ái của mình, nụ cười trên môi cũng bị nàng bóp méo: "Đâu có, đâu có. Người ta biết thúc thúc rời đi liền không vui. Thúc thúc xem này, người ta thực không nỡ, sắp khóc rồi."
Nàng cố gắng nghĩ đến những chuyện đau khổ để làm mắt đỏ lên. Đáng tiếc ánh mắt nàng vẫn là mang sự vui vẻ đến tột cùng không thể che giấu được.
Hắn hừ một tiếng bất mãn rồi phất tay rời đi mất. Mã Phi Yến tung tăng ngậm một ngọn cỏ bông lau trong miệng rồi nhảy nhót theo sau.
Trên bàn ăn, Cung Vô Khuyết cùng Cung Lạc Thiên dùng bữa xong liền nói lời từ biệt. Mã Phi Yến đã bị hắn chỉnh trước rồi nên rất thức thời, giả vờ cụp mi thương tiếc không nỡ rời xa. Mã Tuấn Vĩnh khách khách sáo sáo, Tề thị cũng điềm đạm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, dùng điểm tâm xong Cung Lạc Thiên và Cung Vô Khuyết leo lên xe ngựa cùng Thế An rời đi. Hắn mở rèm nhìn về phía sau thấy Mã Phi Yến cầm khăn nhỏ xua xua tay như xem hắn là ôn thần mà tiễn.
Hắn quay đầu lại cười phì. Đúng là tiểu nha đầu hoang dã. Từ trong tay áo, hắn mang ra một hộp gỗ thông điêu khắt tinh xảo. Mở hộp ra bên trong là tiểu thanh đình do nàng gấp. Môi hắn lẩm bẩm:
"Tiểu dã mã, hy vọng chúng ta có thể sớm gặp lại."
Cung Lạc Thiên bên cạnh nghe được liền trầm giọng nói: "Mã gia nhất định không thể day vào."
Cung Vô Khuyết không trả lời chỉ mải ngắm thanh đình giấy trong hộp gỗ. E rằng Cung gia cùng Mã gia sẽ không bao có thể đứng cùng một con thuyền.
Mã Phi Yến thấy xe ngựa khuất xa liền la hét vang dội, vươn người giơ cao hai tay: "Cuối cùng ôn hầu cũng đã rời đi. Chưa bao giờ cảm thấy thanh thản như hôm nay."
Tề thị mang tai nàng kéo vào viện: "Ngươi còn dám nói hầu gia như vậy sao? Mấy hôm trước có hầu gia cùng tướng gia ở đây ta không làm gì được ngươi. Hôm nay lại khác rồi."
"Đến cùng nữ nhi có phải là nữ nhi của người không? Sao lúc nào miệng của người cứ nhắc đến tên ôn hầu đó." Nàng vừa nắm lấy tai mình vừa nói, đôi mắt lúc này cũng đã ươn ướt rồi.
"Phụ thân" Mã Phi Yến lập tức tìm viện binh. Âm thanh mềm mại từ cái miệng bé xinh của nàng thốt ra làm Mã Tuấn Vĩnh không đành lòng mà bước vào khuyên ngăn.
"Phu nhân, nàng đừng hỡ chút là động tay động chân như vậy. Nhỡ sau này Yến nhi cũng như vậy thì ta không có cơ hội trở thành nhạc phụ rồi."
Tề thị nghe được liền lửa giận xung thiên: "Chàng nói như thế là ý gì?"
Mã Phi Yến được buông tha liền mau chóng kéo phụ thân đáng kính ra khỏi hiện trường chạy ra ngoài. Đằng sau còn nghe được tiếng quát nạt của Tề thị:
"Hai phụ tử nhà các ngươi có giỏi thì đừng trở về nữa."
Hai phụ tử bất lương mang họ Mã kia cười ha hả chạy đi. Gần một tháng này họ đâu có cười vui vẻ được như vậy. Tất cả điều là tại tên ôn hầu Cung Vô Khuyết hết thảy. Mỗi ngày cứ làm mặt nghiêm trọng làm không ai dám biểu lộ bất kỳ thứ gì ra ngoài.