Truy Thê

Chương 43




Tác giả: Luna Huang

Bốn tháng trôi qua, tin đồn không những không hạ nhiệt mà còn ngày càng ghê gớm hơn. Mã Viễn Duẫn trở về cũng nghe không ít chuyện về đệ đệ của mình. Chào hỏi mọi người xong liền chạy về An Tri hiên tìm Mã Phi Yến hỏi chuyện.

Mã Phi Yến vui vẻ mang tất cả kể ra một lượt rồi chốt một câu: "Lão nhị thật to gan, dám tự tung loại tin đồn này về mình. Muội chống mắt lên xem đến lúc hắn muốn lấy thê tử nữ nhân nào dám gả cho hắn."

"Còn không phải do muội muội bày cho nhị đệ cách này sao." Mã Viễn Duẫn đưa tay nghịch nghịch đám tóc rối tung của nàng.

Mã Phi Yến bĩu môi không tán thành: "Muội chỉ đề ra ý kiến người quyết định là lão nhị, không thể trách muội được."

Mã Viễn Duẫn định nói thêm gì thì tiếng của Tề thị truyền vào tìm Mã Viễn Duẫn. Mã Viễn Luật bị tin đồn kia hại đến không còn gì nữa, sự trở về của Mã Viễn Duẫn chính là tia sáng duy nhất soi rọi trái tim của Tề thị.

Mã Viễn Duẫn bị điểm tên liền đứng dậy lúng túng nhìn xung quanh tìm chỗ trống. Mã Phi Yến bảo hắn trốn vào trong bồn tắm của nàng rồi mở miệng đáp Tề thị:

"Mẫu thân, nữ nhi vừa thức dậy."

Tề thị đẩy cửa bước vào không quên trách mắng: "Nữ nhân sao có thể ngủ đến giờ này?" Mắt cũng không quên đảo xung quanh tìm kiếm bóng dáng của hài tử: "Duẫn nhi không có đến đây sao?"

Lúc nãy ở tiền thính vừa đề cập đến chuyện hôn nhân đại sự hắn đã viện cớ đau đầu chạy về viện. Nàng ta đến phòng tìm không thấy, không lý nào bên chỗ của Mã Phi Yến cũng không thấy.

Mắt của Mã Phi Yến phát ra ánh sáng nắm tay Tề thị nhảy cẩn lên: "Lão đại về rồi sao mẫu thân? Hắn về lúc nào? Sao không ai gọi nữ nhi thức dậy?"

Tề thị thấy nàng kinh hỉ vậy liền tin tưởng nàng chưa hề gặp qua Mã Viễn Duẫn liền nhìn nàng phân phó: "Mau mau ra ngoài dùng điểm tâm." rồi đi ra ngoài không quên khép cửa lại.

Mã Viễn Duẫn chỉnh lý lại y phục rồi bước ra thở phào nhẹ nhõm: "Muội muội càng ngày đóng tuồng càng nhập tâm, đến huynh cũng cũng suýt chút bị gạt rồi."

Mã Phi Yến nhếch môi chậm rãi nói: "Do lão đại không ở đây nên không biết thôi. Dạo này mẫu thân rất nhạy cảm, không nhập tâm liền bị phát hiện ngay."

Hai huynh muội nhìn nhau cười khúc khích. Lát sau Mã Viễn Duẫn ngồi bên giường nhìn muội muội của mình thở dài, muốn nói gì lại thôi. Thấy dáng vẻ này của hắn, nàng liền hỏi: "Lão đại làm sao? Sợ mẫu thân bức hôn sao?"

Mã Viễn Duẫn mím môi một lúc liền mở miệng định nói thì Mã Viễn Luật từ bên ngoài xông thẳng vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại, tiện tay gài luôn chốt cửa.

"Đại ca về rồi." Hắn cười hì hì bước đến, tay còn cầm theo điểm tâm đem đến cho Mã Phi Yến: "Đệ biết thế nào đại ca cũng đến đây. Lúc nãy mẫu thân hỏi đệ, đệ bảo không biết." Nói xong cũng không quên cười hì hì thật nhỏ tiếng tránh bên ngoài nghe được.

Mã Viễn Duẫn vỗ mạnh vào vai của Mã Viễn Luật khẽ nói: "Chuyện của đệ cùng muội muội ở đây ta sớm đã nghe được rồi. Không ngờ lại lớn chuyện thế này, Định quốc công cũng tham gia nữa chứ."

"Là bất đắc dĩ thôi. Mẫu thân rất đáng sợ huynh có biết không?" Mã Viễn Luật lắc đầu kể ra nỗi khổ của mình phải chịu sau khi Mã Viễn Duẫn rời đi.

Ba huynh muội lại cười thêm một trận. Mã Viễn Duẫn thở dài lại nhìn Mã Phi Yến. Mã Viễn Luật hiếu kỳ liền hỏi: "Đại ca vì sao lại nhìn muội muội mà thở dài như vậy? Trên đường đi xảy ra chuyện gì sao?"

"Lần này huynh cùng Vũ Văn Dương Khải đi tiếp tế, mọi chuyện cũng bình thường. Chỉ là..." Hắn lại nhìn Mã Phi Yến, ánh mắt vô cùng khó hiểu.

Mã Phi Yến nheo mắt nhìn lại hắn không hề hỏi gì. Mã Viễn Luật vội vàng thúc giục: "Đại ca mau nói đi, đệ sắp thở không nổi rồi."

"Kỳ thực lần nãy Vũ Văn Dương khải có nói với huynh về một chút việc của muội muội. Hắn bảo..." Mã Viễn Duẫn lại muốn nói không dám nói.

Mã Viễn Luật trầm giọng hỏi: "Có phải hắn không muốn buông tay không?" Chuyện này hắn sớm đoán được rồi. Mỗi ngày thượng triều có ai vô tình nhắc đến Mã Phi Yến hắn(VVDK) đều rất lưu tâm.

Thấy Mã Viễn Duẫn cụp mi gật đầu: "Hắn còn biết chuyện chúng ta gạt hắn nữa, chỉ là hôm đó hắn không vạch trần thôi."

Mã Phi Yến vẫn con ngơ ngác như vừa hạ phàm phản vấn: "Hắn không muốn buông tay cái gì?" Đôi mắt phượng trong suốt chớp chớp nhìn hai huynh trưởng vài lần.

Mã Viễn Luật xem như không nghe thấy nàng nói gì lại tiếp tục hỏi: "Muội muội đã được tứ hôn cho Định quốc công, hắn cũng được tứ hôn, làm sao có thể được."

"Huynh cũng có nói như vậy nhưng hắn bảo chúng ta cùng Định quốc công không cùng một chiến tuyến." Mã Viễn Duẫn nặng nề nói. Có phải hắn đã sai từ lúc giúp muội muội mình bày trò giải trừ hôn ước hay không?

Hai huynh đệ nhìn nhau rồi rũ mi xuống. Bọn họ nhìn ra được Vũ Văn Dương Khải là đối với nàng thế nào. Lúc nàng còn ở Tân Hà thôn, mỗi ngày hắn đều hỏi thăm tin tức của nàng. Nàng vừa về hắn muốn đến thăm lại không dám vì sợ nàng còn mệt mỏi. Sau đó nàng lại giả bệnh rồi che dung mạo của mình không chịu gặp hắn.

Mã Phi Yến vốn là không vui khi bản thân bị hai huynh trưởng đá sang một bên. Nhưng nghe cũng hiểu được một phần liền kinh ngạc: "Hắn vẫn còn chưa chết tâm?"

"Người ta từ lâu đã xem muội muội như thê tử chưa qua cửa rồi. Cho dù muội muội có bao nhiêu tin đồn hắn vẫn một mực không tin. Huống hồ, hắn đã đợi muội muội lâu như vậy." Mã Viễn Duẫn nhẹ nhàng nói với nàng, chất giọng của hắn hiện tại cứ như là mang đá vậy, cực kỳ nặng nề.

"Lúc trước hắn biết muội muội né tránh cũng có bảo huynh cùng đại ca mang lễ vật giúp hắn tặng muội muội nhưng chúng ta từ chối vì biết muội muội sẽ không chịu nhận." Âm thanh của Mã Viễn Luật mang theo chút hối hận phảng phức thương cảm thay cho Vũ Văn Dương Khải.

Biết lập trường của hai huynh trưởng bị lung lây Mã Phi Yến vừa định nói gì đó thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa của Tề thị: "Yến nhi, ngươi làm gì bên trong mà phải chốt cửa như vậy? Dương khải đến tìm ngươi đây này."

Ba huynh muội trố mắt nhìn nhau trân trối. Sáu con mắt lồi ra y hệt mắt cá vậy đó. Vừa nhắc Thào Táo, Thào Táo lại đến, nàng thật muốn khóc mà: "Mẫu thân, hôm nay nữ nhi không được khỏe, không tiếp khách." Đi xa về mệt mỏi tại sao không hồi phủ nghỉ ngơi đi, đến chỗ nàng làm gì không biết.

"Lúc nãy ngươi còn nhảy lên vui vẻ thế này sao giờ lại không khỏe rồi? Mau mở cửa để mẫu thân vào xem." Tề thị lo lắng gõ cửa thêm vài cái.

Mã Phi Yến bất lực la to: "Khỏe rồi, khỏe rồi, người ta lập tức đi ra đây." Thiệt tình, tại sao cứ phải bức ép người khác thành thân mới vừa lòng cơ chứ.

Nghe tiếng bước chân của Tề thị xa dần, hai huynh trưởng của nàng bước ra khỏi phòng để nàng vận xiêm y. Một thân thủy phấn sắc cùng cây trâm ngọc Mã Phi Yến bước ra khỏi phòng.

Bạch Chỉ, Ngân Chỉ bước ra ngoài đứng ở hai bên. Tuyết Ly bước đằng sau cách nàng ba bước chân.

Vũ Văn Dương Khải cùng hai huynh trưởng của nàng đã đứng ở hoa viên gần phòng nàng ngắm vườn tử đinh hương cùng mấy loại hoa khác do nàng chăm sóc hằng ngày. Đây là lần đầu tiên hắn được mời đến An Tri hiên. Những lần trước hắn có đánh tiếng nhưng đều bị từ chối. không hiểu vì sao hôm nay lại được mời đến đây.

Vừa nghe tiếng mở cửa cả ba không hẹn cùng quay lại. Ánh mắt của Vũ Văn Dương Khải nhìn nàng đầy tình cảm không thể tả được thành lời: "Mã tiểu thư." Hắn lịch sự hướng nàng gật đầu gọi một tiếng.

"Vũ Văn nhị công tử, không biết sớm thế này đến tìm Phi Yến có việc gì?" Mã Phi Yến chậm rãi bước đến. Nàng đuổi hết ba tên nội gián lui ra ngoài.

Vũ Văn Dương khải chậm rãi bước về phía nàng, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười không rõ ràng: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là biết được Mã tiểu thư thân thể không tốt nên cố ý đến thăm một chút."

Nàng khi nào nói không khỏe. Mã Phi Yến nhìn sang thì thấy Mã Viễn Duẫn cúi thấp đầu không dám tiếp nhận ánh mắt của nàng. Nàng mỉm cười hỏi:

"Tối qua thức khuya nên hôm nay Phi Yến dậy trễ một chút, hoàn toàn không phải không khỏe như lời đồn đâu. Vũ Văn nhị công tử vừa mới trở về cũng rất mệt mỏi chi bằng sớm hồi phủ nghỉ ngơi."

Hắn mới đến lý nào để nàng một câu liền đuổi về như vậy được. Vừa định nói gì đó thì bên phía cửa viện truyền đến một âm thanh trầm ổn.

"Ái thê sớm."

Tiếng đến trước người đến sau, Cung Vô Khuyết chậm rãi bước đến, miệng con treo nụ cười đầy ẩn ý: "Vũ Văn ngự sử cũng đến đây sao?" Giọng nói có chút kinh ngạc nhưng thực chất hắn đã sớm được báo rồi.

Mã Phi Yến quay người đưa lưng về phía đám nam nhân ôm đầu kêu khổ, đến hành lễ với hắn nàng cũng quên luôn. Ai đó nhanh nhanh đánh nàng ngất xỉu đi, nàng không muốn thấy cảnh này nữa.

Ba nam nhân còn lại cung kính ôm quyền hành lễ. Sau khi được miễn Vũ Văn Dương Khải liền đáp lời: "Hạ quan biết Mã tiểu thư không khỏe nên đặc biệt đến thăm."

Hắn cũng không ngại thừa nhận, hắn biết rõ Mã gia sẽ cố gắng tìm cách hủy hôn sự này. Mà Vũ Văn gia của hắn trước giờ vẫn trung lập chưa hề có ý ủng hộ ai. Nếu Cung Vô Khuyết muốn giúp thái tử thì cũng không vì một ít chuyện mà đắc tội Vũ Văn gia.

Sau đó bốn tên nam nhân ngồi trò chuyện với nhau, Mã Phi Yến mấy lần đòi ly khai đều bị giữ lại. Lúc này đây nàng rất muốn phụ thân bắt mình quỳ từ đường hay là cấm túc gì đó cho xong. Nếu không thì để Tề thị kéo nàng đi cầu phúc cũng được. Miễn là tránh xa cái đám nam nhân này.

Ngồi đến trưa họ cũng không có ý định rời đi. Tề thi vui vẻ giữ lại dùng bữa. Trong bữa cơm Cung Vô Khuyết cứ tỏ ra quan quan tâm tâm nàng. Vũ Văn Dương Khải nhìn thấy nhưng hắn cũng không có biểu hiện gì. Dù sao hiện giờ thân phận của nàng cũng là thê tử chưa qua cửa của Cung Vô Khuyết.