Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 8: đau lòng (2)




Jon ăn tối xong thì rời đi anh ở một khu nhà khác gần bệnh viện ở đó có chút phức tạp Hàm Phi cũng muốn Jon chuyển về biệt thự nhưng anh không đồng ý.

Thời tiết Nam Phi nắng mưa thất thường hôm nay trước khi ra cửa trời còn nắng vậy mà nói mưa là mưa.

Hàm Phi đi chợ chút gì đó về nấu ăn cả ngày hôm nay cô ở ngoài mỏ quặng tìm đá quý cho bộ sưu tập sắp tới.

Mua đồ ăn xong Hàm Phi thấy có người đang nằm cạnh xe cô, ở thành phố C những trường hợp như thế này không phải hiếm, có những người bị thương do cuộc nội chiến lại có những người bị thương do tranh giành đá quý.

Hàm Phi định bước qua mặc kệ anh ta nhưng khi người đó quay mặt lại Hàm Phi kinh ngạc làm rơi đồ trong tay.

Tôn Thất mặt mũi đầy máu nằm thoi thóp Hàm Phi đỡ anh lên xe để anh ngồi phía sau, còn cô vòng ra đằng trước lái xe.

Xe đi được một đoạn có một nhóm người cầm hung khí chặn xe Hàm Phi.

“Có chuyện gì.” Hàm Phi hạ kinh vừa đủ dùng tiếng bản địa nói chuyện.

Một tên trong đó nhận ra Hàm Phi liền nói xin lỗi sau đó tránh đường, mấy tên còn lại khó hiểu nhìn tên đó không biết hắn vì sao lại để Hàm Phi đi.

“Chúng mày mù hay sao cô ta là thiếu phu nhân của băng J đó.”

Hàm Phi đưa Tôn Thất về nhà gọi bác sĩ đến giúp anh băng bó bên này đang nội chiến thuốc men khan hiếm, cũng may cô có chuẩn bị trước một ít.

Jon nghe tin cô đưa Tôn Thất về cũng trở lại xem qua vết thương cho anh dặn dò Hàm Phi một hai câu.

“Hàm Phi nếu em thực sự không quên được thì theo đuổi đi đừng để sau này hối hận.”

Hàm Phi anh mắt nhìn xa xăm cười gượng gạo.

“Không có em quên rồi.”

Tôn Thất tỉnh lại nhìn xung quanh nhận ra sự xa lạ anh còn nhớ hôm qua anh bị thương chạy tới khu chợ.

Hàm Phi mở cửa Tôn Thất đang cố ngồi dậy, đưa cho anh cốc nước cô cũng đoán bây giờ Tôn Thất đã tỉnh nên mới đi lên.

“Uống chút nước đi.”



Tôn Thất bất ngờ anh vẫn nghĩ Hàm Phi đang ở mỹ không ngờ cô lại ở đây không lẽ cuộc sống của cô không hạnh phúc.

“Hàm Phi em sống tốt không.”

Hàm Phi cười lạnh là anh đang mong cô sống tốt hay mong cô sống không tốt, không muốn trả lời cô đi xuống nhà mặc kệ Tôn Thất ngồi trên giường.

Hàm Phi nấu cháo xong Tôn Thất cũng vừa xuống đi lại có lẽ chạm vào vết thương xuống đến nhà ăn mồ hôi lấm tấm ở trán.

Hàm Phi đưa cho Tôn Thất một bát cháo Tôn Thất ăn một miếng mùi vị vẫn như xưa, Hàm Phi nấu ăn rất ngon những món ăn qua tay cô đều mang một hương vị đặc biệt.

“Em không ăn sao.”

Hàm Phi lắc đầu chuyên tâm ép nước nho, ở đây hoa quả rất khó kiếm hầu như hoa quả trong nhà cô đều do bố mẹ chồng gửi qua mỗi tháng một lần,Hàm Phi ép xong cốc nước để trước mặt Tôn Thất.

“Uống tạm đi.”

Tôn Thất muốn nói cảm ơn thì điện thoại của Hàm Phi đổ chuông.

“Mẹ … mẹ nhớ.” bọn nhỏ bên kia la hét

“Hai đứa có nghe lời ông bà nội không.” Hàm Phi dịu dàng hỏi cherry.

“Con ngoan, em không ngoan em làm chết cá của ông nội.”

Mẹ chồng cô ở đầu dây bên kia thở dài nhận lấy điện thoại.

“Con yên tâm bọn nhỏ vẫn khỏe đừng lo gì, ngược lại là con bên đó phải biết chăm sóc bản thân ra ngoài đi lại phải cẩn thận mẹ nghe nói nội chiến vẫn còn kéo dài.”

“Mẹ bọn con bên này vẫn ổn nhất định sẽ cẩn thận mẹ đừng lo bố mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

Bố chồng cô bế suri đi vào vẻ mặt khó chịu nhăn nhó.

“Bố nói con nghe thằng nhóc bên cạnh nhà mới có vài tuổi đã đòi ôm suri của chúng ta, lát nữa ba sẽ sang nói chuyện với bố mẹ chúng.”

Hàm Phi bật cười bố chồng cô cưng chiều hai đứa nhỏ đến tận trời bọn nó muốn mưa có mưa muốn gió có gió, chỉ có điều ông không thích những đứa trẻ khác lại gần ôm ấp bọn chúng.

Hàn Huyên một hồi cuối cùng bố mẹ chồng cô cũng cúp máy để đi nói chuyện với hàng xóm.



Tôn Thất nãy giờ vẫn ngồi bên kia hiển nhiên cũng đã nghe hết câu chuyện ánh mắt chùng xuống nghe giọng nói của hai đứa ánh mắt có chút ảm đạm.

“Anh sẽ liên lạc với thư ký mai ngày kia bọn họ tới anh sẽ rời đi, mấy ngày này làm phiền em.”

“Không có gì.” Hàm Phi nhàn nhạt đạp lời.

Tôn Thất nhìn theo cô ra phòng khách một lúc sau có một vài người bê đồ vào.

“Em mua đồ gì vậy.”

Hàm Phi khinh bỉ nhìn Tôn Thất “Anh nghĩ đây là mỹ hay sao mà mua đồ ship ở đây là vùng nội chiến những thứ đó là đồ ăn hoa quả mẹ chồng tôi gửi.”

Tôn Thất trong lòng có gì đó khó chịu mà chính anh cũng không rõ.

Chiều Tối thư ký của Tôn Thất tới Hàm Phi cho anh ta ở lại chăm sóc Tôn Thất khi nào liên hệ được máy bay thì đi.

Bọn họ ở tầng hai còn cô ở tầng ba, ban đêm Tôn Thất phát sốt có thể vết thương bị nhiễm trùng Hàm Phi đi ngang qua thư ký đang loay hoay liền thở dài ngu ngốc.

Lấy nhiệt độ kiểm tra Tôn Thất sốt không nhẹ gần 40 độ.

“Anh đi vào lấy nước ấm lại đây trong nhà tắm đó.”

Hàm Phi lấy thuốc hạ sốt đỡ nghiền nát lấy thìa đút từng thì cho Tôn Thất uống sau đó lấy khăn ấm lau qua mặt chân tay rồi đắp lên lên trán.

“Anh tên là gì.”

“Dạ em tên là Tam Thái.”

“Tôi là Hàm Phi.”

Hàm Phi nói chuyện với Tam Thái một lúc thấy cậu mệt mỏi lên bảo cậu ta đi ngủ, gần sáng Tôn Thất mới hết sốt Hàm Phi muốn về phòng Tôn Thất lại nắm lấy tay cô.

“Cảm ơn em.”

Hàm Phi không nói gì gạt tay Tôn Thất về phòng, Tôn Thất nhìn theo bóng cô cảm giác mất mát trong lòng.