Tôn Thất đưa tay vòng qua sau lưng lấy hộp sữa Hàm Phi đang cầm trên tay, nhếch miệng cười lạnh.
“Uống sữa bầu sở thích mới à.”
Hàm Phi câm nín không biết nói thế nào chỉ đành trợn mắt cãi cố.
“Thì lúc đi có chút vội lên mua nhầm.”
Hàm Phi dứt lời Tôn Thất liền để tay lên bụng cô nét mặt không mấy vui vẻ nâng cằm bắt cô đối diện với anh.
“Sao vậy bụng là do ăn nhiều sao, Hàm Phi đây là bệnh viện để tôi đưa em đi khám thế nào.”
Thở dài bây giờ cô nói gì cũng vô ích nhất định Tôn Thất đã biết từ trước, cô không nên mủi lòng.
“Anh muốn gì.”
Tôn Thất bóp chặt cằm Hàm Phi. “Em còn mặt mũi hỏi tôi à, đây là lần thứ hai em không hỏi ý kiến tôi rồi em nghĩ như vậy là vui.”
Hàm Phi tủi thân nước mắt vô thức rơi xuống vì sao người có lỗi chỉ có mình cô, anh trêu chọc cô xong bỏ cô đi lỗi là ở anh cô sinh con mình thì có lỗi gì, Tôn Thất nhìn Hàm Phi khóc chân tay luống cuống.
“Tôi có lỗi gì hả có lỗi vì thương con anh bỏ mặc mọi thứ sang đây để anh đánh tôi, hay có lỗi vì không giết người.” Hàm Phi vừa nói vừa nức nở khóc.
Tôn Thất thở dài để cô dựa vào người anh khóc, càng ngày càng vô lý anh đánh cô lúc nào không phải chỉ dọa cô một chút à nếu anh không dọa cô chỉ sợ sau này có chuyện gì cô cũng giấu anh.
Khóc một hồi Hàm Phi cũng không thấy ấm ức nữa nhưng bụng lại có chút đói, lấy hộp sữa Tôn Thất lúc nãy cầm của cô vừa khóc vừa uống trong lòng anh, Tôn Thất sủng nịnh xoa lưng Hàm Phi để cô làm loạn.
“Em có ăn được gì không.”
Hàm Phi trong lòng anh lắc đầu rồi lại gật đầu, không nhắc thì thôi Tôn Thất vừa nhắc đến cô lại buồn nôn cái mùi nước hoa của anh ám hết vào người cô rồi.
Hàm Phi không kịp đứng dậy nôn hết vào người Tôn Thất áo sơ mi đầy dịch nôn mùi chua làm cô nhíu mày tránh xa.
Tôn Thất thì khỏi phải nói anh không phải người ưa sạch sẽ nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác nôn lên người, kiềm chế bực bội nhất định cô đang chỉnh anh đây mà, gọi Tam Thái mang đồ tới rồi quay sang Hàm Phi cô đang tỏ vẻ ghét bỏ anh đây không phải kiệt tác của cô hay sao mà dám tránh.
Mắt thấy Tôn Thất đang tiến gần về phía cô, Hàm Phi che miệng hét. “Anh đừng có lại đây tôi không chịu được mùi nước hoa.”
“Đây đâu phải mùi nước hoa đây là mùi em tạo ra mà nào lại đây anh ôm em một cái.”
Hàm Phi lắc đầu lùi lại Tôn Thất cũng không có ý định ôm cô chỉ đùa cô một chút thấy vẻ sợ hãi của cô cũng không tiếp tục chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
“Em thật sự sợ mùi nước hoa.” Hàm Phi gật đầu.
Tam Thái đưa đồ cho Tôn Thất xong rời đi Hàm Phi mệt mỏi ghé vào giường bệnh ngủ, tắm rửa thu dọn xong đi ra sợ cô ngủ không thoải mái sẽ ảnh hưởng đến hai mẹ con, anh bế Hàm Phi nhẹ nhàng đặt cô lên sopha.
Sờ bụng đã lớn của Hàm Phi, kỳ diệu bên trong là đứa nhỏ của anh và cô nhất định ngày mai anh phải nói chuyện đàng hoàng với hàm Phi, còn chuyện của cô và Jon anh sẽ xử lý thỏa đáng không thể để con anh thiệt thòi được.
Tôn Lượng tỉnh dậy cậu sợ hôm qua chỉ là mơ đưa mắt hốt hoảng tìm bóng dáng của mẹ nuôi, mẹ nuôi thế mà lại ngủ trong lòng bố cậu có phải bố mẹ sẽ kết hôn hôn không nếu vậy thì cậu có thể ở với mẹ và các em, mỉm cười nhắm mắt yên tâm đi vào giấc ngủ.
Hàm Phi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, Tôn Thất đang chuẩn bị đưa Tôn Lượng đi kiểm tra lại.
Hàm Phi vội vàng chạy lại muốn thay anh đưa Tôn Lượng đi nhưng Tôn Thất kiên quyết không nghe, bây giờ đang giao mùa xung quanh bệnh viện chỗ nào cũng toàn vi khuẩn anh bảo cô ở lại phòng bệnh đợi anh đưa Tôn Lượng đi khám sẽ về sớm.
Sau một hồi khám xét kết quả của Tôn Lượng không có gì đáng ngại chỉ là tâm lý không ổn định bác sĩ đề nghị Tôn Thất đưa cậu bé sang khoa thần kinh điều trị một thời gian.
Tôn Thất nói với Hàm Phi cô kiên quyết phản đối.
“Nói vậy là ý gì hả làm sao lại phải vào đó, Tôn Lượng không phải bị điên không cần phải vào đó, còn nữa tôi nói anh nghe tuy Tôn Lượng là con anh nhưng nó cũng gọi tôi là mẹ anh không chăm sóc được để tôi đưa thằng bé về Mỹ tôi sẽ chăm sóc con cẩn thận.”
Tôn Thất trong mắt tràn đầy sự ấm áp, cô thương Tôn Lượng không phải giả dối mặc dù thằng bé có đôi khi không đúng nhưng Hàm Phi chưa từng trách nó người làm cha như anh đôi khi còn thấy hổ thẹn với cô.
“Về Mỹ e là không được nếu Tôn Lượng về Mỹ ông ngoại sẽ lo lắng thôi anh đành để Tôn Lượng chữa trị ở đây vậy.”
Chữa ở đây không phải sẽ cho thằng bé vào trại tâm thần chứ Hàm Phi còn đang miên man suy nghĩ Tôn Thất đã nói tiếp.
“Nếu không hay là em chuyển qua đây ở một thời gian chăm sóc cho Tôn Lượng đi.”
Hàm Phi vô thức lắc đầu.
“Không được bên đó công ty của tôi đang rất nhiều việc.”
Thấy cô còn đang do dự Tôn Thất buồn buồn nói.
“Bác sĩ bảo đây là giai đoạn vàng để giúp con phục hồi thôi vậy để mai anh cho con chuyển viện.”
“Thôi được rồi mai anh bảo Tam Thái đón bọn nhỏ qua đây tôi và các con sẽ ở biệt thự anh qua nhà cô ấy ở đi.” Hàm Phi đành thoả hiệp Tôn Lượng với cô không khác gì con ruột cô không thể nhìn cậu vào đó.