Hàm Phi ôm chery ánh mắt nghi ngờ nhìn Tôn Thất, thật kỳ diệu cục bông này lại là do cô sinh ra bế Chery nước mắt vô thức rơi xuống cuối cùng tình yêu của cô dành cho Tôn Thất cũng có kết thúc đẹp.
Tháng 8 trời bắt đầu chuyển lạnh Hàm Phi ngồi trong phòng đọc sách Tôn Thất với chery đang đá bóng ngoài sân, ba tháng kể từ ngày cô tỉnh lại ở trong viện Tôn Thất lúc nào cũng túc trực bên cạnh Hàm Phi chăm sóc cô cẩn thận.
Hàm Phi nhìn qua cửa sổ Tôn Thất cùng suri đang cười nói vui vẻ, bé con thấy cô bàn tay nhỏ vẫy vẫy.
Buổi tối Tôn Thất vào phòng ngủ không thấy Hàm Phi nhíu mày đi ra cửa phòng suri không đóng chặt ở bên ngoài anh đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của con bé.
“Suri đi ngủ mau muộn rồi.” Tôn Thất nói xong liền vác Suri lên giường quay lại nhìn Hàm Phi với anh mắt cảnh cáo.
Hàm Phi tuy không tự nguyện vẫn ngoan ngoãn về phòng Tôn Thất dỗ Suri ngủ xong Hàm Phi đã ngủ .
Tôn Thất nhẹ nhàng lên giường kéo cô vào lòng, cúi người hôn lên môi Hàm Phi, Hàm Phi từ trong mộng dần tỉnh lại.
Ú ớ gia hiệu, Tôn Thất biết nhưng vẫn làm ngơ tiếp tục Hôn Hàm Phi đến khi cô gần như ngạt thở anh mới buông ra.
“Hàm Phi anh không nhịn được nữa.”
Cùng lúc bàn tay của Tôn Thất liền chui vào áo Hàm Phi, vuốt ve sờ nắn, Hàm Phi không còn sức phản kháng mặc anh dẫn dắt.
“Cởi áo giúp anh.”
Tôn Thất khàn khàn dùng giọng mũi thì thầm với Hàm Phi dụ dỗ cô, Hàm Phi xấu hổ hai tay run rẩy cởi từng cúc áo của Tôn Thất.
Tôn Thất vừa lòng bàn tay lại càng làm loạn tình triều ấp đến Tôn Thất không kiêng nể gì nữa bắt đầu hưởng thụ phúc lợi của mình..
Gần sáng Tôn Thất vẫn chưa chịu dừng lại Hàm Phi khóc lóc cầu xin anh vẫn mắt điếc tai ngơ tiếp tục hưởng thụ.
Hàm Phi trong lòng phỉ nhổ lúc trước lạnh lùng đàng hoàng tất cả chỉ là diễn trò, sở khanh vô lại mới là con người thật của anh.
Cuối cùng Hàm Phi cũng ngất đi, khi nào Tôn Thất dừng lại cô cũng không biết tỉnh lại đã là buổi trưa cả người đau nhức khó khăn từng bước đi xuống giường.
Tắm rửa xong thấy khá hơn Hàm Phi mới xuống nhà Tôn Thất và cherry đang xem phim hoạt hình thấy cô xuống Tôn Thất gọi cô ngồi cạnh cherry còn anh vào bếp lấy đồ ăn cho cô. Hàm Phi ngồi trong lòng Tôn Thất vừa ăn vừa xem tivi thi thoảng Cherry cũng ăn vài miếng giống như con chuột nhỏ.
Tôn Thất ôm hai mẹ con trong lòng mỉm cười anh chỉ mong thời gian mãi dừng lại ở đây.
Hàm Phi ăn xong lười biếng ôm con gái nằm trong lòng Tôn Thất xem hoạt hình thi thoảng Cherry lại cười giòn tan cũng không biết có hiểu gì không.
Hàm Phi lấy điện thoại ấn ấn một hồi rồi đưa cho Tôn Thất xem.
“Tôn Thất lúc em mang bầu hai con anh cũng chăm sóc em thế này sao, em xin lỗi vì em chẳng nhớ nổi gì.”
Tôn Thất chững lại một nhịp khó khăn nở nụ cười gượng gạo vuốt tóc Hàm Phi, khi cô có bầu anh còn không biết thậm chí khi gặp lại cô anh còn nhục mạ cô giết chết tình yêu cô dành cho anh.
Hàm Phi xem thêm một lúc thì mơ màng ngủ gật Cherry ôm lấy cô hai mẹ con ngủ trong lòng Tôn Thất, điện thoại của Tôn Thất không thức thời lại đổ chuông là ông ngoại anh gọi.
Vừa nghe máy bên kia đã trầm giọng.
“Tôn Thất đưa Hàm Phi về đây đi tổ chức đám cưới bù đắp cho nó nhũng năm qua chúng ta thực sự có lỗi với con bé.”
Tôn Thất không phản bác hỏi han tình hình sức khỏe của ông và Tôn Lượng rồi cúp máy.
Hàm Phi sau khi ngủ dậy tinh thần phấn chấn liền muốn tự mình nấu ăn trong bếp có đầy đủ nguyên liệu, Hàm Phi nấu cháo cho Cherry sau đó làm thêm mấy món Tôn Thất thích ăn.
Sườn xào chua ngọt, cà xốt cay, canh cà chua trứng….
Nhìn bàn ăn Hàm Phi gật đầu hài lòng Tôn Thất tắm cho con gái, làm xong bọn họ cùng ngồi vào bàn ăn.
Hàm Phi xới cơm cho Tôn Thất anh không ăn ngay mà với tay lấy bát cháo đút cho Cherry trong thơi gian con gái chưa nuốt.
Tôn Thất Cầm đũa gỡ xương cá một cách cẩn thận bỏ vào bát Hàm Phi nhìn cô ăn Tôn Thất nở nụ cười thoả mãn.
Hai mẹ con ăn lo rồi Tôn Thất mới bắt đầu cầm đũa ăn.
Tôn Thất ăn rất nhanh tướng ăn của anh không phải là nho nhã bình thường trước mặt người ngoài anh không thể hiện nhưng ở trong nhà lại có chút không kiêng nể.
8h tôi Tôn Thất túm hai con heo nhỏ ra ngoài đi dạo, Cherry đi một đoạn thì ầm ĩ bắt bế, Hàm Phi nhăn nhó ra hiệu mệt mỏi.
Tôn Thất thở dài nhìn hai người không hổ danh là mẹ con lười biếng như nhau, Cherry chỉ sợ là do cô di truyền.
"Em càng ngày càng lười biếng, hôm qua vận động một chút đã không chịu được."
Hàm Phi xấu hổ đỏ mặt, không kì kèo nữa đành phải đi theo anh.
Hàm Phi xấu hổ đỏ mặt, không kì kèo nữa đành phải đi theo anh.