Ôn Khách Hành cẩn thận ôm bướm ngọc vào lòng.
“A Nhứ, chúng ta … không chỉ là bạn tốt, phải không?”
———————-
Ôn Khách Hành uống rất nhiều rượu, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó rất quan trọng, tưởng như đã bắt được, nhưng lại vuột mất từ kẻ tay.
Thứ gì đó rất quan trọng …
Thứ gì đó ……
“Leng keng …”
Chuông bạc nơi góc mái đột ngột bị cơn gió thổi qua phát ra tiếng véo von khi Chu Nhứ dìu hắn vào phòng.
“Ta tên Chu Nhứ.”
“Huynh đi theo ta.”
“Ta định sẽ ở đây luôn.”
“Mồm miệng cứ liến thoắng.”
“Huynh họ Ôn, là người quen cũ của ta …. còn lại, ngày mai ta sẽ nói với huynh.”
“…”
Trong khoảng không như có hai bóng người đang biểu diễn múa rối, những câu thoại quen thuộc nhưng cũng xa lạ bật ra từ trong tim hắn, rồi nhanh chóng tan vào làn gió mát buổi tối.
Không còn lại gì.
Hắn cứ thế ngơ ngẩn để Chu Nhứ dìu mình về phòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ theo sự dẫn dắt của y.
“A Nhứ …” Ôn Khách Hành men cơn say gọi tên y.
Chu Nhứ nghi hoặc nhìn hắn “Sao vậy, lão …”
Lời chưa kịp dứt, Ôn Khách Hành đã ôm chặt y.
Đột ngột, say mê, không nỡ, lo được lo mất.
“– Huynh đừng đi!” Ôn Khách Hành ôm chặt y vào lòng, dùng sức siết chặt như muốn dung hòa y thành máu xương của mình “… ta sợ lúc tỉnh dậy, sẽ không còn nhớ huynh nữa.”
Mùi rượu nồng men theo nơi hai người chạm nhau thấm vào y phục của Chu Nhứ, vươn lên giữa môi và mũi khiến y vươn tay ôm lấy hắn, tay phải nhẹ nhàng vỗ về như thể y cũng đã say.
Dưới ánh nến dao động, một tia sáng lóe lên trong mắt y, nhưng chỉ như sao băng lướt qua bầu trời đêm.
“Huynh có tin ta không?” y hỏi.
Các khớp ngón tay mảnh khảnh của Ôn Khách Hành dần dần siết chặt, cả người dính chặt vào y, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo khác thường, thật lâu sau hắn mới đờ đẫn nói “Ừm.”
A Nhứ nói gì thì sẽ là như thế.
A Nhứ muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm cái đó.
Chu Nhứ dìu hắn nằm xuống ghế sạp rồi chỉnh lại chăn bông.
Túy Sinh Mộng Tử lưu luyến quẩn quanh bên cạnh, hòa với hương thơm lạnh lẽo từ núi tuyết Trường Bạch, đưa giấc ngủ dài chìm vào mộng mị.
Máu của Sơn Thần từ từ thấm vào cơ thể Ôn Khách Hành dưới sự dẫn dắt của linh lực, thúc đẩy thần cốt trong cơ thể hắn phát ra từng đợt hào quang, bào mòn từng chút ý hận cắm sâu trong lòng hắn.
Bảy bảy bốn mươi chín ngày … còn tám ngày nữa.
Sơn Thần thu hồi linh lực, lập tức ho khan không ngừng, sắc đỏ chói mắt che đi đôi môi tái nhợt, làm cho y trông giống một con người rồi sẽ hóa thành tuyết tan đi không dấu vết trong chốc lát sau.
Y cau mày chớp mắt, những thứ trước mắt nhòe dần, ngay cả tiếng ve bên tai cũng dần biến mất …
Có lẽ sắp tới ngày tàn, ý thức cảm xúc của đang bắt đầu suy yếu.
Tiếng thở dài vọng tới từ phương trời xa.
———————-
Ôn Khách Hành rất vui.
Một niềm vui từ sâu thẳm tâm hồn lại chẳng vì điều gì.
Dù không còn ký ức nhưng hắn không hoang mang hay hoảng sợ – vì hắn biết hắn có A Nhứ. A Nhứ biết mọi thứ, A Nhứ hiểu mọi việc, A Nhứ gì cũng có, A Nhứ luôn ở bên hắn, luôn bảo vệ hắn, vậy là đủ.
A Nhứ sẽ đưa hắn xuống núi dạo quanh khu chợ khi rảnh rỗi, mua cho hắn một quả dưa hấu lớn, cùng hắn xem các màn nhào lộn, lúc về Tứ Quý sơn trang, A Nhứ sẽ kể cho hắn nghe câu chuyện về Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư, sẽ cùng hắn uống rượu ngắm trăng, còn sẽ xuống bếp nấu cơm cho hắn.
Điều A Nhứ rành nhất là nấu ăn.
Rửa nồi, nhóm bếp, sơ chế nguyên liệu, hấp, chiên, rán nhanh hầm chậm …
Những việc lặt vặt dầu mỡ, rườm rà mà người khác làm, nhưng trên tay y lại như nước chảy mây trôi, trang nghiêm, tao nhã, những món ăn đẹp mắt, ngon miệng khiến ai đến cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Ôn Khách Hành vừa phe phẩy chiếc quạt gấp, vừa bông đùa “Bên lò người tựa nguyệt, tay trắng như sương tuyết, hoàn mỹ.”
Chu Nhứ không khỏi trợn to hai mắt, có chút nói không nên lời “Muốn ở chỗ này thì qua giúp, nếu không thì cút ra ngoài.”
Ôn Khách Hành không biết xấu hổ mà xoa xoa bả vai y “A Nhứ ~”
“Đi đi đi, đừng làm phiền.” Chu Nhứ vẫy vẫy tay như đuổi một con chó.
Vừa quay đầu lại không nhịn được cười ra tiếng.
Ôn Khách Hành hai mắt sáng lên, như con công xòe đuôi bám theo “A Nhứ ~ A A Nhứ ~, A Nhứ A Nhứ A Nhứ …”
Chu Nhứ thở dài “Đừng đùa nữa, Ôn đại thiện nhân.”
———————-
Tay Chu Nhứ có những lúc rẽ run, có khi nhìn không rõ nồi chảo trước mặt.
Nhưng may thay, sau hơn một tháng khổ luyện, y không chỉ nâng cao được tay nghề mà còn nhớ được hũ nào là dấm, hũ nào là muối, không đến nỗi nấu không được khi mất dần vị giác.
“A Nhứ ~ A Nhứ ~, A Nhứ A Nhứ A Nhứ …” giọng của Ôn Khách Hành xa xăm như thể vọng tới từ cõi hư vô.
Chu Nhứ nhìn hắn mỉm cười, nhưng hình ảnh người trước mắt từ lâu đã nhòe như bức tranh mực ngâm trong nước, y chỉ đành giả như bất lực nhắm mắt rồi nói “Đừng đùa nữa, Ôn đại thiện nhân.”
“Leng keng, leng keng …”
Gió bên ngoài lại mạnh hơn thường ngày, những chiếc chuông bạc va vào nhau như sắp bay khỏi mái hiên.
— Mây đen kéo đến, bão tố chực chờ.