Trụy Thần

Chương 3: Ta ở nơi không người yêu huynh 2




Khi tỉnh dậy, vừa hay cũng là lúc gà gáy sáng.

Không khí buổi sáng có chút ẩm ướt mang theo hương vị khác với hương thơm lành lạnh trong lư hương rỗng nhỏ ở đầu giường.

Không có ai trong phòng ngoại trừ hắn.

Hắn như chiếc lá bèo trong mưa không nơi trở về, trôi nổi, mơ màng và quay cuồng trong bất lực.

— cho đến khi hắn cảm nhận được thần thức của một người khác.

Sự vắng lặng mang theo làn gió lạnh thấu xương và hương thơm cỏ cây, như cảm giác thuộc về tự do.

Thật thú vị.

Không tự chủ được, hắn đi về phía người đó.

Nhưng hắn dường như đã nhìn thấy một vị thần.

Trong lớp sương mù sớm mai, hãy còn bên bờ sông, tĩnh như thiếu nữ khuê các, độc lập với bên ngoài. Ánh ban mai rọi lên gương mặt y, cho y thêm một tầng dịu dàng, dường như mười phần tốt đẹp của thế gian, đã hết chín phần đặt trên người y.

— Người đó là ai?

Sao lại ở đây?

Người bên sông ý thức được nên quay đầu lại, nhìn thấy hắn đi tới, cúi đầu cười nhẹ một tiếng, nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, liền nói đùa “Đoán xem” nói xong rồi xoay người rời đi.

— còn hắn như bị hồn nhập từng bước theo sát.

Trời cao mây nhạt, gió thoảng vừa phải.

Nước trong cỏ rậm, trong ánh nắng ấm áp mơ hồ đi những đường nét.

“Vậy ta hỏi huynh …” hắn cất chiếc quạt gấp, chặn người đang đi phía trước bằng chiếc quạt “Ta là ai?”

“Huynh tên là … Ôn Khách Hành.” người như thần tiên trước mắt dừng bước, hai mắt lưu chuyển nhìn lại, giống như phong cảnh lưu luyến “… chắc là một người tốt.”

———————-

Họ uống trà trong quán bên đường.

Vài bông hoa lê rơi lác đác, nép mình vào lòng sông, xuôi theo dòng nước róc rách, rồi bất chợt bị guồng nước bên bờ sông nâng lên hạ xuống.

Vài con vịt mòng biển đang chơi đùa với nhau.

Năm tháng tĩnh lặng.

“Dù là ông trời hay thần tiên quỷ quái, lẽ nào huynh là hóa thân của Bồ Tát, đi cứu khổ cứu nạn khắp nơi sao?” Ôn Khách Hành vẫn hờ hững hỏi.

Người đối diện cũng không vội trả lời, thong thả giơ ống tay áo lên nhấp một ngụm trà – loại trà có vị nhạt, được nấu với nước gừng dại mới dùng để làm dịu cơn khát, không thể nếm ra hương vị nào khác.

Y lắc đầu đặt chén trà xuống, vừa định nói, nhưng khi ngẩng đầu thì nhìn thấy một đám người mặc y phục tiên gia đang ngồi uy nghiêm bên cạnh.

Thế nên những điều mà y chưa kịp nói ra lại nuốt trở vào.

“Tên ma đầu này, cứ để hắn chết dễ thế, đúng là hời cho hắn quá!” tên cầm đầu đập kiếm xuống bàn tức giận nói.

Một người khác nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng đáp “Chẳng phải thế sao! Dưới Trường Bạch là vực sâu muôn trượng, Tam Thiên tiên trưởng đã tìm kiếm nửa tháng, nhưng sống không thấy người, chết cũng không thấy xác! Ngay cả Sơn Thần đại nhân cũng …”

“Xuỵt! Cẩn thận lời nói …”

Ôn Khách Hành chăm chú nghe một hồi, không hiểu bọn họ đang nói gì, quay đầu hỏi “Đám người đó là ai?”

Tuy nhiên, người đối diện uống xong chén trà thậm chí còn không thèm để mắt đến tộc tiên gia này, trả tiền xong đứng dậy rời đi “ — chúng ta đi thôi.”

Ôn Khách Hành lập tức gạt câu hỏi không quan trọng sang một bên, rũ quạt đi theo y “Đi đâu vậy?”

“Đưa huynh đi dạo nhân gian.”

———————-

Ôn Khách Hành đã theo y dạo rất nhiều nơi.

Thích nhất và ấn tượng nhất là khu chợ dưới chân núi, nơi tập trung đông người, sôi động chưa từng thấy.

Khi màn đêm buông xuống, họ trở về Tứ Quý sơn trang.

Gió rung chuông bạc kêu leng keng.

Dường như trong mơ hắn đã nghe thấy âm thanh này.

Trăng tròn treo cao trong đêm, ánh trăng mênh mang lọt qua những tán hoa đào tươi tốt rọi lên hai mái tóc đen dài.

Ôn Khách hành đứng dưới gốc đào trong sân, cách y một bước, đột nhiên cúi người lại gần, dùng một đôi mắt hơi nheo lại trìu mến nhìn y chằm chằm, hỏi “Huynh rốt cuộc là ai?”

“Sáng mai ta sẽ nói với huynh” mỹ nhân dưới trăng chỉ lên bầu trời đen kịt, cười nói “Hôm nay đã trễ, ta cũng mệt rồi.”

Ôn Khách Hành cuối cùng cũng thỏa hiệp, ngoan ngoãn trở về phòng mà sáng nay hắn đã thức dậy.

Một hương thơm lành lạnh thoang thoảng lại quanh quẩn bên giường.

— vẫn là Túy Sinh Mộng Tử

———————-

Ve sầu bên ngoài đang râm ran.

Trong phòng có hương nhẹ không tan.

Hắn không nhớ mình đã ngủ bao lâu, hắn không biết bây giờ là lúc nào, hắn cũng không biết mình đang ở đâu.

Hắn thậm chí còn quên mất mình là ai.

Đưa mắt lên quét một vòng, thấy bóng lưng yên tĩnh bên ngoài đình, chỉ cần nhìn xương hồ điệp độc nhất vô nhị kia từ phía sau, có thể đoán được đó là một vẻ đẹp hiếm có trên đời.

Hắn đè nén nghi ngờ trong lòng, gấp gáp ngồi dậy từ trên chiếc sạp, chỉ mặc một lớp áo mỏng, đi tới phía sau người đó “Huynh …”

Mỹ nhân không quay đầu lại, chỉ có một giọng nói lạnh như sương mai truyền đến “Ta tên Chu Nhứ.”

Chu Nhứ.

Chu Nhứ …

Hòa nhã với mọi người, thân tựa bông liễu bay.

“Ta gọi huynh là A Nhứ được không?”

Dường như có vài mối dây vô hình nào đó lại quấn vào nhau, như thể hắn nên gọi y như vậy, mè nheo, ngả ngớn, bất lực, quyến luyến … quen thuộc như ảo giác.

Mỹ nhân quay đầu lại, ánh mắt khẽ rung, như có chút cảm động, chốc lát sau mới đáp “Được.”

———————-

“A Nhứ, sao lại đi bên này?”

“A Nhứ, ăn không?”

“A Nhứ, miếng này ngọt quá nè!”

“A Nhứ, đi thôi!”

“A Nhứ ~”

“A Nhứ!”

“A ~ Nhứ ~”

A Nhứ, A Nhứ, A Nhứ, A Nhứ, …

Hắn giống như ma quỷ vừa thoát khỏi địa ngục, hắn chưa từng nhìn thấy nhân gian, chưa từng chạm vào pháo hoa, cũng như chưa trải nghiệm thất tình lục dục, hắn chỉ dám nhìn vào nhân gian qua ánh sáng duy nhất của mình, tò mò về mọi thứ mà mình nhìn thấy.

Chu Nhứ đưa hắn dạo từ chợ Đông sang chợ Tây, từ chợ Tây trở về chợ Đông. Cho đến khi mặt trời nghiêng về phía Tây, tiếng chó sủa inh ỏi, thị trấn nhỏ giới nghiêm, hắn vẫn chưa muốn về.

Hắn nói hắn muốn đi xem chợ đêm.

Nhưng Chu Nhứ nói với hắn đã đến lúc phải nghỉ ngơi.

Hắn đưa tay ra nắm lấy A Nhứ của mình, nhưng hắn đã bất tỉnh trước khi kịp chạm vào.

— Hắn đang ngủ trong hương thơm của Túy Sinh Mộng Tử, dường như trong đó có lẫn cả mùi máu.

Thần cốt phát sáng mờ nhạt trong cơ thể hắn.

———————-

Màn đêm dày đặc.

Một tia sáng yếu ớt lóe lên trong khoảng không vô tận, cuối cùng dừng lại ở Tứ Quý sơn trang nhỏ bé.

Một giọng nói vang lên từ không trung, trầm thấp mà tang thương, như thể đã trải qua sự thử thách của năm tháng, lại dường như trôi dạt từ xa xưa tới “Sơn Thần đại nhân, ngài dùng thần cách để đánh cược, bảo vệ linh hồn của hắn, đã là làm trái ý trời. Nếu bốn mươi chín ngày sau, lệ khí trong người hắn không tiêu tan …”

“Không cần khuyên nữa” Chu Nhứ nhắm mắt thở dài, nhưng giọng điệu bất khuất kiên định “Năm ấy khi ta lịch kiếp, ta nợ huynh ấy một ân tình.”

… Năm đó, dưới chín mươi chín đạo thiên lôi, một tiểu sơn thần chưa trải sự đời đã nợ Ôn đại thiện nhân một ân tình.