Vài giờ sau, tia sáng đầu tiên xuyên qua những tán cây. Thắp sáng cả bầu trời, báo hiệu một ngày mới. Trương Thiên Hàn lúc này cũng đã tỉnh dậy, anh thấy vết thương ở cánh tay mình không còn chảy máu nữa, mà có cảm giác hơi ngứa. Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn là Hoàng Ưng đang ngồi đó, không lẽ lúc anh ta bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì. Lúc này anh ta tính lên tiếng hỏi chuyện, nhưng vừa mở miệng một mùi lạ xông lên từ miệng mình, vô cùng kỳ lạ giống như mùi vị của máu. Không lẽ trong lúc bất tỉnh ai đó đã cho anh ta uống máu.
Thấy lạ, anh ta lên tiếng kêu Hoàng Ưng tỉnh dậy. Nhưng kêu mãi cũng chẳng có hồi âm, Hoàng Ưng ngủ say như chết. Trương Thiên Hàn tức giận, cầm cục đá gần đó nhét thẳng vào đầu Hoàng Ưng. Vì quá đau, nên Hoàng Ưng đã thức giấc không ngừng mắng chửi lớn tiếng: “Là ai phá giấc ngủ của ông đây.”
“Là ta!” Trương Thiên Hàn lạnh lùng cất giọng.
Nghe giọng nói vô cùng quen thuộc, Hoàng Ưng có chút bất an quay đầu lại nhìn “Lão đại, tỉnh rồi sao?’
“Trong lúc ta bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì? Còn ngươi nữa sao lại ở đây.?” Trương Thiên Hàn tiếp tục nói.
Hoàng Ưng từ từ giải thích mọi chuyện, nghe xong Trương Thiên Hàn có chút nhíu mày. Anh ta lên tiếng hỏi “Thế Trần Bảo Ngọc, cô ta đang ở đâu?”
“Cô ta đang ngủ, nằm bên kìa. Đã ngủ hơn một ngày, một đêm rồi không có làm sao không nữa.” Hoàng Ưng lắc đầu nói.
“Ngươi đang giấu ta chuyện gì đúng không?” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
“Tôi đâu có chuyện gì giấu lão đại đâu.” Hoàng Ưng ấp úng nói, nhưng ánh mắt đầy sát khí của Trương Thiên Hàn làm anh ta vô cùng sợ hãi, nhưng thể muốn giết người “Được rồi, được rồi tôi nói. Tôi đã hứa với cô ta là không được nói chuyện này. Nhưng tôi thấy cô ta thật sự điên rồi, ai đời lại lấy máu của mình làm thuốc, còn cho người khác uống máu của mình chứ.”
“Hoàng Ưng, ngươi đang nói gì vậy?” Trương Thiên Hàn ngạc nhiên.
Hoàng Ưng thở dài nói tiếp “Cô gái này, đã dùng dao cắt cổ tay mình. Dùng máu của mình cứu lão đại, còn dùng nó hòa vào thuốc. Lão đại nghỉ xem có phải cô ta điên rồi không?”
Nghe Hoàng Ưng nói xong, trong lòng Trương Thiên Hàn có chút xót vội đứng dậy, đi tới chỗ Trần Bảo Ngọc đang nằm ngủ. Hai mắt cô lim dim, cơ thể vốn đã gầy gò nay càng gầy hơn, nổi cả gân xanh môi trắng bệch. Anh ta nhìn bộ dạng của cô lúc này, vừa xót trong lòng vừa có chút tức giận “Đúng là đồ ngốc.” Nhưng vẫn nhẹ nhàng cúi người xuống, ôm chặt cô vào lòng như món báu vật.
||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Hoàng Ưng đứng gần đó, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Không biết đây có phải là lão đại anh ta từ biết không, lão đại không bao giờ dịu nhàng với ai nhất là đối với phụ nữ. Chưa kịp suy nghĩ tiếp, lúc này Trương Thiên Hàn lên tiếng nói tiếp “Ngươi đã thử liên hệ với nhóm người của Thanh Long chưa?"
“Thưa lão đại, tôi thử liên hệ rồi. Nhưng không tài nào liên hệ được, ở đây sóng vô tuyến vô cùng yếu, lúc có lúc không. Nhưng tôi sẽ thử cách khác.” Hoàng Ưng lên tiếng.
Trương Thiên Hàn nhíu mày như đang suy nghĩ gì, một lát sau mới đáp lại “Ta biết rồi.
Mặc khác, lúc này Thanh Long và Vô Minh đã thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát đã trở Việt Nam một cách an toàn. Nhưng họ đã mất giấu của Trương Thiên Hàn, nhưng với sự trợ giúp một số thiết bị hiện đại và khả năng của phân tích của Tuyết Hà, nên quyết định sẽ quay lại vùng Tam Giác Vàng để tìm kiếm.
[…]
Vài ngày cũng đã trôi qua, Trần Bảo Ngọc không biết mình đã ngủ bao lâu. Lúc này cô có một giấc mơ, cô mơ thấy mình bị đuổi ra khỏi khu nhà trọ vì thiếu tiền nhà quá lâu. Chưa kể còn bị cục trưởng Nguyễn Thái Triều trách phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ, đuổi ra khỏi ngành. Còn bị Trương Thiên Hàn đuổi giết vì bại lộ thân phận, quá hoảng sợ cô đã thức giấc. Nhưng vừa mở mắt dậy, cô lại trông thấy Trương Thiên Hàn ôm chặt lấy mình. Theo phản ứng tự nhiên cô liền đẩy anh ta ra, nhưng không tài nào đẩy nổi. Người anh ta vô cũng rắn chắc, như tượng đá.
“Nằm im, không được cử động.” Trương Thiên Hàn nhíu mày, có chút khó chịu.
“Không phải anh ta đã biết gì rồi chứ.” Trong lòng Trần Bảo Ngọc có chút bất an, không lẽ giấc mơ đó là sự thật. Trương Thiên Hàn muốn giết cô, không ngồi yên chịu chết, cô lên tiếng trình bày. Nhưng lúc này Hoàng Ưng đã bắt được sóng vô tuyến qua điện thoại liên hệ được với nhóm người của Thanh Long.
“Alo, hai người đang ở đâu vậy?”
“Tôi đã ở với lão đại, và Trần Bảo Ngọc trong một hang động.” Hoàng Ưng nói.
“Hang động sao? Có thể nói rõ hơn vị trí được không?” Thanh Long nói.
“Tôi cũng không rõ mình đang ở đâu nữa, chỉ biết đây là một khu rừng kỳ lạ. Rất hay mưa vào buổi sáng, mà mưa ở đây là mưa axit.” Hoàng Ưng nói tiếp.
“Mưa axit sao? Nhớ giữ liên lạc, tôi sẽ nhanh chóng tìm ra vị trí.” Thanh Long nói.
Hóa ra bọn họ đang liên lạc với nhau, xem ra thân phận của cô vẫn chưa bị bại lộ, cũng có thể an tâm phần nào. Nhưng ở đây cũng đã hơn hai ngày rồi, cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây, nơi đây thật sự không tiện ở lâu. Lúc này bỗng nhiên bụng cô kêu “ộp ộp” âm thanh vô cùng lớn, người ngoài cũng có thể nghe được.
“Đói rồi sao?” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
“Cái bụng này, mày hại tao rồi.” Trần Bảo Ngọc nghĩ thầm trong lòng, rồi nói tiếp “Đúng là có hơi đói thật.”
“Vậy cô nấu đi.” Trương Thiên Hàn vừa nói, vừa liếc nhìn sang mấy con cá bên cạnh.
Trần Bảo Ngọc nhìn theo hướng mắt của Trương Thiên Hàn, mà nghĩ thầm “Hóa ra cùng đói rồi, nhưng lại không biết nấu. Cùng may là cô có chút kỹ năng sở đoản nấu nướng, nên cũng có thể tạm chấp nhận được.”
Nhưng có điều khi nhìn mấy con cá này, cô thấy có chút bất thường. Con nào, con nấy to hơn 2m, chưa kể con nào mắt cũng trợn ngược lên. Giống như chết vì nhiễm phóng xạ, ăn như con cá này vào chẳng khác đưa độc tố vào trong người. Lúc này cô lên tiếng “Xem ra tôi thấy thức ăn, và nước uống cả đây tốt nhất là không nên đụng vào nên không muốn chết.”
Hoàng Ưng gần đó lên tiếng “ Tại sao?”
Trần Bảo Ngọc giải thích “Những con cá này, đề có kích thước bất thường, chết vì nhiễm độc, tôi đoán có thể là bị nhiễm phóng xạ. Chưa kể lượng mưa ở đây rất bất thường, còn là mưa axit rất có thể nguồn nước ở đây là bị nhiễm độc. Nếu ăn phải, uống phải không phải tự tìm cách chết sao?”
Thấy Trần Bảo Ngọc nói có lý, Trương Thiên Hàn và Hoàng Ưng cũng không có ý phản bác. Lúc này Trương Thiên Hàn chỉ nói một câu “Vậy theo em chúng ta nên làm gì?”
“Trong hoàn cảnh này, chỉ còn cách chờ người tới cứu thôi. Nhịn ăn, nhịn uống vài ngày chắc không chết nổi đâu.” Trần Bảo Ngọc nói tiếp.
Lúc này ngoài trời tiếp tục đổ một cơn mưa, Trần Bảo Ngọc đoán gần đây chắc chắn có một nhà máy sản xuất nào đó. Ở trong thư viện của nhà trường, cô cũng từng đọc qua một cuốn sách có đề cập tới vấn đề này, các nhà máy thải chất bẩn ra sông suối. Hoặc là một vụ nổ hạt nhân, biết thì biết như vậy thôi nhưng cô cũng can thiệp được, dù sao đây cũng không phải là nhiệm vụ và chức trách của cô, chỉ là thấy tiếc cho một khu sinh thái.
Vài ngày trôi qua, ……
Ba người bọn họ vẫn tiếp tục trong hang động, chờ nhóm người Thanh Long tới cứu. Có thể nói lúc này sức lực vô cùng kiệt quệ, vì không ăn không uống nhiều ngày, môi khô rát. Nhưng Trần Bảo Ngọc vẫn chịu được, cô liếc nhìn sang Trương Thiên Hàn trông anh ta chẳng có biểu hiện gì của một người nhịn ăn, nhịn uống nhiều ngày. Trái ngược với trạng thái này là Hoàng Ưng, anh ta bắt đầu có biểu hiện không tỉnh táo. Nhưng mà cứ tiếp tục ở trạng thái này, ê là bản thân cô cũng không chịu nổi.
Thay vì cứ mãi trong hang động, lúc này cô đã một kiến nghị là ra ngoài thư giãn. Trương Thiên Hàn không nói gì chỉ mỉm cười, còn Hoàng Ưng cũng chẳng buồn nói, cứ thế cả ba người ra ngoài hang động dạo một vòng. Vừa hay đi vào, thì lúc này có một chiếc trực thăng bay tới, từ trên cao bay, xuống một âm thanh “rè rè!” của máy quạt và giọng của một người đàn ông: “Trốn kỹ thật đấy.”
Trương Thiên Hàn nhìn lên cao, hướng của máy bay trực thăng nở nụ cười nhép môi.