Đới Húc và Phương Viên đến chỗ bàn trống, ở đó có mấy cái ghế dựa. Sau khi ngồi xuống, Đới Húc lại hỏi: "Nhà mọi người đều ở gần nhà máy sao?"
"Tôi không phải." Cô gái mắt hí lắc đầu, "Hằng ngày tôi lái xe đi làm, về nhà ở."
"Nhà tôi cũng gần công ty, lái motor mười mấy phút là tới, chồng tôi buổi sáng đưa buổi tối đón tôi." Nữ đồng nghiệp nhiều tuổi nhất trả lời, sau đó hỏi, "Sao vậy? Có gì nguy hiểm sao?"
"Chị Lý, chị đừng dọa xem sợ." Cô gái da trắng im lặng từ đầu đến cuối vừa nghe vậy, lập tức không nhịn được, "Em ở ngay gần đây, còn ở một mình..."
"Thế thì kêu bạn trai tới ở cùng đi, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm." Cô gái mặt dài trêu ghẹo.
Cô gái da trắng nào có tâm trạng đùa giỡn, vội quay đầu nhìn Đới Húc và Phương Viên, hỏi: "Có phải trị an khu chúng tôi ở không tốt không? Đã xảy ra chuyện gì? Có tội phạm bỏ trốn hả? Nếu thật sự có chuyện đó, anh chị nhất định phải báo cho tôi trước, tôi mở một mình, còn nhát gan lắm!"
"Không có tội phạm nào bỏ trốn cả, mấy cô đừng căng thẳng." Phương Viên lắc đầu, "Hỏi thăm mọi người có phải ở gần đây không chủ yếu là vì chúng tôi biết Triệu Anh Hoa thuê nhà gần nhà máy, cho nên muốn hỏi mọi người có phải cũng ở gần đây không, bình thường có hay ra ngoài không."
"À, vậy thì không có, tan làm xong tôi về nhà liền, không hề ra ngoài, trời tối tôi càng không dám ra đường." Cô gái da trắng lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nhận ra bản thân vừa thừa nhận sự nhát gan trước mặt người ngoài, cô xấu hổ đỏ mặt. truyện tiên hiệp hay
"Chỗ tôi ở cũng không quá xa." Cô gái mặt dài lúc này mới nói, "Có điều bình thường tôi không có hay qua lại Triệu Anh Hoa, chủ yếu là vì trong nhà nhiều chuyện, không thoát được. Những người đã lập gia đình như chúng tôi, trong nhà còn có con nhỏ, không so được với mấy cô gái trẻ. Bọn họ tan làm liền có thể đi chơi, còn tôi phải về bận việc con cái, hai vợ chồng một người nấu cơm, một người trông chừng con làm bài tập, ru nó đi ngủ, còn chút sức lực thì xem TV rồi cũng đi ngủ, nào có tâm trạng ra ngoài la cà."
Nữ đồng nghiệp nhiều tuổi nhất cũng gật đầu phụ họa, bốn người trong văn phòng này vừa nhìn là biết chỉ có chị ta và cô gái mặt gầy đã kết hôn có con, hoàn cảnh hẳn cũng như nhau.
"Tính ra số Triệu Anh Hoa cũng khổ." Nữ đồng nghiệp lớn tuổi nhất trầm mặc một lúc, bỗng thở dài, "Một cô gái kiêu ngạo như vậy, tôi ở nhà còn nói với chồng tôi cô gái đó chắc chắn không làm được lâu, chúng tôi đi làm là vì bữa cơm, nếu chỗ làm thuận tiện thì càng tốt, còn Triệu Anh Hoa vừa nhìn là biết người có chí hướng, miếu nhỏ như chỗ chúng tôi không nuôi nổi Phật lớn như vậy. Thật không ngờ thế sự vô thường, tôi còn từng đùa cô ấy, nói sau này cô ấy phát đạt đừng có quên chúng tôi, ai ngờ cô ấy lại chết."
"Đúng vậy, thế sự vô thường, đáng thương thật, còn trẻ như vậy, bố mẹ ở nhà mà biết tin thì không biết sao đây?" Cô gái mặt dài cũng thở dài, có điều trọng điểm chú ý lại không giống nữ đồng nghiệp lớn tuổi nhất, "Tôi nghe nói cô ta có một chị gái, nếu thật vậy thì bố mẹ cũng đỡ buồn, chứ không thì đúng là không thể sống tiếp."
"Lát nữa em phải gọi cho ba em, dạo này mỗi lần tan làm về đến nhà trời đều đen như mực, em vốn cũng không nghĩ nhiều đâu, nhưng nghe mọi người nói như vậy em cũng hơi sợ, phải bảo ông ấy đưa đón mấy ngày mới được." Cô gái mắt hí sờ tay như muốn phủi hết da gà nổi trên da, sau đó bĩu môi với cô gái da trắng, "Cô cũng vậy đi, tan làm thì mau về nhà, nếu có hẹn hò thì kêu bạn trai tới đón, đừng có ra ngoài tìm anh ta, tôi tan làm ngồi xe thuận đường với cô, từ hôm nay trở đi hai chúng ta cùng tan làm về đi."
Cô gái da trắng sợ hãi gật đầu, đương nhiên rất vui khi có bạn đi cùng.
Nghe bọn họ cô một câu tôi một câu, Phương Viên có thể chia thái độ của bốn người phụ nữ này về cái chết của Triệu Anh Hoa thành ba loại, thứ nhất là người phụ nữ lớn tuổi nhất được gọi là chị Lý, ngoài miệng tuy chị ta nói lấy làm tiếc nhưng thật ra trong lòng không nghĩ như vậy, thậm chí còn có chút vui sướng khi người ta gặp họa, cũng không biết bình thường giữa chị ta và Triệu Anh Hoa có mâu thuẫn gì không.
Thứ hai, cô gái mặt gầy kia là người duy nhất trong bốn người ít thể hiện tiếc nuối về cái chết cho Triệu Anh Hoa, cho dù điều cô ta quan tâm nhiều hơn là bố mẹ của Triệu Anh Hoa sẽ chịu bao nhiêu đả kích trong chuyện này nhưng ít ra cũng được xem là cách đồng tình, có lẽ cô ta không có ý thù địch gì với Triệu Anh Hoa.
Thứ ba là hai cô gái xấp xỉ tuổi Triệu Anh Hoa, bọn họ thể hiện thái độ bo bo giữ mình, không hề có bất kỳ đồng tình hay đau buồn với Triệu Anh Hoa đã chết, cũng không nhân cơ hội này châm chọc ai, bọn họ có vẻ giống nhân vật chỉ lo cho an toàn của mình hơn.
Bởi vậy có thể thấy quan hệ giữa các đồng nghiệp và Triệu Anh Hoa lúc sống không tốt cho lắm.
Thời điểm bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận, Đới Húc cũng không xen vào, chờ bọn họ nói một hồi, anh mới hỏi: "Mọi người là đồng nghiệp cũng lâu, các mối quan hệ của Triệu Anh Hoa ở đơn vị thế nào?"
"Phải nói thế nào đây, thời đại này sao vẫn có người ngây thơ chạy tới nói với chúng tôi thích Triệu Anh Hoa nhỉ?" Cô gái mặt gầy khẽ cười, không biết là vô tình hay cố ý, cô ta liếc nhìn nữ đồng nghiệp lớn tuổi nhất, "Nói chung tôi và Triệu Anh Hoa không thân, chỉ ngồi cùng văn phòng thôi. Nếu sếp bảo tôi giao việc cho cô ta, tôi sẽ giao việc cho cô ta, khi rảnh rỗi, bốn chúng tôi hay tám chuyện, Triệu Anh Hoa thì không thích nói mấy việc này với chúng tôi nên thường không tham dự, cứ vùi đầu xem di động hoặc đọc tạp chí. Từ lúc cô ta tới, thỉnh thoảng có người bên phân xưởng chạy tới đây, còn cả hai tài xế của nhà máy, trước đây cả ngày không thấy đâu, sau khi Triệu Anh Hoa tới, hai người họ liền trở nên cần mẫn, cũng thường xuyên chạy đến văn phòng."
Lúc nói, bản thân cô ta không để ý sắc mặt cô gái da trắng bên cạnh trở nên rất khó coi, ngoài miệng lại không nói câu gì.
"Ở đơn vị của cô, kể cả cùng giới hay khác giới, có ai khá thân với Triệu Anh Hoa không?" Phương Viên thầm quan sát cô gái da trắng, hỏi cả bốn người.
Cô gái mặt gầy lắc đầu: "Hình như không, tôi có cảm giác với ai thái độ của cô ta cũng giống nhau."
"Sao lại không khóc, tôi cảm thấy EQ bốn người chúng ta cộng lại cũng chưa chắc bằng Triệu Anh Hoa." Cô gái mắt hí bỗng lên tiếng, "Cô ta có cách đối phó đàn ông, hôm nay nhiệt tình, ngày mai lạnh lùng, rõ ràng biết người ta có tình cảm với mình, cô ta lại không thẳng thắn từ chối, cô nói xem hành vi này là gì? Đây còn không phải là nuôi cá sao?"
"Tôi thấy cô suy nghĩ phức tạp rồi." Cô gái mặt gầy không tán đồng, "Mấy tên đàn ông của xí nghiệp chúng ta những người có ý với Triệu Anh Hoa, có ai dám đứng ra theo đuổi hay bày tỏ chứ? Bọn họ vừa nhớ thương con gái nhà người ta vừa muốn giữ đường lui cho mình, nếu đổi lại thành tôi, tôi cũng không biết phải từ chối thế nào. Nếu hờ hững thì là không lịch sự, nếu nhiệt tình một chút thì sẽ cảm thấy cơ hội của mình tới, do vậy cách duy nhất là khách sáo cho xong chuyện để người ta tự hiểu, từ đó duy trì khoảng cách. Vả lại Triệu Anh Hoa không đồng ý cũng không từ chối, như thế không phải câu cá, chứ nếu Triệu Anh Hoa từ chối thẳng, cô nói xem bọn họ sẽ nói gì? Tôi cá một trăm tệ, khẳng định sẽ nói Triệu Anh Hoa tự đa tình, bọn họ chỉ coi Triệu Anh Hoa là bạn bè bình thường mà thôi."
"Đúng thế, có điều chuyện này cũng chứng minh Triệu Anh Hoa có vận đào hoa sao?" Nữ đồng nghiệp lớn tuổi nhất không quá đồng tình với quan điểm của cô gái mặt gầy, vì thế đùa giỡn thay đổi đề tài.
Cô gái mặt gầy nhướng mày: "Cái đó mà là vận đào hoa gì? Em thấy là nợ đào hoa mới đúng!"
"Vận đào hoa và nợ đào hoa có gì khác nhau?" Phương Viên hỏi.
Cô gái mặt gầy trả lời: "Đương nhiên là khác, một cái là thu hút ong một, một cái là thu hút ruồi bọ, nếu là vận đào hoa thì ít nhất cũng phải có mấy người vừa mặt đúng không? Nhưng những người khi chẳng ai dám theo đuổi, lại không chịu từ bỏ ý định, có khác gì ruồi bọ đâu hả!"
Cô gái mắt hí xen vào: "Nói thì nói vậy, nếu cô ta độc thân thì thôi, nhưng cô ta có bạn trai rồi, một cô gái đã có bạn trai nếu biết có người khác giới có tình cảm với mình, còn mình thì không hề nhắc tới bạn trai, làm như bản thân còn độc thân, có vẻ hơi mâu thuẫn thì phải!"
Nói tới đây, cô gái mắt hí như nhớ tới gì đó, vội quay đầu nói với cô gái da trắng: "Không phải tôi nói cô đâu, chuyện của cô không giống Triệu Anh Hoa, bạn trai của cô có cũng như không."
Cô gái da trắng vốn đang xanh mặt, bây giờ nghe cô gái mắt hí giải thích, cô ta lập tức đỏ mặt: "Cô nói chuyện nào thì ra chuyện đó đi, chuyện của Triệu Anh Hoa thì nói về Triệu Anh Hoa, người ta chỉ hỏi chuyện của Triệu Anh Hoa, đang êm đẹp kéo tôi vào làm gì."
Cô gái mắt hí xấu hổ nhấp môi, dù sao cũng là bản thân lỡ lời trước, hiện tại bị đồng nghiệp trách móc cũng đúng, vì thế cô ta không nói nữa.
"Đừng có nói bậy, tuy chị không thân với Triệu Anh Hoa nhưng chị biết cô ta không có bạn trai." Đồng nghiệp lớn tuổi nhất đứng ra nói câu công bằng, "Chính tai chị nghe cô ta nói chia tay rồi."
"Ở trước mặt cảnh sát em cũng đâu dám nói dối!" Cô gái mắt hí lập tức giơ tay với Đới Húc và Phương Viên, biện giải, "Tôi cũng chính tai nghe thấy cô ta gọi điện cho bạn trai, còn hỏi người ta có muốn cùng đi xem phim không. Hơn nữa nghe cách cô ta nói chuyện, người ở đầu bên kia chắc chắn là đàn ông. Cô ta chủ động như vậy, mọi người nói xem đối phương là ai. Cô ta cúp điện thoại tôi còn hỏi cô ta bạn trai à, đang hẹn hò đúng không, cô ta chỉ cười cười rồi bỏ đi, không hề phủ nhận."