Nếu ba mẹ không phát hiện Vạn Thiến ở nhà không có bất cứ biểu hiện gì khác thường, cũng không rõ tình hình của con gái ở trường, Đới Húc và Phương Viên cảm thấy tiếp tục hỏi họ cũng không có ý nghĩa, chi bằng kiểm tra hiện trường trước, suy xét xem có cần hỏi thêm gì đôi vợ chồng này không, dù gì tại thời điểm này, thật ra dù hỏi gì cũng là đả kích với gia đình nạn nhân, chẳng qua công việc đòi hỏi, cần phải hỏi rõ vài việc, nhưng nếu không cần thiết, đương nhiên có thể miễn.
Vì vậy Đới Húc bảo ba mẹ Vạn Thiến tạm thời đừng ra ngoài, bọn họ đến phòng của Vạn Thiến điều tra trước, lát nữa sẽ thông báo với họ cần làm gì. Ba mẹ Vạn Thiến gật đầu, mẹ của Vạn Thiến rất đau khổ, thấy Đới Húc và Phương Viên đứng dậy đi về phòng con gái mình, bà lại nức nở. Ba của Vạn Thiến ở bên than ngắn thở dài, không ngừng an ủi vợ nhưng ánh mắt cũng không dám ngẩng đầu nhìn về phía phòng con gái. Với họ, căn phòng đó vốn tràn ngập hy vọng, nhưng bây giờ, hy vọng đã theo con gái đột nhiên qua đời mà tiêu tan, chỉ còn lại đau thương vô tận. Tận mắt chứng kiến con gái mình chết ngay trên giường ở nhà, chỉ sợ dù là ai cũng không có cách nào đón nhận đả kích này.
Đới Húc và Phương Viên đến của Vạn Thiến, ở trong nhóm của pháp y Lưu còn đang chụp hình và kiểm tra thi thể, vì thế họ không lập tức vào trong, tránh quấy rầy công việc của họ. Đới Húc gọi Thang Lực chờ ở ngoài vào, thấp giọng hỏi: "Sao cậu có thể xác định vụ này liên quan tới án mạng kia?"
"Trên bàn học của nạn nhân có một tờ giấy, tuy đã bị vẽ nguệch ngoạc đè lên nhưng vẫn có thể nhìn ra là hình người gỗ mà hai người tìm được." Thang Lực trả lời.
Nếu Thang Lực đã nói thì chắc chắn không có sai sót gì. Ở đội hình sự anh có thể được xem là người im lặng nhất, có điều xét đến độ đáng tin cậy thì chắc chắn là số một số hai, dường như chưa từng xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Chính anh cũng có tiếng là lý trí bình tĩnh, thế nên nếu anh nhận ra thứ được vẽ trong tờ giấy đặt trên bàn của Vạn Thiến là hình người gỗ nhóm Phương Viên tìm được, Đới Húc và Phương Viên sẽ không nghi ngờ phán đoán của anh.
Phương Viên mượn di động của Đới Húc, lục tìm ảnh chụp người gỗ. Để tìm hiểu chuyện người gỗ, lại không tiện mang nó đi khắp nơi, cô và Đới Húc đều chụp ảnh lưu trong di động, mà di động của cô bây giờ đã hết pin vì bị mẹ Phương oanh tạc, đành phải mượn của Đới Húc. Cô quay lại phòng khách, đưa di động cho ba mẹ Vạn Thiến xem, hỏi: "Ông bà ở nhà có từng thấy một người gỗ như vậy không? Hay là có nghe Vạn Thiến nhắc tới chuyện liên quan không?"
"Người khổ?" Ba của Vạn Thiến xem hình, tỏ vẻ nghi ngờ, "Tôi chưa từng thấy, đây là thứ gì? Món đồ thủ công dơ bẩn cũ kỹ này liên quan gì đến chuyện của con gái nhà chúng tôi?"
"Đúng vậy, trong nhà chúng tôi chưa từng xuất hiện đồ như vậy." Mẹ của Vạn Thiến vừa lau nước mắt vừa cẩn thận xem hình, cũng lắc đầu, "Có thể là ba con bé không rõ, nhưng tôi là nội trợ ở nhà cái ngày, mọi thứ trong nhà không có ai biết rõ hơn tôi, nhà tôi có thêm thứ gì hay mất thứ gì tôi đều biết, dù tôi không đụng vào đồ trong phòng con gái nhưng trong phòng có gì tôi biết hết, dù gì Vạn Thiến đang ở tuổi mới lớn, tôi không thể không để tâm nhiều một chút."
Nói tới đây, mẹ của Vạn Thiến không nhịn được, lần nữa nức nở.
Cô hiểu ý bà, ý của bà ấy là tránh Vạn Thiến yêu sớm, dù bề ngoài vẫn tôn trọng không gian của con cái nhưng vẫn lén vào kiểm tra.
Thật ra ba mẹ lo cho con mình như thế thật ra không có gì đáng trách, cũng không hề lạ, chẳng qua Vạn Thiến mới xảy ra chuyện, đối với ba mẹ bé ngày phòng đêm phòng xem con gái có yêu đương hay không lại không ngờ đến chuyện có thể uy hiếp đến tính mạng cô bé, chuyện này nếu đổi lại là ai cũng sẽ rất đau lòng.
Nếu bọn họ đã khẳng định không nhìn thấy người gỗ tương tự xuất hiện trong nhà, Phương Viên cũng không hỏi nữa, gật đầu, lấy lại di động của Đới Húc: "Không sao, ông bà cứ từ từ suy nghĩ lại, nếu có nhìn thấy dù ở trong nhà hay bên ngoài, xin hãy liên lạc với chúng tôi."
"Cô gái, cô có tiện tiết lộ người gỗ này có liên quan gì tới vụ việc của con gái tôi không?" Ba Vạn không thể liên kết hai chi tiết lại, vì thế hỏi.
Phương Viên suy nghĩ, cảm thấy tuy tạm thời vẫn chưa có chứng cứ chứng minh việc này có liên quan tới vụ của Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ, nhưng nếu đã có khả năng tồn tại suy đoán này, ba mẹ Vạn Thiến cũng có quyền được biết. Vì vậy cô tóm tắt vụ việc.
"Nghĩa là từ sau việc đó các học sinh hay truyền miệng về lời nguyền người gỗ, có học sinh không tin, nhưng cũng có người không hề nghi ngờ, đã từng có hai nữ sinh vì nhặt được người gỗ mà sợ hãi chạy đến Cục Công An tìm chúng tôi." Phương Viên nói, "Đồng nghiệp của chúng tôi khi kiểm tra hiện trường đã phát hiện một tờ giấy trên bàn học của Vạn Thiến, có khả năng là cô bé đã vẽ hình người gỗ lên, chúng tôi không biết hai việc này có liên quan gì không nên mới hỏi thăm ông bà."
"Tôi thật sự không có ấn tượng với món đồ này, hơn nữa trên đời này làm gì có lời nguyền cơ chứ! Tôi không tin lời nguyền có thể giết người. Trên đời này chỉ có người có thể giết người thôi. Tôi vốn không tin con gái tôi tự sát, sau khi nghe cô trình bày, tôi càng tin con gái tôi chắc chắn bị ai đó hãm hại." Ba Vạn Thiến tức giận, "Mấy hôm trước chúng tôi có nhận thông báo của giáo viên nói rằng gần đây có học sinh gặp nạn, tạm thời nhà trường không tiện công khai để tránh ảnh hưởng tới việc học hành của con trẻ, bảo chúng tôi để ý chúng nhiều một chút. Tôi còn hỏi Vạn Thiến, con bé nói không sao, ngày nào tan học về cũng hết sức bình thường, hoàn toàn không kể với tôi nghe về chuyện người gỗ. Lời nguyền giết người rõ ràng là trò đùa của con nít! Người lớn như chúng tôi chắc chắn không tin những chuyện này! Cô cậu nhất định phải giúp chúng tôi điều tra rõ ràng, dù là con gái nhà chúng tôi hay con nhà người ta đều là cục cưng của ba mẹ, chúng tôi là ba mẹ lại bất lực, chỉ có thể nhờ cô cậu, không thể để bọn chúng chết không rõ ràng."
"Thế sau khi giáo viên chủ nhiệm thông báo, ông bà có suy nghĩ tới việc đón con trẻ sau khi tan học tiết tự học buổi tối không?" Phương Viên thoáng do dự, cuối cùng vẫn quyết định hỏi cho rõ. Nếu cô Đặng thật sự đã liên lạc với phụ huynh, vậy nói không chừng ba mẹ Vạn Thiến cũng từng đến đón con gái học ngoại trú, dù không đưa đón mỗi ngày nhưng ít nhất có khả năng đã gặp ai hoặc việc gì đó, đôi khi chỉ một chi tiết nhỏ cũng có khả năng hỗ trợ phá án.
Bị cô hỏi, gương mặt ba Vạn Thiến vốn tái nhợt lập tức ửng hồng.
"Chúng tôi... Không ngờ sự việc nghiêm trọng đến thế." Ba Vạn Thiến vừa xấu hổ, vừa tự trách, "Buổi tối tôi có nhiều tiệc xã giao, về khá trễ, vợ tôi một mình đi đón cũng không tiện. Vạn Thiến rất ngoan, nhà lại không xa, cho nên từ lúc lên cấp ba đến bây giờ toàn là tự nó đạp xe đạp, không cần chúng tôi đưa đón. Khi đó trong điện thoại tôi cũng có hỏi chủ nhiệm của con bé học sinh gặp nạn ở đâu, cô giáo nói ở khá xa nhà chúng tôi. Lúc ấy chúng tôi không để trong lòng, còn tưởng do nhà cậu bé kia ở xa, buổi tối đi học về gặp chuyện gì đó, còn cảm thấy khu vực nhà chúng tôi rất an ninh, thế nên... Thế nên không chú ý..."
Càng nói mặt ông càng đỏ bừng, mẹ của Vạn Thiến ở bên khóc càng lớn. Khi nãy bà thút thít chỉ vì nỗi đau mất con gái, nhưng đến bây giờ, nghe Phương Viên nhắc tới người gỗ, lòng bà tràn ngập sự hối hận.
"Ông bà cũng đừng tự trách, dù gì chuyện của Vạn Thiến có liên quan tới những vụ khác trong trường học hay không chúng tôi còn cần điều tra thêm mới xác định được. Dù thế nào thì người chết cũng không thể sống lại, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức tìm ra chân tướng, ông bà nén bi thương." Phương Viên thở dài, an ủi họ.
Ba Vạn Thiến lặng lẽ gật đầu, mẹ Vạn Thiến vẫn khóc tiếp. Phương Viên không biết còn có thể nói gì với họ, định để họ ngồi ở đây bình tĩnh lại, còn mình về phòng của Vạn Thiến để xem có thể giúp được gì không. Sau khi có quyết định, cô gật đầu với họ, xoay người định đi, nhưng chưa đi được nửa bước đã bị mẹ của Vạn Thiến bỗng nhiên gọi lại.
"Cô gái, cô chờ một chút, tôi nhớ ra một chuyện." Bà nức nở nói, "Tôi nhớ ra một chuyện, cũng không biết có thể hỗ trợ cho cô cậu không."
"Không sao, bà nhớ ra gì thì cứ nói, đừng băn khoăn." Phương Viên cổ vũ.
"Khoảng thời gian trước đây Vạn Thiến... Tinh thần hình như không tốt, lúc về ăn cơm có vẻ như có tâm sự, tôi đoán là có nam sinh nào đó ảnh hưởng tới nó nên bóng gió hỏi thăm, nhưng nó nói với tôi sắp thi rồi, chủ nhiệm bảo lần này có thể đào thải học sinh không có tiến bộ nên nó khá áp lực. Tôi thấy nó không giống nói dối, còn an ủi nó, bảo nó cứ học tập thoải mái, đừng suy nghĩ nhiều, nó chắc chắn sẽ không bị đào thải đâu."
"Sao bà biết cô bé chắc chắn sẽ không bị đào thải?" Phương Viên bắt được chữ quan trọng, mẹ của Vạn Thiến nói vậy không giống như an ủi con gái mà cứ như biết được kết quả cuối cùng.
Bị cô hỏi, mẹ của Vạn Thiến nghẹn lời, vội nhìn ba Vạn Thiến. Ba Vạn Thiến hắng giọng, thái độ có hơi mất tự nhiên: "Chúng tôi có lén 'nói chuyện riêng' với cô chủ nhiệm, cô còn trẻ thì chắc cũng biết tại những thời điểm quan trọng, phụ huynh thường sẽ làm việc riêng với giáo viên để tốt cho con trẻ. Chủ nhiệm lớp của Vạn Thiến đã khẳng định biểu hiện của Vạn Thiến khá tốt, thành tích học tập cũng ổn định, không cần lo về vấn đề đó."
"Vậy sau khi bà nói vậy, Vạn Thiến phản ứng thế nào?" Phương Viên hỏi.
Mẹ Vạn Thiến lắc đầu: "Không có phản ứng gì cả, con bé đáp vâng rồi về phòng đóng cửa học bài, lúc đó tôi có tìm cớ đi đưa trái cây với sữa, kiểm tra mấy lần, nó thật sự đang học bài, không có hành động nào khác. Tôi cũng không nghĩ nhiều, cho rằng chắc nó đang quá lo việc thi cử mà thôi."