Truy Kích Hung Án

Quyển 4 - Chương 6: Đứa con ngoan




"Kha Tiểu Văn này là học sinh thế nào?" Đới Húc hỏi thăm.

"Không có gì đặc biệt." Chủ nhiệm Đặng thản nhiên trả lời, không hề nôn nóng vì học sinh lớp mình thật sự nghỉ học không có lý do, "Thành tích xem như ổn định nhưng ở trong lớp chỉ ở mức trung bình, không có môn nào nổi bật, tính cách lại khó gần, đầu óc cũng không thông minh."

Đánh giá của chủ nhiệm về Kha Tiểu Văn ngoại trừ tính cách khó gần hữu dụng với Phương Viên và Đới Húc, còn lại hầu như không liên quan tới mục đích của họ, chị ta luôn đứng trên góc độ của chủ nhiệm lớp chuyên, trong mắt chỉ có thành tích học tập.

"Ý tôi hỏi là các mối quan hệ của thằng bé trong lớp thế nào?" Phương Viên cố gắng dẫn dắt chủ nhiệm, nhưng hỏi xong cô mới phát hiện câu hỏi này có vẻ dư thừa, khi nãy chị ta dõng dạc hùng hồn phê bình học sinh nói chuyện ngoài giờ, chứng tỏ bản thân chị ta không mong giữa học sinh tồn tại bất kỳ "mối quan hệ trong lớp".

Quả nhiên, giáo viên Đặng nhíu mày: "Cô đang nói đùa với tôi à? Học sinh cấp ba thì có quan hệ gì? Bọn chúng bây giờ không có các mối quan hệ, chỉ có thi đại học thôi!"

Phương Viên thầm thở dài.

Đới Húc bỗng hỏi: "Kha Tiểu Văn này có từng bị đào thải từ lớp chuyên ra lớp thường không?"

"Không phải tôi vừa nói rồi à? Thành tích của thằng bé luôn ở mức trung bình, tuy ổn định nhưng chưa từng thấy có đột phá nào, do vậy trước giờ chưa từng bị đào thải ra khỏi lớp chuyên, có điều gần đây trường chúng tôi định tiến hành cải cách, lãnh đạo định đào thải nhóm học sinh không có tiến bộ. Nhưng trong vấn đề này quan điểm của tôi lại khác. Tôi cho rằng tiến bộ hoặc thụt lùi chỉ có tính tương đối. Người ta thụt lùi, thành tích của bạn vẫn giữ vững không tính là bạn tiến bộ! Nêu mới bảo tôi ghét nhất là kiểu học sinh không quá thông minh như Kha Tiểu Văn, thành tích mãi không có đột phá. Do vậy ý kiến của tôi là tống cổ cả học sinh thành tích không có thay đổi gì xuống lớp thường để kích thích chúng, thử xem có thể có tiến bộ hơn không, nếu có, chứng minh năng lực của nhóm học sinh đó vẫn chưa phát hiện hết, còn nếu vẫn thể hoặc giảm sút, chứng tỏ bản thân chúng là bùn nhão không thể trét lên tường, không cần thiết phải dạy nữa."

"Kha Tiểu Văn có biết chuyện mình có khả năng bị đào thải không?" Phương Viên hỏi.

Chủ nhiệm hơi do dự, chị ta không lập tức trả lời, mà hỏi lại: "Sao thế? Tự sát à?"

"Không phải, vụ này chúng tôi sẽ xử lý như vụ án giết người." Phương Viên lắc đầu.

Chủ nhiệm nghe vậy, thở phào một cái: "À, bản thân thằng bé biết, trước đây trong cuộc họp lớp tôi có nhấn mạnh điều này, tôi muốn cảnh báo thằng bé, để nó căng thẳng một chút, đừng lúc nào cũng nhàn hạ như vậy. Nhưng khi đó tôi cũng nói rằng đây chỉ là quan điểm cá nhân, tôi sẽ ý kiến lên nhà trường nhưng chưa chắc được thông qua, cho dù không thông qua, nếu tôi cảm thấy học sinh như Kha Tiểu Văn không phấn đấu học tập, tôi vẫn sẽ tìm cách đào thải chúng ra lớp thường, đến lúc đó chúng có về lại lớp chuyên được hay không phải xem chính bản thân chúng."

"Người bên ngoài muốn ra vào trường học có phải không khá khó khăn không?" Đới Húc hỏi.

Chủ nhiệm gật đầu: "Đương nhiên, trường chúng tôi là trường chuyên, cậu tưởng đây là cái chợ hả?"

"Vậy thời gian vào lớp và tan học bình thường là khi nào?"

"Buổi sáng 7h30 bắt đầu tiết tự học sớm, học tới 20h, từ 20h đến 22h là tiết tự học không có giáo viên, học sinh nội trú hay ngoại trú đều có thể được chọn đi về hoặc ở lại học."

Lúc này, lớp trưởng vừa chạy xuống lầu đã thở hổn hển chạy về. Chưa leo lên hết cầu thang, cậu ta đã đón nhận ánh mắt của cô giáo Đặng, vội lắc đầu: "Không... Không biết. Em hỏi hai người, bọn họ đều nói... Nói tiết tự học tối qua Kha Tiểu Văn không ở trường, bạn ấy bảo mình phải về nhà lấy quần áo, từ đó đến giờ không thấy trở về."

Chủ nhiệm cau mày, gật đầu: "Được rồi, em về lớp học tiếp đi."

Lớp trưởng vội khom lưng mở cửa chạy vào lớp. Lúc xoay người đóng cửa, cậu tò mò nhìn Đới Húc và Phương Viên vài lần.

"Cô Đặng, cô có đồng ý xác định ảnh chụp trong tay chúng tôi không?" Sau khi nghe nói Kha Tiểu Văn quả thật mất tích từ tối qua, Phương Viên định để chủ nhiệm hỗ trợ xác định.

Không ngờ cô giáo Đặng lập tức từ chối: "Không đồng ý. Tôi chỉ là chủ nhiệm của thằng bé, chỉ có trách nhiệm quản lý nó trong thời gian ở trường mà thôi. Cô cậu cũng nghe rồi đấy, 20h tối qua Kha Tiểu Văn rời khỏi trường học. Việc này đã không còn thuộc quản lý của chúng tôi nữa. Chuyện xác định ảnh chụp cũng không liên quan tới tôi. Cô cậu liên lạc với gia đình thằng bé đi. Tôi không có nghĩa vụ làm việc này, hơn nữa con người tôi cũng nhát gan, thôi bỏ đi."

Chị ta đã từ chối như vậy Đới Húc và Phương Viên cũng không thể miễn cưỡng. Bọn họ chuyển sang hỏi cách liên lạc với gia đình Kha Tiểu Văn, ai ngờ cô giáo Đặng này vẫn lắc đầu.

"Vấn đề này làm sao tôi biết! Thường ngày đều là phụ huynh học sinh chủ động liên lạc với tôi. Một giáo viên chủ nhiệm như tôi có rất nhiều việc bận, làm gì có thời gian liên lạc với phụ huynh học sinh, đặc biệt là học sinh như Kha Tiểu Văn! Thái độ gia đình không tích cực, bản thân cũng ở mức tầm thường, kiểu học sinh này tôi nhớ tên đã là không tệ lắm rồi. Không phải cô cậu là cảnh sát sao? Việc này cần gì hỏi chúng tôi, tự điều tra chẳng phải biết rồi à?"

Đới Húc gật đầu, cảm ơn chị ta, sau đó đưa danh thiếp của mình, nói nếu chị ta có manh mối gì khác, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện. Chủ nhiệm ừ ừ, vô cùng có lệ. Thời điểm Đới Húc và Phương Viên xuống lầu, đến ngã rẽ xoay người, đúng lúc thấy chị ta vào phòng học, mà danh thiếp của Đới Húc cũng bị chị ta thuận tay vò nát, ném vào sọt rác sau cửa.

"Con người này đúng là đáng sợ." Phương Viên bất mãn.

Đới Húc chỉ cười: "Không có gì kỳ lạ. Chị ta là chủ nhiệm của lớp chuyên, học sinh trong lớp có thể đứng đầu kỳ tuyển sinh đại học hay không đều trông cậy vào chị ta, cho nên nếu không phải nhân vật tàn nhẫn, tôi đoán chị ta không thể quản lý lớp của mình được. Chị ta không hỗ trợ, chúng ta tự giải quyết, như nhau thôi."

Phương Viên gật đầu, đúng vậy, đã có tên họ tuổi tác, muốn thông qua hộ tịch xác định thân phận nạn nhân không phải việc khó: "May mà em không phải học bá, không gặp chủ nhiệm đáng sợ như vậy, so với cô Đặng này, chủ nhiệm thời cấp ba của em đúng là Bồ Tát đại từ đại bi."

Hai người xuống lầu, lúc đi ngang sân thể dục, di động của Đới Húc đổ chuông. Anh tưởng có tình huống mới, vội lấy điện thoại ra xem, khi nhìn dãy số hiện trên màn hình, không khỏi sửng sốt, chần chờ không lập tức bắt máy. Phương Viên tưởng có chuyện gì, vội hỏi anh. Đới Húc cười lắc đầu, lần này ấn nghe máy.

"Xin chào, cảnh sát của đội hình sự Cục Công An thành phố A Đới Húc, xin hỏi cô là ai?" Anh dùng câu dạo đầu như thường chào hỏi đối phương.

Phương Viên nghe anh hỏi như vậy, đang nghĩ chắc là dãy số lạ.

Không ngờ, câu tiếp theo của Đới Húc lại là: "À, thật ngại quá, có thể là tôi sơ sót, dãy số này tôi không lưu trong di động, cho nên nhất thời không nhớ ra."

Người bên đầu kia điện thoại lại nói gì đó, Đới Húc yên lặng nghe, cúi đầu, vừa nghe vừa đi về phía cổng trưởng. Nghe bên kia nói nửa ngày, anh mới như bừng tỉnh: "À, nghe cô nói vậy tôi nhớ ra rồi. Thật xin lỗi, qua lâu như vậy, nếu cô không nhắc lại chuyện đó, tôi đúng là quên mất... À, không cần không cần, thật sự không cần, cô khách khí quá rồi, đó trách nhiệm của chúng tôi, cô không cần để chuyện này trong lòng... Không không, không phải ý đó, hiện giờ chúng tôi còn một vụ án, rất bận... Không không, thật sự không phải, cô nghĩ nhiều rồi, chúng tôi thật sự rất bận. Đúng, vụ án mới... À, cái này thì khó nói, hay là... Như vậy cũng được, sau này liên lạc lại."

Đới Húc tắt máy, thở dài, đối với anh, một hồi khách sáo thật sự tốn sức lực. Anh nhìn di động của mình, sắc mặt có hơi phức tạp, sau đó nhét di động vào túi, không nói một câu mà đi về phía cổng trường, chào hỏi bảo vệ xong liền ra cổng lên xe.

Hai người ngồi ổn định rồi, Đới Húc vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Phương Viên: "Em còn nhớ Bạch Tử Duyệt là ai không?"

Phương Viên hơi sửng sốt, trong vụ án giết người liên hoàn "thược dược đen", Bạch Tử Duyên và hung thủ Đồng Chí Thành là đồng nghiệp chung bệnh viện, hơn nữa còn vì chủ động để lại cách liên lạc với cảnh sát mà khiến Đổng Chí Thành nghi ngờ, thiếu chút trở thành vật hi sinh cuối cùng lúc hung thủ chạy trốn.

"Em nhớ cô ấy. Cụ điện thoại khi nãy là cô ấy gọi sao?" Phương Viên hỏi, "Vụ án đó qua lâu rồi mà. Em nhớ mình khi đó vẫn còn thực tập, chớp mắt đã qua lâu như vậy. Cô ấy lại gặp phiền phức gì à?"

"Phiền phức thì không, cô ấy nói vì chuyện lần trước, bệnh viện muốn cho cô ấy thay đổi môi trường, điều cô ấy đi học ở nơi khác nửa năm, gần đây mới trở về, cô ấy thấy mình còn chưa cảm ơn chúng ta nên gọi." Đới Húc gãi ót, "Nghe tôi không nhớ cô ấy là ai, cô ấy hình như còn không vui."

"Em nhớ là... Trí nhớ của anh rất tốt, em còn nhớ Bạch Tử Duyệt, anh sao có thể quên người ta được?" Phương Viên bật cười.

Đới Húc xấu hổ cười: "Bởi vụ án lúc đó có liên quan tới cô ấy, sau khi chân tướng sáng tỏ, đầu tôi sẽ xóa hết mọi thông tin ra ngoài, nếu không em nói thử xem mỗi ngày chúng ta xử lý bao việc, gặp rất nhiều người, số điện thoại của họ làm sao tôi nhớ hết được. Đầu óc cũng nên còn chỗ trống để nhớ chuyện quan trọng đúng không?"

"Vậy Bạch Tử Duyệt nói gì?" Phương Viên cũng cười, sau đó hỏi.

Đới Húc nhún vai: "Cô ấy nói chúng ta cứ bận trước, bận xong, cô ấy sẽ cảm ơn chúng ta."