Cho dù đã có địa chỉ nhà Đoạn Phi Vũ nhưng lái xe tới khu vực lân cận, Đới Húc và Phương Viên vẫn phải tốn chút thời gian mới tìm được phương hướng chính xác. Đường phố nơi này rất chật hẹp, lại quanh co khúc khuỷu, không có biển báo giao thông chính xác, các căn nhà đa phần cũng tương tự nhau đều là những căn nhà bình thường, nước sơn bên ngoài đã loang lổ theo năm tháng, trên cửa còn treo đủ loại biển hiệu.
Phương Viên nhớ hồi nhỏ xung quanh nhà cô cũng có nhiều cửa tiệm nhỏ như vậy. Thời đó mỗi khu dân cư đều sẽ có tiệm cắt tóc, tiệm may riêng. Dần dần siêu thị mọc lên như nấm, các cửa tiệm này theo đó không thể cạnh tranh nổi.
Do vậy nhìn khung cảnh này, Phương Viên bỗng nghĩ có lẽ khu dân cư ở đây ban đầu vốn không phải khu vực khó khăn của thành phố A, mà là theo sự phát triển của kinh tế, trọng tâm phát triển dần chuyển tới nơi có điều kiện giao thông thuận lợi hơn, mọi người cũng di cư, cho nên nơi này mới ngày càng xuống cấp.
Giống như xí nghiệp chỗ ba mẹ đoạn Phi Vũ làm đã từng là một trong những xí nghiệp có tiếng của thành phố. Nhà nào nếu có con cái ở đó, thậm chí là người thân đều khiến hàng xóm phải hâm mộ. Gia đình Phương Viên có một họ hàng xa năm đó khóc lóc đòi tìm mọi cách vào xí nghiệp ấy, cuối cùng không được, có tiếc nuối rất lâu, nhưng chớp mắt, họ hàng xa của Phương Viên bây giờ đã có chút sự nghiệp, mà những nhân viên từng được hâm mộ lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn như ba mẹ Đoạn Phi Vũ.
Cùng là thay đổi, người từ không có gì trong tay dần trở có sự nghiệp đương nhiên sẽ cảm thấy mỹ mãn, vậy còn những người từng có công ăn việc làm đàng hoàng được mọi người hâm mộ thì sao? Như ba mẹ Đoạn Phi Vũ, nếu vào mười năm trước, bọn họ là những nhân viên được mọi người hâm mộ, mà hôm nay lại vừa không thể bỏ vị trí ở xí nghiệp vừa không thể không vì mưu sinh mà ra ngoài đẩy xe đi bán, bọn họ sẽ có tâm trạng gì? Liệu có không cam lòng không? Có hận đời không? Cảm xúc này liệu có ảnh hưởng tới con cái không?
Khi nhắc tới Đoạn Phi Vũ, mấy học sinh kia dùng rất nhiều từ ngữ, nào là cổ quái, nào là kiêu ngạo, nào là khiến người ta sợ hãi, tuy không ai phủ nhận thành tích học tập của Đoạn Phi Vũ nhưng khi miêu tả tích cách, cậu bé lại không hề nhận được phản hồi tích cực.
Cá tính của một người đương nhiên có một phần do bẩm sinh di truyền, sau đó mới tới môi trường hoàn cảnh, sự giáo dục và ảnh hưởng từ cha mẹ cũng là một yếu tố quan trọng, cho nên nhìn hoàn cảnh gần gia đình Đoạn Phi Vũ, nghĩ tới cảnh ngộ của ba mẹ Đoạn Phi Vũ hiện giờ, bao gồm cả việc Đới Húc kể ba mẹ Đoạn Phi Vũ nói chuyện điện thoại không thân thiện lắm, liệu có phải có gia đình này đều cọc cằn không?
Nhiêu Hải và Trương Siêu kể từng thấy Đoạn Phi Vũ cầm người gỗ, Phương Viên cảm thấy hai bên chắc chắn có liên hệ nào đó nhưng rốt cuộc là gì, cô không dám suy đoán quá cụ thể, cô sợ quan điểm chủ quan sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán sau này.
Sau nhiều lần hỏi đường trắc trở, Đới Húc cuối cùng cũng tìm được đúng hướng, có điều anh chỉ đành dừng xe bên đường, sau đó cùng Phương Viên đi bộ. Điều kiện giao thông đến nhà Đoạn Phi Vũ rất tệ, không nói đường hẹp, trên đường cũng có rất nhiều ổ gà, xe máy có lẽ còn khó qua chứ nói chi là ô tô.
Hai người xuống xe đi bộ một đoạn thì gặp một cái hố, hình như ống nước gần đây có vấn đề nên nước bẩn đều chảy về đây. Phương Viên và Đới Húc đi vòng qua.
"Không phải mỗi ngày ba mẹ Đoạn Phi Vũ đều ra ngoài bán bánh cuốn sao?" Phương Viên quay đầu nhìn cái hố nước, "Ngày nào cũng tới tới lui lui chỗ này đúng là khó khăn."
"Đúng vậy, vì cuộc sống đúng là không dễ gì." Đới Húc gật đầu, thở dài.
Phương Viên biết anh thở dài vì điều gì, có điều sự thật này đối với gia đình nào mà nói đều là đả kích trí mạng.
Con cái là tương lai hi vọng của một gia đình, huống hồ Đoạn Phi Vũ là đứa bé có thành tích học tập rất tốt, đối với gia đình khó khăn mà nói, đứa con như vậy mang đến hi vọng rất lớn cho họ.
Hai người tới nhà Đoạn Phi Vũ, khu nhà của Đoạn Phi Vũ có tổng cộng năm tầng, tính ra không phải tòa nhà cũ kỹ nhất ở đây, cổng chính chỉ còn trụi lủi khung cửa và hai thanh sắt bên cạnh, cầu thang thì chỉ trét xi măng, trên tường dán đầy câu đối lâu năm rồi không tháo xuống.
Nhà của Đoạn Phi Vũ ở tầng hai. Đới Húc đứng trước nhà gõ cửa, ván cửa không dày, gõ lên có tiếng trơn vang.
"Tới đây tới đây!" Giọng một bà cụ truyền tới. Người mở cửa là một bà lão khoảng tám mươi tuổi, thấy hai người lạ đứng ngoài nhà mình, bà hỏi: "Cô cậu muốn tìm ai?"
"Chào bà, xin hỏi đây có phải nhà của Đoạn Phi Vũ không?" Đới Húc hỏi.
"Hả? Cậu nói cái gì?" Bà cụ để tay bên tai, "Tôi không nghe thấy."
"Chá nói là chào bà, xin hỏi đây có phải nhà Đoạn Phi Vũ không?" Đới Húc biết người lớn thường lãng tai, vì thế liền to tiếng hỏi lại.
"À! Đúng vậy! Đúng vậy! Đây là nhà của Đoạn Phi Vũ, tôi là bà của Đoạn Phi Vũ!" Vừa nhắc tới Đoạn Phi Vũ, bà cụ lập tức híp mắt nở nụ cười, hẳn là rất kiêu ngạo với đứa cháu trai này.
Nghe thấy ồn ào ngoài này, một người phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi ở bên trong chạy ra, vừa thấy bà cụ đang nói chuyện với hai người lạ, chị ta hoảng sợ, vội kéo bà lão sang một bên, oán trách: "Mẹ, mẹ nhìn mẹ kìa, con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, trước khi hỏi rõ ràng thì đừng có mở cửa! Thời buổi này rất nhiều người xấu, lỡ người xấu tới nhà thì sao?"
"Ta nói, đại nương, ngươi hảo, xin hỏi nơi này là Đoạn Phi Vũ gia sao?" Đái Húc biết là lão nhân tuổi lớn, lỗ tai có chút bối, liền đề cao âm lượng lại hỏi một lần.
"Người xấu gì chứ! Chỉ có mấy đứa suốt ngày đa nghi, gặp ai cũng nghĩ người ta xấu xa, làm như trên đời này không còn người tốt vậy. Hơn nữa người ta tới để tìm cháu của mẹ, cái tên Phi Vũ còn biết thì sao giả được?"
Hiển nhiên, người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Đoạn Phi Vũ, chị ta hoàn toàn bất lực với bà của Đoạn Phi Vũ, nhưng dù sao bà ấy cũng lớn tuổi rồi, ở ngoài lại có người chờ, chị ta cũng không tiện nói nhiều, đành thở dài, tạm thời không cãi cọ với bà cụ nữa mà nhìn ra cửa, hỏi: "Cô cậu tìm hỏi?"
Đới Húc lấy ra giấy tờ đưa cho mẹ Đoạn Phi Vũ xem, Phương Viên nhân lúc này thầm quan sát đối phương.
Mẹ của Đoạn Phi Vũ thoạt nhìn lớn tuổi hơn ba mẹ của Kha Tiểu Văn và Ngô Thư Cầm, tóc xoăn nửa đầu, phía sau thắt một cái bím nhỏ, trên eo còn đang tạp dề, trên người có dính mùi đồ ăn, hẳn là đang ở dưới bếp nấu nướng.
"Cô cậu cảnh sát tới nhà tôi làm gì?" Mẹ Đoạn Phi Vũ có vẻ bất an căng thẳng, ngay cả giấy tờ của Đới Húc cũng cầm chặt trong tay quên trả lại, "Con trai tôi nghỉ học ở trường có giấy phép của phụ huynh đàng hoàng, chuyện này... Chắc không nghiêm trọng như vậy đúng không?"
"À, không phải thế, chị hiểu lầm rồi." Đới Húc cười nói, "Không phải vì chuyện Đoạn Phi Vũ xin nghỉ học, mà là một người bạn của Đoạn Phi Vũ xảy ra chút chuyện, chúng tôi được người nhà ủy thác đi tìm hiểu tình hình. Đoạn Phi Vũ và người bạn kia khá thân nên chúng tôi muốn tìm Đoạn Phi Vũ hỏi thăm, xem có thể trợ giúp gì không, nhưng Đoạn Phi Vũ xin nghỉ dài hạn, chúng tôi chỉ đành tới nhà hỏi thăm."
"Đứa nhỏ kia thân với con trai tôi à?" Mẹ của Đoạn Phi Vũ kinh ngạc, chị ta do dự một hồi, cuối cùng vẫn tránh sang một bên, "Vậy cô cậu đừng đứng ngoài cửa nữa, vào trong nói chuyện đi."