Không ngờ vừa về Cục Công An, Phương Viên lại bị chuyện khác quấn lấy. Cô về đến văn phòng, liền thấy trên bàn mình có một cái túi rất lớn, cầm lên có vẻ nặng. Phương Viên không biết cái túi này từ đâu mà có, không dám mở ra, đành đẩy sang một bên, sau đó dựa vào số điện thoại Đới Húc cung cấp liên lạc với mẹ ruột của Kha Tiểu Văn.
Mẹ ruột của Kha Tiểu Văn tên Hồng Thanh, hiện đã không còn tự kinh doanh, mà đang làm việc ở một xí nghiệp. Nhận điện thoại của Phương Viên, đối phương vô cùng kinh ngạc, hơn nữa từ thái độ không khó nghe ra bà ta coi Phương Viên là đối tượng lừa đảo, cũng may bà ấy bình tĩnh, không lập tức ngắt máy, sau khi nghe Phương Viên giải thích mới ý thức được đây không phải cú điện thoại lừa đảo mà thật sự gọi tới từ Cục Công An, hơn nữa còn là vì thông báo tin dữ về con trai Kha Tiểu Văn của bà.
Nghe nói Kha Tiểu Văn đã chết, Hồng Thanh im lặng một lát. Phương Viên cho rằng bà ấy sẽ khóc, sẽ nghi ngờ, hoặc là điên cuồng la hét không chịu chấp nhận sự thật, nhưng tất cả đều không xảy ra. Hồng Thanh im lặng một lát rồi bình tĩnh nói mình lập tức xin nghỉ với cấp trên, sau đó tới Cục Công An phối hợp điều tra với họ.
Việc liên lạc với Hồng Thanh khá thuận lợi, Phương Viên thở phào, vừa cúp máy, đúng lúc Đường Hoằng Nghiệp từ bên ngoài trở về, Phương Viên vội hỏi anh đồ trên bàn mình là của ai.
"À, cái túi kia sao, là Lâm Phi Ca mang tới, cô bé trực tiếp đặt trên bàn của em, bảo là đưa cho em. Tôi cũng không hỏi nhiều, khi đó trùng hợp có việc bận." Đường Hoằng Nghiệp thuận miệng trả lời.
Phương Viên sửng sốt. Đang êm đẹp sao Lâm Phi Ca lại đưa một cái túi lớn cho mình? Cô kéo cái túi lại, mở ra xem, thấy bên trong toàn là thực phẩm chức năng.
Cô thật sự không hiểu, thứ này bản thân cô vốn không cần, hơn nữa cũng không hề rẻ, lúc trước sau khi Lâm Phi Ca trở mặt với cô, hai người từ đó không còn nói chuyện với nhau, cô ấy sao có thể đột nhiên đưa cho cô một túi toàn thực phẩm chức năng như vậy?
Muốn biết đáp án chỉ có một cách duy nhất, đó là gọi điện cho Lâm Phi Ca, hỏi cô ấy. Nhân lúc mẹ ruột của Kha Tiểu Văn chưa tới, Phương Viên vội gọi cho Lâm Phi Ca.
"Đồ trên bàn tớ là cậu để à?" Điện thoại vừa chuyển được, Phương Viên hỏi thẳng.
Lâm Phi Ca cười một tiếng: "Tớ không biết bên trong có gì đâu, cậu đừng có hỏi tớ. Sáng nay mẹ cậu tới, trong văn phòng các cậu không có ai, bà ấy không vào được, gặp tớ, liền bắt tớ phải đưa cho cậu. Cái túi lớn như vậy nặng muốn chết!"
Lâm Phi Ca đã nói như vậy, Phương Viên không biết hỏi gì thêm, chỉ đành cảm ơn. Sau khi cúp máy, cô lại gọi cho mẹ Phương. Mẹ Phương vừa bắt máy, không nói hai lời đã hỏi: "Mẹ có tới đưa đồ cho con, đồng nghiệp của con gửi cho con chưa?"
"Dạ rồi." Xem ra thứ này đúng là mẹ Phương đưa tới. Phương Viên nhíu mày, vừa đùa nghịch mấy thứ kia vừa hỏi, "Nhưng con không cần mấy thứ này, mẹ đưa tới làm gì?"
"Làm gì là làm gì? Đương nhiên là cho con uống!" Mẹ Phương hắng giọng, "Thực phẩm chức năng này là mẹ nhờ người từ nước ngoài mang về cho con, nghe nói rất có hiệu quả. Mẹ biết giảm cân không dễ gì, phải nhịn đói, công việc của con lại vất vả, không thể bắt con bỏ bữa được, cho nên mẹ mới mua thực phẩm chức năng với sữa! Con xem hướng dẫn sử dụng đi, trên đó người ta bảo bữa sáng con phải ăn ngũ cốc với sữa bò, hai ngày còn lại cứ uống thứ này, ngoài ra không cần ăn gì cả. À đúng rồi, có thể ăn cà chua dưa leo, nghe nói cũng có hiệu quả."
"Nhưng con căn bản không cần thứ này, hà tất phải tốn tiền chứ!" Phương Viên thở dài, "Hơn nữa con như bây giờ đã tốt rồi."
"Tốt chỗ nào?" Mẹ Phương bất mãn, "Trước đây mẹ thấy con còn nhỏ, cho nên lười quản con, nhưng con xem con bây giờ bao nhiêu tuổi rồi? Đã đến tuổi kết hôn, con không thể cứ như trước, lỡ tìm được đối tượng có điều kiện, nhưng người ta lại không hài lòng với dáng người của con, đến lúc đó con kịp giảm cân không?"
"Con không mập đến mức ảnh hưởng tới sức khỏe, nếu đối tượng kết hôn thích bắt bẻ người khác, con cũng không cần phải hùa theo, cho dù nhất thời hùa theo, con cũng không thể bảo đảm nửa đời sau con có thể theo ý người ta được. Đến lúc đó bị người ta ghét bỏ, mọi thứ không phải đều đã muộn sao? Con thà tìm một người ngay từ đầu không để ý những thứ này, để mọi việc tự nhiên."
"Con bớt ngây thơ đi! Thuận theo tự nhiên, hôm nay người ta không chê con thì có nghĩa sau này cũng không chê sao? Đàn ông thuận theo tự nhiên có thể nuôi con, mua nhà mua xe cho con sao?" Mẹ Phương răn dạy, "Mẹ nói này, cuộc sống không phải phong gió hoa trăng tuyết, ăn cơm là phải bỏ tiền ra!"
"Những việc mẹ nói con hiểu, có điều đời người vốn dĩ hay thay đổi, nếu đối phương không thật lòng, chê con mập, con gầy anh ta cũng chê, muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do." Phương Viên không vui, "Mấy thứ này con sẽ gửi lại cho mẹ, nếu mẹ cần thì mẹ cứ dùng đi, hoặc là đi tặng cho người khác, chứ con không cần."
"Con bớt trẻ con đi! Mẹ nói con biết, con bắt buộc phải dùng, hơn nữa phải dùng đúng chế độ!" Mẹ Phương nghe vậy liền nóng nảy, "Mẹ nói rõ với con vậy, mẹ định giới thiệu bạn trai cho con, người ta hiện giờ đang là nghiên cứu sinh ở chỗ khác, đến kỳ nghỉ đông sẽ về, hơn nữa lần này sẽ về luôn. Gia đình nhà người ta rất tốt, ba thằng bé mở công ty, sau khi trở về thằng bé sẽ hỗ trợ công việc của gia đình. Mối tốt như vậy người đầu tiên mẹ nghĩ tới là con đấy!"
"Không cần, chuyện tốt này mẹ đi tìm người khác đi, con không có hứng thú." Phương Viên vừa nghe mẹ Phương nói tới đây liền hiểu, chồng sau của bà hợp tác với công ty của con trai ông chủ, nếu mẹ Phương có cách kéo gần quan hệ với đối phương, điều này chắc chắn sẽ hỗ trợ chồng sau của bà, do vậy chuyện này nào phải là vì Phương Viên, chẳng qua là trải đường cho chồng sau của mẹ Phương mà thôi.
Gần đây mẹ Phương tích cực mua mỹ phẩm dưỡng da cho Phương Viên, còn đốc thúc cô giảm cân, bây giờ Phương Viên mới hiểu lý do của những việc này.
"Không cần gì hả? Con đừng tưởng mình lớn rồi thì không sợ trời sợ đất! Con do mẹ sinh ra, mẹ mang thai chín tháng mười ngày cực khổ thế nào mới sinh con ra được, mẹ con cho con ăn cho con mặc, nuôi con lớn, mạng của con là mẹ cho! Hôn nhân xưa nay đều nghe the lời ba mẹ, đây là truyền thống! Một người cho con sinh mạng sẽ hại con à? Mẹ có ý tốt giới thiệu đối tượng cho con, con còn không muốn? Mẹ nói cho con biết, chuyện này không đến phiên con thương lượng, con có đồng ý hay không cũng phải chấp nhận! Đến lúc đó nếu con cố ý làm mẹ mất mặt, mẹ sẽ không để yên đâu!"
"Tùy mẹ, dù sao con cũng có địa chỉ của mẹ, mẹ nhận hay không con không quản được, hơn nữa tiền mua đồ cũng không phải của con, tự mẹ xem mà giải quyết đi." Phương Viên lạnh lùng nói, "Chuyện con không đồng ý chính là không đồng ý, mẹ sinh con nuôi con, con cảm ơn mẹ, nhưng điều đó không có nghĩa mẹ có quyền can thiệp vào cuộc sống của con, tóm lại chuyện xem mắt này con không đồng ý, nếu mẹ không từ bỏ, đến lúc đó mẹ cử thử xem có thể trói con đi xem mắt không."
Dứt lời, cô dập máy không chút do dự, không cho mẹ Phương có cơ hội nói gì thêm. Sau khi cúp máy, cô mới phát hiện lòng bàn tay mình đầy mồ hôi, tay chân run rẩy. Cô cố gắng bình tĩnh lại, chợt chột dạ nhìn xung quanh, Đường Hoằng Nghiệp không biết lại ra ngoài từ khi nào, Đới Húc đang ngồi ở bàn mình đang chuyên chú nhìn gì đó, không hề ngẩng đầu nhìn qua đây, điều này khiến cô thở phào.
Nhân lúc Hồng Thanh chưa tới, Phương Viên vội lên mạng tìm cách liên lạc với công ty giao hàng. Công ty giao hàng làm việc rất có năng suất, mười phút sau đã có người tới, đưa cho Phương Viên một tờ hóa đơn, bảo cô điên. Phương Viên cầm bút đang muốn viết, Đới Húc đi tới, vỗ nhẹ bả vai cô, cúi người nói nhỏ: "Viết địa chỉ công tác đi, đừng viết địa chỉ nhà, tránh phiền phức."
Phương Viên sửng sốt, qua một lát mới hiểu ý Đới Húc. Đúng vậy, mẹ Phương muốn tác hợp cô và con trai của chủ công ty đối tác chồng sau của bà, chuyện này có lẽ chồng sau của mẹ Phương cũng biết, nhưng để tăng khả năng thành công, mẹ Phương mua cho cô mỹ phẩm và thực phẩm chức năng, tốn không ít tiền, điều này bà ấy chưa chắc đã cho chồng mình biết, do vậy gửi đồ tới chỗ làm của bà là lựa chọn ổn thỏa hơn.
Phương Viên mỉm cười với Đới Húc, cầm bút viết tên chỗ làm của mẹ Phương, sau đó giao đồ và phí chuyển phát cho nhân viên giao hàng.
Sau khi nhân viên giao hàng đi rồi, Đới Húc hoàn toàn không hỏi thăm cú điện thoại vừa rồi của Phương Viên. Để tránh xấu hổ, Phương Viên cũng không nói gì thêm. Hai người ăn ý tránh đề tài này, Phương Viên đi tới trước bàn Đới Húc, hỏi: "Vừa rồi anh xem gì mà chuyên chú thế?"
"Xem cái này." Đới Húc cầm thứ anh vừa đùa nghịch đưa cho Phương Viên.
Phương Viên nhận lấy mới thấy, là người gỗ bọn họ lấy từ tủ đồ của Kha Tiểu Văn ở ký túc xá.
"Thứ này có gì đặc biệt sao?" Phương Viên nhìn nhìn, hỏi Đới Húc.
Đới Húc lắc đầu: "Không có, cho nên tôi mới thấy buồn bực, một thứ thủ công thô ráp như vậy tại sao lại được Kha Tiểu Văn cất trong tủ đồ. Em cũng thấy đấy, đứa bé này thích sạch sẽ, tủ đồ ngăn nắp gọn gàng, hơn nữa không hề có đồ không liên quan tới việc học, nhưng trong đó lại có người gỗ này. Khi nãy tôi còn nghĩ thứ này liệu có phải do ai đưa cho cậu bé, nó có ý nghĩa đặc biệt gì nên cậu bé mới cất lại không."
"Ý anh thứ này là món quà có ý nghĩa đặc biệt? Người gỗ này không giống là quà con gái sẽ tặng."
"Đúng thế, nên tôi nghĩ liệu nó không có ý nghĩa tốt đẹp thì sao?" Đới Húc nói.