Truy Kích Hung Án

Quyển 4 - Chương 19: Bắt nạt




Dòng nhật ký ngắn ngủi này lại cung cấp rất nhiều thông tin, tuy Kha Tiểu Văn đã rất cẩn thận không nhắc tới tên, nhưng trong cuộc sống của cậu bé, muốn biết "anh ta" và "mẹ anh ta" là ai quả thật không cần suy nghĩ.

Thời điểm tới nhà Kha Hữu Lợi, Kha Hữu Lợi không tìm thấy tiền mừng tuổi Kha Tiểu Văn giấu dưới giường, ở trước mặt Phương Viên và Đới Húc cãi nhau với Ngô Thư Cầm một trận, một mực khẳng định do Ngô Học Hải lấy. Thái độ Ngô Thư Cầm bảo vệ con mình Phương Viên đã thấy khi bà ta tới Cục Công An. Ngô Học Hải là người thế nào chính cậu ta đã thể hiện rất rõ. Bây giờ trong nhật ký của Kha Tiểu Văn rành mạch nói rằng tiền mừng tuổi vừa mang về nhà đã bị Ngô Học Hải lấy, hơn nữa xem cách việc, việc này không phải là lần đầu tiên, trước kia cũng từng có tiền lệ. Kha Tiểu Văn luôn nhẫn nhịn, cho dù ghét bản thân yếu đuối, cậu bé cũng không có cách nào phản kháng.

Hai mẹ con Ngô Thư Cầm một người hờ hững chẳng quan tâm Kha Tiểu Văn, người còn lại luôn nghĩ cách bắt nạt cậu bé, lại nghĩ tới căn phòng nhỏ hẹp của cậu bé ở nhà, Phương Viên co lý do tin rằng sở dĩ cậu bé quyết định dọn tới ký túc xá từ cấp hai chắc chắn không đơn giản là không thích sống cùng mẹ kế. Ngoại trừ khuyết thiếu tình cảm, có lẽ cậu bé còn hay bị bắt nạt.

Phương Viên đọc tiếp, nội dung phía sau khá đơn giản, đa phần đều là tổng kết việc thi cử, từ hàng chữ không khó phát hiện Kha Tiểu Văn có yêu cầu rất cao về bản thân mình, hơn nữa trường đại học tốt là mục tiêu duy nhất. Đối với cậu bé mà nói, đây không chỉ là con đường giúp tương lai tươi sáng, mà cũng là cách giúp cậu thoát khỏi cuộc sống hiện tại.

Phương Viên lật xem nhật ký của Kha Tiểu Văn, ngày càng đồng cảm với cậu bé nhỏ hơn mình mấy tuổi này. Nếu so sánh, bản thân vãn tính là may mắn, tuy ở một mức độ nào đó ba mẹ cô không thể so với ba của Kha Tiểu Văn, ít nhất ba của Kha Tiểu Văn còn nhận trách nhiệm nuôi nấng cậu bé, chẳng qua vì công việc bận rộn mà ít quan tâm. Còn cô, sau khi ba mẹ ly hôn, mỗi người đều nhanh chóng tái hôn, hơn nữa đều coi cô là gánh nặng, không ai muốn chăm sóc, nhưng cũng may thời điểm họ ly hôn cô đã vào đại học, cách cuộc sống độc lập chỉ còn một bước, chỉ cần cắn răng đi xin học phí là được.

Mà Kha Tiểu Văn thì sao? Đối với một cậu bé từ mười hai mười ba tuổi đã phải sống cuộc sống bị mẹ kế anh kế bắt nạt, thoát khỏi bóng ma ấy là con đường duy nhất, cái cảm giác gần như tuyệt vọng này chắc chắn không hề tốt đẹp.

Trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng nước kéo suy nghĩ bay xa của Phương Viên quay lại, cô nhìn cánh cửa vệ sinh đóng chặt, lại nhìn xung quanh, thở dài.

Cô đúng là may mắn, may mà khi cô vào đại học ba mẹ mới ly hôn, may mà trời xui đất khiến cô được về thành phố A thực tập, nếu không nhờ vậy, e rằng cô sẽ không gặp được Đới Húc. Không gặp được Đới Húc, cuộc sống sau khi tốt nghiệp của cô sẽ đi về đâu chính cô cũng không dám nói chắc. Nếu cô mặt dày xin đi tá túc nhà ba Phương, chỉ sợ cuộc sống còn tệ hơn Kha Tiểu Văn.

Dẹp bỏ câu chuyện của mình, Phương Viên tiếp tục đọc nhật ký của Kha Tiểu Văn. Nội dung về học tập cô đều lướt qua, chỉ chú ý tới các vấn đề về gia đình hoặc các câu chuyện khác. Lật đến phía sau, cô cuối cùng cũng tìm được bài viết có thể nói là vui vẻ, trong nhật ký Kha Tiểu Văn nói trong mấy ngày nghỉ hè ngắn ngủi, trước khi về trước, ba hẹn cậu bé ra ngoài ăn, không có người ngoài, chỉ có ba con bọn họ.

Từ nội dung trong nhật ký, bữa cơm này coi như là sự cổ vũ Kha Hữu Lợi dành cho Kha Tiểu Văn khi sắp lên mười hai, Kha Hữu Lợi còn hứa chỉ cần cậu bé học giỏi, thi đậu trường tốt, chờ cậu bé tốt nghiệp đại học, Kha Hữu Lợi sẽ bỏ tiền cho cậu bé ra nước ngoài. Với điều kiện kinh tế nhà Kha Hữu Lợi mà nói muốn cho Kha Tiểu Văn ra nước ngoài học đại học có hơi khó khăn, nhưng sau khi tốt nghiệp muốn học đào tạo sâu thì vẫn ổn.

Trong nhật ký Kha Tiểu Văn còn viết Kha Hữu Lợi hình như thất vọng với cuộc sống cùng Ngô Thư Cầm và chán ghét Ngô Học Hải không biết cố gắng, cho nên Kha Hữu Lợi nói cậu bé là hy vọng duy nhất của mình, do vậy phải tranh đua, nếu không thi đậu trường đại học tốt thì sao có thể ra nước ngoài học tiếp.

Có lời hứa của ba mình, Kha Tiểu Văn vô cùng phấn chấn, động thời cũng cảm thấy áp lực lớn hơn. Cậu bé viết trong nhật ký: "Xưa nay mình không biết thì ra mình quan trọng với ba như vậy, vì bản thân mình, vì ba, năm nay dù thế nào mình cũng phải nâng cao thành tích, phải đột phá, trở nên nổi bật, làm vẻ vang nhà họ Kha."

Sau bài này, Kha Tiểu Văn ít viết nhật ký lại, chỉ khi cảm xúc không tốt hay thành tích năm mười hai không như chờ mong mới viết vào, thậm chí càng viết cậu bé càng viết qua loa.

Phương Viên đọc xong nhật ký, Đới Húc cũng rửa mặt xong từ nhà vệ sinh bước ra. Anh vừa lau khô tóc vừa hỏi Phương Viên: "Xem hết rồi đúng không?"

"Vâng, cuộc sống của Kha Tiểu Văn đúng là không dễ dàng gì." Phương Viên thở dài, "Vừa bị áp lực vô hình từ gia đình, còn bị Ngô Học Hải bắt nạt, vừa ép bản thân phải cố gắng. Từ nhật ký có thể thấy khoảng thời gian trước khi gặp nạn, tinh thần cậu bé không tốt lắm. Hơn nữa từ lời chủ nhiệm và học sinh khác biết được tính cách của Kha Tiểu Văn, nếu không phải tài xế tàu phanh gấp kịp, pháp y Lưu phát hiện lỗ kim đáng nghi, em có lẽ đã tin rằng thằng bé vì áp lực thi đại học nên tự sát."

"Đúng vậy, tôi đoán hung thủ giết Kha Tiểu Văn cũng biết điểm này, cho nên mới cố tình ngụy tạo Kha Tiểu Văn nằm trên đường ray tự sát. Chỉ tiếc, người tính không bằng người tính." Đới Húc gật đầu, "Trong nhật ký có nhắc tới Ngô Học Hải và Ngô Thư Cầm, chắc em cũng thấy đúng không?"

"Vâng. Khi ở cục tiếp xúc với Ngô Thư Cầm, em đã cảm thấy bà ta quá máu lạnh, biết Kha Tiểu Văn gặp nạn, hơn nữa là bị giết, bà ta không hề đau buồn, chỉ biết ngụy biện cho bản thân mình. Rõ ràng là ngày thường bà ta đối xử với Kha Tiểu Văn không tốt, cho nên bây giờ Kha Tiểu Văn gặp chuyện, bà ta có hơi chột dạ. Ngô Học Hải thì không cần phải nói, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, bảo cậu ta không bắt nạt Kha Tiểu Văn ai mà tin. Trong nhật ký Kha Tiểu Văn có viết khi dẫn cậu bé ra ngoài ăn, Kha Hữu Lợi có bày tỏ sự thất vọng với Ngô Thư Cầm, cảm thấy cuộc sống hôn nhân quá buồn chán. Anh nói xem, Kha Hữu Lợi đã chia sẻ chuyện này với con trai mình, là vợ tái hôn chung chăn gối với ông ta chẳng lẽ Ngô Thư Cầm không nhận ra? Khi tới cục, bà ta không ngừng nói xấu vợ trước của Kha Hữu Lợi, mà Kha Hữu Lợi có vẻ không muốn nhắc tới vợ trước của mình, anh không thấy việc này hơi lạ sao?"

"Ý em là... Vợ trước của Kha Hữu Lợi có ý muốn nối lại tình xưa, hơn nữa bản thân Kha Hữu Lợi cũng lung lay?"

"Em cảm thấy có lẽ Ngô Thư Cầm cũng nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế, rất có thể Kha Tiểu Văn đã bị oan." Phương Viên chỉ cuốn nhật ký, "Trong nhật ký, từ đầu tới cuối Kha Tiểu Văn không hề nhắc tới mẹ ruột của mình, nhưng nghe Ngô Thư Cầm nói và cách Kha Hữu Lợi ngầm tán đồng, một hai năm gần đây mẹ ruột của Kha Tiểu Văn hình như có ý muốn hàn gắn tình cảm mẹ con, đền bù cho con trai mấy năm không được mình quan tâm chăm sóc. Anh xem, trước khi Kha Tiểu Văn khai giảng Kha Hữu Lợi đã mời thằng bé một bữa, cổ vũ cậu ấy thi đậu trường đại học tốt, tương lai sẽ cho cậu bé ra nước ngoài. Kha Tiểu Văn viết một bài rất dài, còn nói không ngờ mình quan trọng đối với ba mình như thế, cậu bé rất vui. Nhìn từ một góc độ nào đó có thể nói rằng Kha Tiểu Văn khiếm khuyết tình cẩm, do vậy khi được người thân quan tâm và chú ý, cậu bé vô cùng hưng phấn. Tương tự, nếu để ý tới sự quan tâm của mẹ ruột, cậu bé không thể nào không nhắc tới bà ta trong dòng nhật ký."

"Phân tích của em khá thú vị. Mẹ kế của Kha Tiểu Văn hiểu lầm cậu bé khuyến khích ba mẹ mình quay lại, còn về mẹ ruột của Kha Tiểu Văn, nghe Kha Hữu Lợi miêu tả, bà ta có vẻ cũng không phải người dễ tính..." Đới Húc thở dài, "Dù gì chúng ta cũng phải gặp người mẹ ruột này. Có điều trước khi liên lạc với bà ta, tôi lại hứng thú với thái độ Ngô Học Hải đối xử với Kha Tiểu Văn mấy năm nay. Chuyện này hỏi Kha Hữu Lợi hay Ngô Thư Cầm đều không có tác dụng, Ngô Thư Cầm chắc chắn sẽ bảo vệ con trai mình, mà Kha Hữu Lợi tuy biết Ngô Học Hải lấy tiền của Kha Tiểu Văn nhưng có lẽ cũng không biết gì thêm. Chúng ta thì không thể ỷ lớn bắt nạt con nít, hơn nữa tuy Ngô Học Hải có hơi ngô lại nhưng cũng không phải kẻ ngốc."

"Vậy... Đúng rồi! Tuy Ngô Học Hải lớn hơn Kha Tiểu Văn một tuổi, nhưng hiện giờ bọn chúng lại học cùng một khối. Thành tích học tập của Ngô Học Hải không tốt, cho nên bị Ngô Thư Cầm cho học trường nghề, nhưng ở giai đoạn cấp hai, nói không chừng bọn họ học cùng trường. Ngày mai chúng ta điều tra học bạ của Kha Tiểu Văn và Ngô Học Hải xem, nếu chúng thật sự học cùng trường cấp hai, chúng ta có thể nghĩ cách liên lạc với giáo viên trường đó và bạn cũ của Kha Tiểu Văn, nói không chừng bọn họ sẽ biết tương đối. Chỉ sợ chúng ta không may thôi, nếu hai đứa nhỏ không học cùng trường cấp hai, muốn hỏi thăm giáo viên hay bạn học ở đó thì thật sự chỉ có thể dựa vào vận may."

"Dù may mắn hay không thì điều tra học bạ là cách hay, cũng khả thi, ngày mai chúng ta làm vậy, vừa tìm hiểu về Ngô Học Hải vừa liên lạc với mẹ ruột của Kha Tiểu Văn." Đới Húc nhìn đồng hồ, đứng dậy duỗi eo, "Còn bây giờ thì về phòng ngủ trước đã, những chuyện còn lại ngày mai rồi làm tiếp!"