Truy Kích Hung Án

Quyển 4 - Chương 16: Gặp dịp thì chơi




Phương Viên muốn bật cười, nhưng ở trước mặt Dương Phàm và Từ Vĩnh Cửu, cô vẫn phải cố nhịn lại. Cô và Đới Húc như thầy trò, như đồng nghiệp, còn là bạn cùng phòng, là anh em tốt của Đới Húc, Chung Hàn đương nhiên cũng nhiệt tình với cô, hơn nữa bạn gái của Chung Hàn - Cố Tiểu Phàm lại dễ tính, do vậy Phương Viên cũng thường xuyên nghe về thói tự luyến và chứng ám ảnh sạch sẽ của Chung Hàn.

Ngoại trừ chăn đệm chưa kịp gấp gọn không biết có phải do vội vàng hay không, dù là sách vở cạnh gối hay đồ dùng trong tủ cá nhân Kha Tiểu Văn đều sắp xếp ngăn nắp, ngay cả phòng riêng ở nhà cậu bé cũng vậy. Ở mức độ này không tính là có chứng ám ảnh sạch sẽ, Phương Viên cũng không tiện nhận xét, nhưng với một người quy tắc như vậy, lấy thói quen của Chung Hàn ra tham khảo thì vẫn có thể thấy được vài đặc điểm chung. Đới Húc chỉ thuận miệng nhắc tới, Phương Viên lập tức hiểu ra với một người quy luật, kẹp một cuốn sổ nhỏ giữa chồng sách vở dày cộm chắc chắn là vì che giấu chứ không phải tùy tiện để đó.

Sau khi thu thập người gỗ và cuốn sổ nhật ký, những thứ khác trên cơ bản không có gì đáng lưu ý, Đới Húc và Phương Viên cảm ơn Từ Vĩnh Cửu và Dương Phàm, định kết thúc công việc. Từ Vĩnh Cửu vẫn lo làm bài tập, nghe nói bọn họ muốn đi cũng chỉ hơi ngẩng đầu, gật đầu một cái. Dương Phàm thì ngược lại, cậu ta nhiệt tình đòi tiễn họ xuống dưới, còn bảo trước giờ ngoại trừ tiếp xúc với công an làm giấy tờ thì chưa từng tiếp xúc với cảnh sát, do vậy muốn nắm chắc cơ hội này.

Đới Húc chỉ cười gật đầu, coi như đồng ý.

Dương Phàm đi cùng Đới Húc và Phương Viên xuống dưới, thi thoảng chào hỏi những học sinh khác đi ngang, thoạt nhìn là cậu bé có rất nhiều mối quan hệ.

Xuống lầu, Dương Phàm vẫn không dừng lại, mà đi theo Đới Húc và Phương Viên thêm một đoạn. Ra ngoài được một khoảng, Đới Húc dừng lại, xoay người cười hỏi Dương Phàm: "Có phải em còn gì muốn nói với chúng tôi không? Muốn nói gì thì cứ nói đi. Đi xa như vậy chắc là không còn ai nghe thấy đâu."

Dương Phàm sửng sốt gãi ót: "Rõ vậy à?"

"Không rõ, vì tôi thông minh thôi." Đới Húc vui đùa đáp lại.

Dương Phàm bật cười thành tiếng, giơ một ngón cái lên: "Đại ca, anh đúng là biết nói đùa! Một công đôi việc hả? Anh vừa khen em, còn khen chính mình. Xem ra anh thông minh thật."

"Có chuyện gì em cứ nói thẳng, buổi tối ở ngoài lạnh, em đã lớp mười hai, đừng để bị bệnh." Đới Húc muốn Dương Phàm vào thẳng chủ đè.

Dương Phàm vội gật đầu: "Thật ra em chỉ muốn hỏi một câu, anh chị đừng chấp nhặt. Có phải Kha Tiểu Văn gặp chuyện gì không?"

"Sao em lại hỏi như vậy?" Phương Viên nhíu mày, hỏi lại Dương Phàm.

"Em nhìn thẻ công tác của anh chị, anh chị là cảnh sát hình sự, phim truyện em đều đọc cả, mấy việc nhỏ này anh chị sẽ mặc kệ, chỉ lo mấy vụ án giết người thôi!"

"Chưa chắc, thật ra cảnh sát hình sự có rất nhiều nhiệm vụ khác nhau." Đới Húc nói, "Có điều nếu nói theo khái niệm của em, Kha Tiểu Văn coi như cũng gặp chút chuyện, dù sao một học sinh lớp mười hai không về nhà cũng không đi học, còn không ai liên lạc được, đây chắc chắn là chuyện lớn, em thấy có đúng không?"

"À, anh nói cũng đúng." Dương Phàm gật đầu, "Em còn tưởng Kha Tiểu Văn gặp chuyện gì nên mới cố ý ra đây hỏi thăm."

"Em cho rằng cậu ấy nên gặp chuyện gì hay dễ gặp chuyện gì sao?" Đới Húc hỏi.

Dương Phàm vừa nghe vậy, lập tức xua tay: "Anh đừng đùa em như thế, em còn bé, nhát gan lắm! Bảo em cảm thấy cậu ấy nên xảy ra chuyện cứ như em đang mong cậu ấy như thế vậy! Không đâu, quan hệ giữa em và cậu ấy khá ổn. Em thế nào chắc anh chị cũng thấy, ngoại trừ thành tích học tập không tốt thì mọi mặt đều phát triển toàn diện. Kha Tiểu Văn là học sinh lớp chuyên, không cùng thế giới với em, ngày nào cậu ấy cũng ở lớp tự học đến 22h, về phòng tắm rửa một cái liền leo lên giường cần đen pin học tiếp. Còn em thì sao? Mới 20h em đã về phòng, bài tập thì dở dở ương ương, chỉ thích đọc mấy tiểu thuyết võ hiệp. À đúng rồi, Kha Tiểu Văn từng cho em mượn bài thi, em có gì so với người ta chứ."

"Vậy em đang muốn cung cấp manh mối khác cho chúng tôi à?" Dù sao Phương Viên cũng còn trẻ, chỉ mới rời khỏi môi trường học sinh mấy năm, trong khái niệm của cô, kiểu học sinh bướng bỉnh như Dương Phàm và học sinh trung thực chăm ngoan như Kha Tiểu Văn đúng là rất ít khi xung đột, càng đừng nói tới mức giết người, do vậy đối với những điều Dương Phàm vừa bộc bạch, cô vẫn khá tin.

Dương Phàm sờ đầu, chột dạ nhìn về hướng phòng ngủ: "Em nói rồi anh chị có thể bảo mật giúp em không? Không phải trong truyện hay việc nhân chứng sẽ được bảo vệ sao?"

"Được, bảo mật, em nói đi." Phương Viên lập tức gật đầu, tránh cho Dương Phàm lại dông dài.

Dương Phàm thở phào: "Vậy em nói đây. Nếu, em chỉ nói là nếu, nếu Kha Tiểu Văn gặp chuyện gì, anh chị nên chú ý thằng nhóc kia, chính là Từ Vĩnh Cửu vừa cùng em về phòng đấy."

"Cậu ấy? Quan hệ giữa cậu ấy và Kha Tiểu Văn không tốt sao?" Phương Viên sửng sốt.

"Quan hệ giữa họ đương nhiên không tốt!" Dương Phàm nhướng mày, đắc ý khi bản thân nói trúng việc cảnh sát không phát hiện, "Chắc anh chị không biết đúng không? Từ Vĩnh Cửu kia rất xấu bụng, cậu ta chỉ là học sinh lớp thường, từ lớp mười đã luôn muốn thi đậu vào lớp chuyên, nhưng lần nào cũng thiếu một chút, mãi không thể vào lớp chuyên được. Còn Kha Tiểu Văn thì sao, từ lớp mười cậu ấy đã là học sinh lớp chuyên, mấy năm qua chưa từng bị đào thải ra ngoài. Từ Vĩnh Cửu ghen tị, hay làm mấy chuyện sau lưng lắm. Khoảng thời gian trước lớp chuyên có đề án thay đổi cách chọn học sinh, cậu ta còn cố ý hỏi thăm Kha Tiểu Văn, hỏi có phải nếu không có tiến bộ sẽ bị đuổi ra lớp thường hay không, thành tích của Kha Tiểu Văn cả năm vẫn dậm chân tại chỗ có phải không thể ở lại lớp chuyên hay không, lúc ấy Kha Tiểu Văn có vẻ không vui, bầu không khí giữa hai người khá căng thẳng."

"Kha Tiểu Văn và cậu ấy cãi nhau sao?" Đới Húc thử thăm dò.

Dương Phàm xua tay: "Sao có thể! Nếu Kha Tiểu Văn cãi nhau với người ta, cậu ấy đã không còn là Kha Tiểu Văn! Sắc mặt cậu ấy trắng bệch, vội vàng bỏ đi, nói mình không biết. Từ Vĩnh Cửu làm như không hiểu, cứ đuổi theo người ta. Kha Tiểu Văn thấy phiền, cầm sách chạy tới WC, mãi đến khi tắt đèn mới về. À đúng rồi, Từ Vĩnh Cửu còn rất hay so sánh với Kha Tiểu Văn. Kha Tiểu Văn học mấy tiếng, cậu ta phải học nhiều hơn Kha Tiểu Văn."

"Ra là vậy." Đới Húc gật đầu.

"Kha Tiểu Văn cùng hắn sảo đi lên?" Đái Húc thử thăm dò hỏi.

"Đúng thế, thằng nhóc đó rất gian xảo."

"Nhưng chị thấy khi nãy em và cậu ta khá hòa hợp." Phương Viên thuận miệng một câu.

Dương Phàm đỏ mặc, cười gượng hai tiếng: "Gặp dịp thì chơi thôi, trong phòng của em có hai người xuất sắc như vậy. Kha Tiểu Văn là học sinh lớp chuyên, bài tập có khi không giống bọn em. Con người em khá lười, không muốn làm bài tập, lúc cần phải mượn một chút, cho nên phải tìm ai đó đáng tin hỗ trợ. Ha ha, em cũng hết cách rồi."

Đới Húc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Dương Phàm thấy mình hình như nói đủ nhiều, ra ngoài cũng đã lâu, vì thế chào bọn họ rồi chạy một mạch về phòng.

"Anh tin lời cậu ấy nói không?" Phương Viên hỏi, sau đó nói cảm nhận của mình, "Em cảm thấy thằng nhóc này nhanh mồm nhanh miệng, cứ có cảm giác không đáng tin cậy."

"Kẻ xảo quyệt chưa chắc đều không đáng tin, còn phải xem lập trường của đối phương nữa, nếu không có hại cho mình, kẻ xảo quyệt sẽ không cố ý nói dối, bởi vì nói dối chẳng có ích lợi gì cả, ngược lại còn khiến bản thân dễ gặp phiền phức." Đới Húc có vẻ tin Dương Phàm, "Đừng nói là giết người, cho dù giết một con gà không phải ai cũng có dũng khí, không phải sao? Việc này cần xúc động hoặc có thù hận rất sâu. Từ vụ án của Kha Tiểu Văn mà xem, chúng ta có thể loại trừ khả năng hung thủ nhất thời xúc động, vậy chỉ còn lại thù hận, nếu giữa Từ Vĩnh Cửu và Kha Tiểu Văn có tồn tại sự cạnh tranh nào đó, có đủ cấu thành động cơ hay không còn khó nói, nhưng nếu đem so sánh, chắc chắn đầy đủ hơn Dương Phàm. Còn một chuyện khác, em nhớ lại xem pháp y Lưu nói với chúng ta nguyên nhân dẫn đến Kha Tiểu Văn tử vong là gì?"

"Có thể là bị hung thủ dùng ống chích tiêm oxy già vào tĩnh mạch tạo ra lượng bọt khí lớn..." Phương Viên theo bản năng nhớ lại, nói được một nửa, cô liền bừng tỉnh, "Hung thủ hoặc là có chút kiến thức về y khoa hoặc là đầu óc thông minh nên mới suy luận ra cách tiêm oxy già vào có thể khiến mạch máu tạo bọt khí, dẫn tới việc tim ngừng đập. Nếu xét từ phương diện này, dù thành tích học tập của Dương Phàm không tệ, nhưng là một học sinh, e rằng cậu ta cũng rất khó nghĩ tới cách như vậy để giết người."

"Bây giờ em hiểu rồi đúng không?" Đới Húc gật đầu, cười nhìn Phương Viên, "Tuy chưa chắc Từ Vĩnh Cửu thật sự có hiềm nghi nhưng ít nhất Dương Phàm đã cung cấp chút thông tin cho chúng ta. Còn về quan hệ giữa cậu ta và Từ Vĩnh Cửu hay cậu ta làm quen với mọi người đều có phải gặp dịp thì chơi hay không không liên quan trực tiếp tới chúng ta, không cần phí thời gian đắn đo nhân phẩm của Dương Phàm."

"Cũng đúng. Chúng ta còn tìm được nhật ký của Kha Tiểu Văn, không biết có thể thu thập thêm thông tin gì có giá trị hay không." Phương Viên vỗ vỗ ba lô, "Tủ đồ của Kha Tiểu Văn có khóa, khi nãy em có quan sát, khóa không hề bị cạy ra, mà là ban đầu quên khóa lại. Bên trong còn có một cái ví nhưng bên trong trống trơn, không có gì cả, cho nên em không đưa anh xem. Em cảm thấy từ tình huống hiện giờ, cùng ngày xảy ra chuyện, tâm lý Kha Tiểu Văn không tốt lắm. Là một học sinh nội trú, cậu ấy không thể không có tiền, trừ trường hợp cậu ấy mang hết theo trong người, sau khi xảy ra chuyện đã bị hung thủ lấy mất, do vậy lúc chúng ta tìm được quần áo, trong túi không có gì cả."

"Nếu thật là vậy, chúng ta đã biết tối đó sau tiết tự học một mình Kha Tiểu Văn rời khỏi trường về nhà một chuyến, xem ra buổi sáng cậu ấy đã có chuẩn bị, đây rốt cuộc có phải cái bẫy hung thủ bày ra sẵn hay không chúng ta sẽ từ từ xác minh." Đới Húc nhìn đồng hồ, "Đi thôi, chúng ta sắp trễ 40 phút rồi. Bữa cơm này dù sao cũng phải ăn."