Truy Kích Hung Án

Quyển 4 - Chương 13: Vườn trường




Đới Húc đọc tin nhắn, cười khổ, thuận tay đưa điện thoại cho Phương Viên: "Nhìn đi, tiệc tối."

Phương Viên cầm di động xem nội dung bên trên, có hơi dở khóc dở cười, cô từng gặp những người thật lòng mời khách ăn cơm, nhưng chưa từng thấy ai có phong cách như Bạch Tử Duyệt, đúng là không cho người ta từ chối, thậm chí mấy câu cuối cùng còn có vẻ ép buộc khiến người ta không thể nói không.

"Vậy thì đi thôi, cũng không phải vì tham của ai một bữa ăn, dù sao cô ấy cũng là một cô gái, thành tâm mời như vậy chúng ta cũng không thể từ chối, làm tổn thương người ta." Nhưng nghĩ tới tiến triển điều tra của họ, Phương Viên bổ sung, "Nếu không gặp chuyện gì đặc biệt, 20 giờ tối nay hẳn đã xong việc, nếu có thì chúng tôi nói một tiếng với Bạch Tử Duyệt."

Đới Húc gật đầu: "Vậy cứ làm theo em nói, tôi đi thông báo với mấy người Chung Hàn, Đường Hoằng Nghiệp với Thang Lực."

"Anh bảo... Làm vậy có ổn không? Trong tin nhắn Bạch Tử Duyệt không nói định mời ai, thông báo cho nhiều người như vậy liệu có... Nằm ngoài dự kiến của Bạch Tử Duyệt không nhỉ?" Phương Viên lo lắng.

Đới Húc cũng bất lực: "Chính vì cô ấy không nói rõ nên tôi mới gọi mọi người tới. Cô ấy bảo muốn mở tiệc chiêu đãi ân nhân, hành động tối hôm đó mọi người đều có phần, em nói xem ai mới tính là ân nhân của cô ấy? Nếu không phải mỗi một người tham dự thì thôi, nghiêm khắc mà nói chỉ sợ cũng chỉ có em, dù sao ngay từ đầu người suy xét tới khả năng Bạch Tử Duyệt sẽ là nạn nhân tiếp theo chính là em, hành động tối hôm đó em cũng tham gia, cuối cùng còn thành công cứu cô ấy, cho nên em mới là ân nhân của Bạch Tử Duyệt."

"Thôi!" Phương Viên vừa nghe vậy liền sợ hãi xua tay, "Em không có hứng thú đi làm ân nhân của người ta. Nếu đã vậy thì gọi mọi người cùng đi đi, cùng lắm thì tiền chia nhau ra trả."

Đới Húc bị cô chọc cười, theo bản năng vừa cười vừa nhẹ nhàng xoa xoa cái ót Phương Viên, sau đó vòng qua bên kia của xe, lên xe chuẩn bị xuất phát.

Phương Viên bị hành động này của anh làm cho sửng sốt, bỗng hơi xấu hổ. Có điều cô không nghĩ nhiều, cũng vội lên xe, vừa thắt đai an toàn vừa hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

"Đến trường của Kha Tiểu Văn." Đới Húc nói, "Đợi chúng ta tới đó chắc đã đến tiết tự học buổi tối, chưa hẳn là tiết của cô Đặng. Thân phận của Kha Tiểu Văn chúng ta đã định, chúng ta có thể hỏi học sinh trong lớp xem có ai thấy tối qua Kha Tiểu Văn ở với ai không."

"Không phải chủ nhiệm kia cấm học sinh tụ tập nói chuyện sao?" Phương Viên có hơi lo lắng. Cô vẫn nhớ sáng nay lúc tới, học sinh nào cũng im lặng nghe cô Đặng quát lớn, không hề tức giận như rối gỗ vậy.

Đới Húc cười lắc đầu: "Em tốt nghiệp bao lâu rồi hả? Nhanh thế đã quên con đường trưởng thành của mình rồi à? Ở đại học có lẽ không giống, nhưng em nghĩ thử xem khi còn học cấp hai với cấp ba, học sinh ở trước mặt và sau lưng giáo viên có phải thường có hai bộ mặt khác nhau không?"

Nghe anh nhắc nhở, Phương Viên cũng nhớ lại thời học sinh của mình, phát hiện đúng là như thế. Dù thành tích học tập tối hay bình thường, rất nhiều học sinh đều có vẻ trung thực trước mặt giáo viên, nhưng chờ giáo viên đi rồi, bộ mặt bướng bỉnh liền được bộc lộ. Do vậy, dù là học sinh của lớp chuyên trường chuyên, bọn chúng vẫn là những cô cậu mười bảy mười tám tuổi, dù vùi đầu vào học thế nào, đặc điểm này có lẽ vẫn giống nhau.

Hai người lần nữa quay lại trường cấp ba của Kha Tiểu Văn, bảo vệ vẫn chưa tan làm, vừa thấy bọn họ quay lại liền biết là vì vụ án, lần này không cần ký tên đăng ký, trực tiếp cho họ vào. Đới Húc cảm ơn ông ấy một tiếng, cùng Phương Viên đi thẳng tới khu dạy học. Thời điểm tới lớp chuyên, học sinh trong phòng hình như đang tự học, mà ngoài hành lang bên cạnh cửa sau của lớp có một cô giáo hơn bốn mươi tuổi đang phê bình một học sinh nam, có điều cô giáo này hiền hơn cô Đặng, dù đang phê bình học sinh nhưng thái độ bất lực nhiều hơn là phẫn nộ.

"Nhiêu Hải, em nói xem em làm vậy cô phải nói sao đây? Tôi thừa nhận em thông minh, nhưng thông minh không có nghĩa là em dựa vào nó mà lừa gạt thầy cô! Đã lên lớp mười hai rồi, sắp tới trận chiến cuối cùng, cuộc đời em tốt hay xấu đều xem kết quả ở lúc này, nếu em không chăm chỉ học tập, chỉ dựa vào cái đầu thông minh mà lười biếng, đến lúc rớt đại học thì phải làm sao đây? Ở nước ta hiện giờ muốn tìm việc làm rất khó, cạnh tranh rất khốc liệt. Có lẽ em còn nhỏ, chưa hiểu vấn đề này, đợi đến khi em tốt nghiệp đại học bước vào xã hội, ai còn quan tâm tới IQ của em đây? Không có! Thời buổi này có quá nhiều sinh viên tốt nghiệp, các nhà tuyển dụng đều xem bằng cấp. Em đó, tự kiểm điểm mình đi!"

"Cô Vương." Học sinh nam bị mắng kia hiển nhiên không sợ cô giáo này, chờ đối phương nói xong liền cười hì hì, "Em sai rồi, lần sau em không dám nữa, từ giờ em sẽ cố gắng học tập, cô đừng chấp nhặt với em, cũng đừng mách với cô Đặng lớp chúng em được không?"

"Em mà cũng biết sợ! Đám nhóc bọn em chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi. Lúc có tiết của cô Đặng, cô không tin các em dám giở trò này!" Cô giáo họ Vương kia bất lực nhìn cậu ta, lắc đầu. Đúng lúc thấy Đới Húc và Phương Viên tới, chị ta vỗ vai nam sinh, "Không có lần sau, biết chưa? Nếu em còn để cô bắt gặp thêm lần nữa, cô sẽ mách với cô Đặng."

"Vâng! Cảm ơn cô Vương, cô Vương là người vĩ đại nhất, cô là thần tượng của em!"

"Được rồi. Em vào trong giải quyết bài tập cô giao đi."

Nam sinh tên Nhiêu Hải cảm ơn liên tục, chạy một mạch về phòng. Trước khi đi, cậu ta thấy Đới Húc và Phương Viên chờ bên cạnh, không khỏi tò mò đi chậm lại thì bị cô Vương thúc giục, lúc này mới rụt cổ vào trong.

"Chào cô, cô Vương đúng không?" Đới Húc chào hỏi, sau đó lấy ra giấy tờ của mình, "Buổi sáng chúng tôi có tới một lần. Trong lớp cô Đặng có một học sinh gặp nạn, chúng tôi vừa gặp phụ huynh của em đó, thân phận đã xác định, quả thật là lớp này, cho nên chúng tôi muốn hỏi thăm các học sinh khác trong lớp để biết tình hình."

Cô Vương hẳn cũng nghe nói, nhìn giấy tờ của Đới Húc, lịch sự gật đầu với anh và Phương Viên, sau đó thở dài: "Cô cậu nói là Kha Tiểu Văn đúng không? Tôi cũng nghe nói, thật đáng tiếc cho một đứa trẻ ngoan như vậy."

"Cô Vương dạy một gì?" Đới Húc hỏi.

"Tôi là giáo viên tiếng Anh, theo lớp này đã ba năm rồi. Thành tích môn khác của Kha Tiểu Văn tôi không dám nói, nhưng nghe bảo cũng khá ổn định, trong lớp nó cũng là học sinh khá, tự giác không cần ai đốc thúc. Chắc cô cậu cũng biết, học sinh lớp này đều là học sinh giỏi, thành tích đứng đầu khối, ngoại trừ vài đứa miệt mài đọc sách thì cũng có vài đứa thông minh, nhưng thông minh lại hay giở trò khiến giáo viên rất bất lực. Nam sinh vừa rồi không phải cô cậu cũng thấy sao, thành tích học tập cực kỳ tốt, đầu óc rất thông minh, nhưng cũng vì thông minh mà lén chơi Rubik trong giờ tự học, bị tôi tóm được."

Đới Húc và Phương Viên gật đầu, thì ra nam sinh khi nãy bị phê bình là vì chuyện như vậy.

Cô Vương cũng phát hiện mình hơi đi xa chủ đề, vội nói: "Tôi không bảo học sinh thông minh thì không tốt, có điều có những lúc, đặc biệt là lớp mười hai này, những đứa ngoan ngoãn nghe lời thì tốt hơn. Kha Tiểu Văn rất ít nói, lên lớp luôn nghe giảng, chăm chỉ làm bài. A, đứa bé như vậy mà cũng gặp chuyện, quá đáng tiếc!"

"Có tiện cho chúng tôi xin vài phút của lớp được không? Chúng tôi sẽ không trì hoãn quá lâu." Phương Viên hỏi.

Cô Vương quả nhiên dễ nói chuyện, nghe vậy lập tức gật đầu: "Được được."

Cô Vương đi trước, Đới Húc và Phương Viên theo sau, ba người cùng vào lớp. Trong phòng, học sinh vốn đang cúi đầu làm bài, nghe có người tới liền ngẩng đầu. Vừa thấy không chỉ cô Vương, phía sau còn hai người lạ mặt, bọn chúng đều hiếu kỳ, giữa học sinh bắt đầu có tiếng nghị luận nho nhỏ. Cô Vương lên bục giảng, cầm thước gõ bảng đen ba cái, trong phòng lập tức an tĩnh lại, mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía bục giảng.

Cô Vương hắng giọng: "Hai anh chị này là cảnh sát hình sự của Cục Công An thành phố chúng ta, muốn hỏi các em chút chuyện về Kha Tiểu Văn, sẽ không chiếm nhiều thời gian của các em, các em tích cực phối hợp một chút."

Vừa nghe cô Vương nói vậy, lớp học lập tức như ong vỡ tổ. Cuộc sống của học sinh khá đơn giản, có lẽ ngoại trừ trên TV, công an mà họ tiếp xúc chỉ đơn giản là công an giao thông và làm hộ chiếu, bây giờ cảnh sát tới điều tra, việc này có ý nghĩa gì dường như không quá suy đoán.

Lúc này cô Vương mới phát hiện bản thân lỡ lời, tuy Kha Tiểu Văn gặp nạn là sự thật nhưng đột nhiên nói với học sinh như vậy, tất nhiên sẽ khiến chúng khủng hoảng. Cô Vương luống cuống nhìn Đới Húc xin giúp đỡ. Đới Húc bước lên bục giảng, hắng giọng, học sinh bên dưới liền im lặng.

"Chào các bạn, tôi là cảnh sát hình sự của Cục Công An thành phố A, tên Đới Húc. Hôm nay tôi tới đây xin các bạn chút thời gian tự học là vì ba mẹ Kha Tiểu Văn không thể liên lạc với Kha Tiểu Văn, cậu bé không về nhà, cũng không tới trước, do vậy chúng tôi thay ba mẹ cậu ấy hỏi thăm các bạn một chút, mong các bạn phối hợp."

Anh tạm giấu chuyện Kha Tiểu Văn đã tử vong. Tuy chuyện này không thể giấu giếm lâu dài nhưng vẫn cần thời gian cho học sinh cấp ba, cũng tốt hơn đột nhiên ném một quả bom vào.

Tiếng nghị luận quả nhiên ít đi, có vài học sinh tuy vẫn lộ vẻ hoang mang nhưng đa phần đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao ở độ tuổi của chúng, bỏ nhà ra đi chẳng qua là cách phản nghịch, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

"Đêm qua sau khi tan học các bạn có ai còn nhìn thấy Kha Tiểu Văn không?" Phương Viên hỏi.

Học sinh bên dưới hai mắt nhìn nhau, ngoại trừ tiếng thảo luận thì không ai chủ động trả lời.

"Không ai tan học cùng Kha Tiểu Văn hay cùng về ký túc xá sao?" Phương Viên lại hỏi.

"Tối qua hình như cậu ấy không về ký túc xá, lúc tan học em thấy cậu ấy đi về phía cổng trường." Nhiêu Hải vừa bị cô Vương phê bình ở ngoài không giơ tay mà ngồi tại chỗ nói.

Lập tức có học sinh khác hùa theo, một nam sinh trông khá bụ bẫm gật đầu: "Em cũng thấy Kha Tiểu Văn ra khỏi trường!"