"Kha Tiểu Văn có bạn bè thân thiết nào không?" Phương Viên không đưa ra bất kỳ đánh giá gì trước lời Ngô Thư Cầm nói, cũng mặc kệ bà ta giải thích cho bản thân thế nào, tiếp tục hỏi.
Không ngoài dự đoán, vấn đề này Ngô Thư Cầm cũng không trả lời được. Ấp a ấp úng một hồi, bà ta rốt cuộc cũng tìm được một lý do khá hợp lý: "Vấn đề này tôi không tiện nói. Từ cấp hai thằng bé đã ở ký túc xá, không thường về nhà, cho dù có về nhà, trẻ con thời nay có ai chịu chia sẻ chuyện bạn bè của mình với người lớn? Không gạt cô, ngay cả con ruột của tôi nó cũng chê tôi nói nhiều, không thích chia sẻ suy nghĩ với tôi, càng đừng nói tới Kha Tiểu Văn là con riêng của chồng, nó với ông không thân thiết tới mức đó. Có điều tính tình thằng bé tốt như vậy chắc sẽ có nhiều bạn bè."
"Vừa rồi bà có nói mấy năm gần đây mẹ ruột của Kha Tiểu Văn bắt đầu liên lạc với cậu ấy, vậy Kha Tiểu Văn có thân với mẹ ruột của mình không?"
Nhắc tới mẹ ruột của Kha Tiểu Văn, sắc mặt Ngô Thư Cầm tệ đi, bà ta miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Việc đó ai biết được. Theo góc nhìn của tôi, tôi cảm thấy thằng bé và mẹ nó không thân thiết lắm. Thằng bé từ năm mười hai mười ba tuổi đã sống chung với tôi, dù là ăn hay mặc tôi đều chưa từng ngược đãi nó, chuyện này nếu cô cậu không tin, cứ đi hỏi thăm hàng xóm xung quanh là biết."
"Không phải bà vừa mới nói từ năm cấp hai Kha Tiểu Văn đã ở ký túc xá của trường, không hay về nhà sao?"
Ngô Thư Cầm xấu hổ: "Đúng vậy, nó ở lại trường, nhưng không phải tôi ép nó, là tự nó không muốn ở chung với con trai tôi nên mới đăng ký vào ký túc xá. Tôi không nói dối đâu, mỗi năm thằng bé vẫn có kỳ nghỉ đông nghỉ hè mà, một đứa trẻ mới mười hai mười ba tuổi sao có thể độc lập hoàn toàn? Nó có thể tự giặt đồ nấu cơm làm việc nhà sao? Tất cả còn không phải là tôi hầu hạ à?"
Phương Viên không sốt ruột: "Bà hiểu lầm rồi, tôi hỏi bà chuyện Kha Tiểu Văn ở ký túc xá không thường về nhà vì muốn hỏi tại sao ngày thường cậu bé không về nhưng đêm qua lại về nhà mà không báo một tiếng."
"A, cô nhìn tôi xem, sao lại hiểu sai ý cô chứ? Tôi nói mà, một cô gái đáng yêu như cô sao có thể nói vô lý vậy chứ! Tôi nói cô nghe, không phải ai cũng làm mẹ kế được, bởi vậy chịu áp lực lâu rồi, có một số việc tôi khá nhạy cảm, cô đừng để trong lòng."
Phương Viên gật đầu, tỏ vẻ mình cũng không để bụng.
Lúc này Ngô Thư Cầm mới nói tiếp: "Tôi thật sự không biết tại sao đêm qua Kha Tiểu Văn lại về nhà. Lúc nó về, tôi đang giặt đồ, nghe tiếng cửa mở tôi còn tưởng Học Hải về nên dò đầu ra xem, thấy nó không nói gì cứ thế mà về phòng, tôi tưởng nó không muốn quan tâm tới tôi nên cũng hỏi thăm. Tôi cứ lo giặt đồ, nó đi lúc nào tôi cũng không biết, tôi còn tưởng nó ở trong phòng. Nếu không phải hôm nay bị gọi đến đây, đến giờ tôi vẫn không biết đêm qua sau khi về nhà Kha Tiểu Văn lại ra ngoài. Nếu tôi có siêu năng lực biết trước tương lai, tôi chắc chắn sẽ cản nó lại. Cô nói xem, một đứa bé con ngoan trò giỏi như nó lại xảy ra chuyện, thật đáng tiếc..."
Nói rồi, bà ta cúi đầu, dùng cổ tay áo lau khóe mắt, làm bộ hai mắt đẫm lệ. Chỉ tiếc Phương Viên đã chú ý tới cổ tay áo của bà ta, không thấy vệt nước gì.
"Lát nữa chúng tôi có thể tới nhà ông bà xem phòng của Kha Tiểu Văn không?" Phương Viên hỏi.
Ngô Thư Cầm sửng sốt, thoáng do dự: "Việc này... Tôi không quyết định được, cô cậu hỏi Kha Hữu Lợi đi. Nếu Kha Hữu Lợi đồng ý thì tôi cũng đồng ý, ông ấy là chủ nhà mà!"
Phương Viên gật đầu, tỏ vẻ thông cảm. Cô cảm thấy cuộc đối thoại của mình và Ngô Thư Cẩm có thể dừng lại rồi, nói thêm nữa cũng chỉ là người làm mẹ kế như bà ta rất khó, dù quan tâm chăm sóc con chồng lại không được đền đáp. Nhưng đứng từ góc độ người ngoài nhìn vào, Phương Viên chẳng nhìn ra Ngô Thư Cầm có chỗ nào quan tâm Kha Tiểu Văn, điểm này chẳng khác nào chủ nhiệm lớp Kha Tiểu Văn. Chỉ riêng cách xưng hô đã đủ chứng minh tất cả, mỗi lần nhắc tới Kha Tiểu Văn, bà ta luôn gọi đầy đủ cả tên lẫn họ, mà khi nhắc tới đứa con lưu manh của mình, bà ta luôn thân thiết gọi "Học Hải nhà chúng tôi". Không biết sự thờ ơ của Ngô Học Hải đối với Kha Tiểu Văn có liên quan gì tới thái độ của Ngô Thư Cầm đối với cậu bé hay không.
Phương Viên bảo mẹ con Ngô Thư Cầm nghỉ ngơi ở phòng khách, còn mình đi xem Đới Húc và Kha Hữu Lợi nói chuyện tới đâu rồi, dù sao Kha Hữu Lợi cũng là ba ruột của Kha Tiểu Văn, không biết người ba ruột này nếu so với mẹ kế Ngô Thư Cầm có hiểu con mình nhiều hơn không.
Tới văn phòng, Phương Viên phát hiện Đới Húc và Kha Hữu Lợi đã nói chuyện xong, xem ra Kha Hữu Lợi cũng không biết gì về con mình, nếu không cuộc đối thoại đã không ngắn như vậy.
Chuyện muốn tới nhà Kha Hiểu Lợi xem phòng của Kha Tiểu Văn Đới Húc và Phương Viên không mưu mà hợp, khi Phương Viên đi qua gọi Đới Húc sang một bên, thuật lại thái độ của Ngô Thư Cầm lúc mình yêu cầu tới nhà Kha Hữu Lợi, Đới Húc cười cười.
"Tôi cũng mới hỏi Kha Hữu Lợi chuyện này." Anh nói với Phương Viên, "Ông ta bảo không thành vấn đề, vậy chúng gọi mẹ con Ngô Thư Cầm qua đây, cùng đến nhà họ một chuyến. Lát nữa tôi sẽ nói tỉ mỉ với em."
Phương Viên gật đầu, chạy qua phòng khách gọi Ngô Thư Cầm và Ngô Học Hải. Mọi người cùng xuống lầu, Ngô Thư Cầm lên xe của Kha Hữu Lợi, Ngô Học Hải lại không chịu lên.
"Con không đi, đi làm gì, cứ như cùng cảnh sát tới xét nhà vậy!" Cậu ta liếc nhìn Đới Húc và Phương Viên, nói với Ngô Thư Cầm, "Dù sao cũng không liên quan tới con, con về trường đây."
Ngô Thư Cầm cũng bó tay, chỉ có thể trừng mắt một cái, dặn dò: "Con ngoan ngoãn một chút, đừng có gây chuyện thị phi cho mẹ, buổi tối về nhà sớm."
Ngô Học Hải cười hì hì, một mình nghênh ngang rời khỏi Cục Công An.
Đới Húc bảo Kha Hữu Lợi cho mình địa chỉ, sau đó lái xe đi trước dẫn đường, còn anh chở Phương Viên lái xe theo sau. Kha Hữu Lợi lái xe khoảng hai mươi phút đến một khu chung cư, tuy không phải mới xây nhưng trước đây có thể mua được một căn ở nơi này chứng tỏ nhà cũng có điều kiện.
Hai bên dừng xe, tuy Kha Hữu Lợi đã bình tĩnh lại nhưng vẫn khách khí dẫn đường, lên lầu mở cửa, tiếp đón Đới Húc và Phương Viên vào nhà mình.
Nhà của Kha Hữu Lợi rộng khoảng 120m2, 1 phòng khách 3 phòng ngủ, cách trang trí khá thời thượng, chẳng qua thời gian đã lâu nên thoạt nhìn hơi cũ. Nhà vệ sinh được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi, trên phương diện này chắc hẳn phải quy công cho Ngô Thư Cầm, dù sao bà ta cũng là nữ chủ nhân của căn phòng này.
"Phòng của Kha Tiểu Văn ở đâu?" Vừa vào cửa, Đới Húc lập tức hỏi.
Sắc mặt Kha Hữu Lợi cứng lại, có vẻ xấu hổ. Ông ta duỗi tay chỉ về một phía: "Ở bên kia, căn phòng trong cùng, tôi dẫn cô cậu đi."
Bởi vì căn phòng ở trong cung, muốn đi qua phải đi ngang hai phòng ngủ khác, cửa phòng hai phòng đó đều mở rộng. Phòng đầu tiên là phòng ngủ chính, có nhà vệ sinh riêng, còn có một cánh cửa sổ, nhìn phong cách chăn màn gối đệm có thể đoán ra đây là phòng của vợ chồng Kha Hữu Lợi và Ngô Thư Cầm. Tiếp tục đi về phía trước, tới căn phòng kia, căn phòng này có vẻ không thua gì với phòng ngủ chính, chỉ là không có nhà vệ sinh mà thôi. Phòng có vẻ bừa bộn, trên tường dán đầy poster, có nữ minh tinh, có games, có phim ảnh, trên đầu giường còn có một cây guitar, dưới chân giường là ván trượt.
"Đây là phòng của Ngô Học Hải đúng không?" Phương Viên hỏi Ngô Thư Cầm.
Ngô Thư Cầm ngại ngùng cười: "Đúng vậy, phòng đứa nhỏ này hơi bừa bộn, thật ngại quá..."
Chờ tới trước cửa căn phòng tận cùng, Phương Viên cuối cùng cũng hiểu tại sao không chỉ Ngô Thư Cầm không tự nhiên, ngay cả Kha Hữu Lợi cũng xấu hổ, bởi vì nếu so với hai căn phòng trước đó, phòng của Kha Tiểu Văn thật sự quá đơn sơ và nhỏ hẹp.
Diện tích căn phòng này chỉ bằng một nửa phòng của Ngô Học Hải mà thôi, đồ đạc bên trong cũng rất đơn giản. Ở góc tường có một tủ quần áo, bên cạnh là mấy thùng giấy lớn, từ cái thùng đang mở nhìn vào trong, tất cả đều là sách vở. Trong phòng còn có một cái giường đơn và một cái bàn nhỏ, khăn trải giường cũng là loại bình thường, bên trên có một cái gối và một cái chăn. Trên bàn không có thứ gì, chỉ có bên dưới cũng có vài thùng giấy và mấy đôi giày.
Đới Húc và Phương Viên thầm đánh giá căn phòng.
Ngô Thư Cầm ở bên vội giải thích: "Để cô cậu chê cười, căn phòng này... Khi thiết kế căn phòng này chúng tôi đã rất đắn đo, vốn dĩ chúng tôi định đập bức tường giữa hai căn phòng để chia đều diện tích, nhưng bên quản lý chung cư không cho, chúng tôi cũng hết cách. Hơn nữa... Hơn nữa từ cấp hai Kha Tiểu Văn đã ở ký túc xá, một năm ở nhà chẳng bao nhiêu ngày, cho nên chúng tôi..."
Bà ta còn chưa nói xong, Kha Hữu Lợi đã ôm đầu ngồi xổm xuống, khóc lóc: "Con trai, con uất ức rồi! Là ba không tốt, tại ba không chăm sóc con thật tốt!"
Sắc mặt Ngô Thư Cầm lập tức tệ đi, không đợi bà ta lại bộc bạch, Đới Húc đã cong lưng vỗ vai Kha Hữu Lợi, nói với ông ta: "Mong ông nén bi thương, bây giờ chúng tôi cần ông hỗ trợ xem trong phòng của con trai ông còn thiếu thứ gì không."
Mấy tiếng trước khi bị giết hại, sau tiết tự học buổi tối Kha Tiểu Văn vội vàng về nhà, lại lén rời đi, nếu nói không có mục đích, điều này hiển nhiên không thể, vậy mục đích của cậu bé là gì? Chẳng lẽ về nhà để lấy thứ gì sao? Nhưng khi phát hiện thi thể, cảnh sát không tìm được bất cứ vật phẩm tùy thân nào, vậy chỉ có thể giải thích rằng đồ của cậu ấy đã bị hung thủ mang đi.
Tìm được lý do Kha Tiểu Văn về nhà đối với phương hướng phá án có lẽ có ích.
Kha Hữu Lợi vừa nghe, lập tức lau nước mắt, gật đầu, đứng dậy vào phòng quan sát.