Mẹ Phương vội vàng tới, cũng vội vàng đi, mãi đến khi bà ấy đi rồi, Phương Viên vẫn cảm thấy mơ hồ với đống mỹ phẩm dưỡng da trước mặt. Cô nhìn nửa hộp cơm trong thùng rác, thở dài.
Cô tìm một cái túi bỏ đống mỹ phẩm vào, rối rắm không biết nên nhận món quà từ trên trời này xuống thế nào. Nếu không nhận, có phải sẽ khiến mẹ buồn, làm mối quan hệ mẹ con mới tốt lên một chút lần nữa đóng băng không? Nhưng nếu nhận thì sao? Nếu có một ngày mẹ vì chuyện khác mà bực bội, liệu có lôi chuyện này ra, càm ràm rằng bản thân hi sinh cho cô nhiều thế nào, thậm chí lấy cô để chỉ trích người nhà họ Phương hay không?
Càng nghĩ, Phương Viên càng sợ, cô khó khăn lắm mới bước ra khỏi sự thật gia đình tan vỡ, ngay sau đó liền phải đối diện với chi tiêu cuộc sống cùng hướng đi sau tốt nghiệp, bỗng chốc phải độc lập khiến cô luống cuống tay chân. Hiện tại mọi thứ mới ổn định, cô cũng dần quen với việc xa ba mẹ thì mẹ cô đột nhiên tới quản thúc, còn mua mỹ phẩm dưỡng da, Phương Viên vừa mừng vừa sợ. Cô đã không còn hi vọng bản thân chỉ đang nằm mơ, tỉnh lại sẽ quay về cuộc sống khi trước, có thể không lo không nghĩ như bạn bè cùng trang lứa. Hiện tại, Phương Viên chỉ mong cuộc sống càng ổn định càng tốt.
Lúc Đới Húc quay lại, Phương Viên vẫn còn sững sờ với túi mỹ phẩm. Anh đi qua, lặng lẽ đứng sau Phương Viên. Ban đầu Phương Viên chỉ lo chìm trong tâm sự của mình, nhưng rất nhanh liền bị quấy rầy. Thứ quấy rầy cô là mùi sữa nhè nhẹ, dạ dày theo đó kêu lên một tiếng. Cô theo bản năng che bụng, vừa quay đầu, lại thấy Đới Húc đang đứng sau cười nhìn mình, trong tay còn cầm một cái túi giấy nhỏ. Mùi sữa thoang thoảng chính là từ trong túi giấy đó bay ra.
"À, khi nãy tôi ra ngoài nghe điện thoại, bỗng ngửi thấy mùi thơm, lại gần mới thấy là cửa hàng bánh gần cục chúng ta. Đây là bánh kem mật ong mới ra lò, khá thơm, tôi mua thử cho hai chúng ta, nếu ngon, sau này lại có thêm lựa chọn cho bữa ăn." Đới Húc giải thích như thật, sau đó mở túi giấy ra đưa cho Phương Viên, bảo cô lấy ăn.
Sau khi dạ dày không có tiền đồ kêu lộc cộc, Phương Viên biết mình không thể nói dối, cô ngại ngùng duỗi tay lấy một cái, ăn thử, quả thật vừa thơm vừa mềm xốp, hơn nữa vì mới ra lò, lớp vỏ vẫn còn cảm giác giòn tan, ăn vào vô cùng ngon miệng.
Ăn được cái bánh thơm ngon, lúc này Phương Viên mới nhận ra chỗ không hợp lý trong lời Đới Húc nói. Đầu tiên, văn phòng đội cảnh sát không phải ở lầu một, cho dù Đới Húc nhận điện thoại thì cũng ở hành lang hoặc cầu thang, không thể cố ý chạy tới cổng lớn, vừa phơi nắng vừa nghe điện thoại đúng không? Thứ hai, xung quanh Cục Công An Phương Viên rất quen thuộc, dù sao thực tập ở đây lâu như vậy, xung quanh có gì cô đều biết. Theo trí nhớ của Phương Viên, gần đây không phải không có tiệm bánh kem, chỉ là căn bản không thể ở cổng Cục Công An ngửi thấy mùi thơm, hơn nữa thuận tiện trở về. Muốn đi mua, ít nhất cũng hơn mười phút. Cuối cùng, Đới Húc quay lại, thấy cô ôm một đống mỹ phẩm trong lòng, thùng rác bên cạnh còn có nửa hộp cơm nhưng một câu cũng không hỏi, đừng nói là hỏi thăm, ngay cả tò mò hay kinh ngạc cũng không có, giống như anh sớm đã biết rõ mọi việc.
"Khi nãy anh thấy mẹ em tới đúng không?" Phương Viên thử thăm dò.
Thấy cô đã phát hiện, Đới Húc không che giấu nữa, cười gật đầu: "Thật ra cũng dễ nhận ra, em rất giống mẹ mình."
"Anh đang công khai đối đầu với mẹ em hả?" Phương Viên trêu đùa chỉ vài cái bánh trong tay, "Khi nãy em còn chưa ăn xong bà ấy đã ném hộp cơm vào thùng rác, còn bảo em giảm cân.
Đới Húc thở dài: "Hà tất phải vậy? Một loại gạo nuôi ra trăm người, tôi vẫn không hiểu vì sao ai cũng muốn định ra khuôn mẫu xinh đẹp, ưu tú, sau đó chê bai những người không đủ tiêu chuẩn. Nếu mọi người đều như nhau, vậy thì còn ý nghĩa gì? Chúng ta có khác gì người máy? Tôi nghĩ em cứ là chính mình là được, người thích em đương nhiên sẽ bị em thu hút, người không thích em, cho dù em cố gắng thay đổi, cho dù đối phương chấp nhận, chỉ sợ cũng là miễn cưỡng, mà bản thân em cũng rất mệt. Muốn người ta thích, đầu tiên phải thích và yêu thương mình trước."
Nghe anh nói như vậy, Phương Viên tò mò hỏi một câu: "Vậy anh có thích bản thân bây giờ không? Từ nhỏ đến lớn, anh đều kiên trì như vậy, xưa nay chưa từng để ý sự đánh giá của người khác sao?"
"Việc này hả..." Đới Húc xấu hổ cười cười, cố ý nói nhỏ lại, "Tôi có thể kể em nghe một chuyện tôi từng trải qua, chuyện này tôi chưa kể ai cả, em đừng nói ra ngoài, bằng không một truyền hai, hai truyền ba, nếu để mẹ tôi biết tôi chắc chắn sẽ gặp rắc rối!"
Lòng hiếu kỳ của Phương Viên bị anh khơi dậy, trong thời điểm này đương nhiên sẽ dùng sức gật đầu bảo đảm.
Đới Húc hắng giọng: "Tôi không phải thần tiên, cho nên không ngộ ra sớm như vậy. Lúc nhỏ, mọi đứa trẻ đều như nhau, đều dựa vào lời khen ngợi của ba mẹ, người thân, bạn bè và thầy cô để khẳng định bản thân mình, bởi vậy đương nhiên sẽ để ý tới cách nhìn của người khác. Tôi khi đó cũng không phải trường hợp ngoại lệ, mỗi lần thi đều cố gắng đạt điểm tối đa chỉ để được thầy cô trong lớp dán bông hồng nhỏ trên lời nhận xét. Mỗi lần họp phụ huynh, khi tôi được khen, ba mẹ tôi đều rất vui, bọn họ vui, tôi cũng vui. Chuyện như vậy chắc em cũng không thấy lạ đúng không? Mỗi đứa trẻ chắc là đều từng như thế."
Phương Viên gật đầu.
"Khi đó tôi cảm thấy bình thường, nhưng lớn lên một chút, tôi nhận ra có chút không ổn, nên bắt đầu thay đổi." Đới Húc kể tiếp, "Trùng hợp tôi có hai anh em bà con xấp xỉ tuổi tôi, dần dần, người lớn bắt đầu so sánh bọn họ, xem ai cao lớn hơn, xem ai thành tích tốt hơn, xem ai là cán bộ lớp, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều bị lấy ra nhận xét. Khi còn học tiểu học, tôi không cao, hai người kia đều cao hơn tôi, hơn nữa thành tích của học sinh tiểu học thường không chênh lệch quá lớn, bởi vậy hai nhà đó thường khoe mẽ với ba mẹ tôi con họ mau lớn thế nào, ba mẹ tôi dù ban đầu không để bụng, nhưng cũng có chút không phục, bởi vậy dần có suy nghĩ ganh đua với nhà người ta. Sau đó lên cao trung, không biết thế nào, cơ thể tôi phát triển rất nhanh, hơn nữa hai người kia lúc ấy cũng hơi ham chơi, thành tích bắt đầu đi xuống. Tôi đây có thể dõng dạc nói rằng mình khi đó đã cầm cờ đi trước, ba mẹ tôi lại càng vui mừng, lúc ấy tôi bắt đầu nhận ra rằng mình không thể tiếp tục như thế, nếu không sau này sẽ rất phiền phức."
Phương Viên bối rối, với cô mà nói, Đới Húc như thế ba mẹ anh chắc chắn vô cùng kiêu ngạo và vừa lòng, sao có thể "sau này sẽ rất phiền phức"?
Đới Húc thấy cô rối rắm, cười nói: "Khi đó tôi phát hiện, bởi vì tôi đứng trên cao khiến mẹ tôi kiêu ngạo, đồng thời bắt đầu có suy nghĩ phải duy trì sự bất bại này, hơn nữa ngày thường mỗi lần nói chuyện đều nhắc tới tương lai của tôi. Trong mắt bà ấy, tương lai của tôi rộng mở, cho nên bà ấy có thể tính toán cẩn thận, mà tôi chỉ cần làm theo là được. Nhưng tôi nghĩ, cứ như vậy, tôi có khác nào con lừa kéo xe hàng đâu chứ? Con người mãi mãi không biết thỏa mãn, hoàn thành mục tiêu này rồi, sẽ có mục tiêu tiếp theo, nếu tôi cứ mãi thỏa mãn kỳ vọng của ba mẹ, tôi dần dần sẽ biến thành con rối. Bởi vậy khi đó tôi đưa ra một quyết định, tôi bắt buộc phải thay đổi trạng thái này, mẹ tôi hi vọng tôi trở thành nhân vật nổi trội trong lớp, học giỏi, IQ cao, có gương mặt sáng sủa, nhưng tôi không thích ngày tháng như vậy, tôi cảm thấy cứ như mỗi ngày phải mang mặt nạ để sống chỉ để diễn kịch cho người khác giải trí, mệt chỉ có bản thân mình, không nhất thiết phải vậy, cho nên tôi dần phá hỏng hình tượng thư sinh mẹ tôi đắp nặn. Sau khi thi đậu vào trường cao trung trọng điểm bằng con số vừa đủ, tôi bắt đầu kế hoạch cứu vớt cuộc đời mình."
Phương Viên tò mò nhìn Đới Húc, chờ anh kể tiếp. Cô đoán câu chuyện anh sẽ kể nhất định vô cùng thú vị, bởi vậy cô không muốn xen vào hỏi, chỉ muốn nhanh chóng biết đáp án.
Nói tới đây, Đới Húc có vẻ ngại ngùng, anh sờ đầu mình, nói: "Em đừng nghĩ tôi khoác lác, sau lên cao trung, tôi thật sự bắt đầu nghĩ gì làm nấy. Khi đó tôi mơ ước sau này sẽ làm cảnh sát, nhưng vấn đề là với thành tích của tôi, ba mẹ chắc chắn sẽ cảm thấy còn rất nhiều nghề có tương lai hơn. Không chỉ vậy, hai gia đình có con xấp xỉ tuổi tôi cũng nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng thấy phiền chán, cho nên trong mỗi kỳ thi, tôi đều làm tốt những câu hỏi mình chắc chắn, còn sau đó thì đánh đại. Con người tôi bản lĩnh khác thì không có, nhưng khả năng phân tích thì khá ổn, cho nên thành tích mỗi lần thi đa phần đều duy trì ở mức trung bình theo tính toán của tôi."
"Hả? Anh như vậy càng khiến những hai nhà bà con so sánh anh càng nhiều sao?" Phương Viên không hiểu cách làm của Đới Húc.
Đới Húc cười lắc đầu: "Ban đầu đương nhiên có, nhưng thành tích của tôi luôn được duy trì, bọn họ nhiều lắm chỉ nói tôi không có tiềm lực, nhưng nó nhiều rồi, ai cũng cảm thấy nhàm chán, dần dần họ cũng lười chú ý tới tôi. Ban đầu ba mẹ tôi cũng không cam lòng, nhưng rồi họ cũng dần chấp nhận sự thật. Có điều, tôi biết rõ năng lực của mình, cho nên khi muốn thi vào trường công an tốt nhất, chủ nhiệm lớp tôi khuyên tôi rất nhiều, bảo tôi đừng suy nghĩ viển vông, sẽ ảnh hưởng tới tương lai của mình. Lúc đó tôi không nói gì cả, sau này có bảng điểm, tôi nhận được giấy báo nhập học, ông ấy rất kinh ngạc, ba mẹ tôi cũng vậy, hai người họ không chỉ kinh ngạc, còn rất vui mừng, bởi vì trong suy nghĩ của họ tôi căn bản không thể thi đậu ngôi trường kia."