Truy Kích Hung Án

Quyển 3 - Chương 44: Tâm sự




Rút kim, điều dưỡng lại dặn dò về nhà nghỉ ngơi thật tốt, vì tụt huyết áp nên cũng phải chú ý việc ăn uống, những thủ tục khác chờ sáng mai quay lại xử lý là được, hiện giờ có thể theo Đới Húc về nhà nghỉ ngơi.

Có Hạ Ninh đỡ Phương Viên, Đới Húc cũng không tiện hỗ trợ gì nhiều, nên đi phía trước. Chờ xuống lầu, lên xe, Phương Viên mới tìm được cơ hội hỏi ý kiến của Đới Húc, đương nhiên, cô không nói với anh Hạ Ninh tới thành phố A làm gì, chỉ nói Hạ Ninh có việc, cần ở hai ba ngày, muốn hỏi ý kiến anh một chút, nếu anh không cảm thấy phiền, hi vọng có thể cho phép cô giữ Hạ Ninh ngủ lại mấy ngày.

Điều kiện kinh tế gia đình Hạ Ninh Phương Viên biết rất rõ, Phương Viên không muốn để cô ấy tốn thêm tiền thuê khách sạn, hơn nữa khi vừa tốt nghiệp chờ thông báo việc làm, không có chỗ để đi, gia đình Hạ Ninh đã giúp đỡ cô rất nhiều, cho cô ăn cho cô ở, hiện tại cô rất muốn chia sẻ với Hạ Ninh một chút, chỉ tiếc, cho dù Đới Húc chưa từng cho cô cảm giác như vậy, nhưng nói một cách khách quan, bản thân vẫn đang trong trạng thái ăn nhờ ở đậu, vì thế việc này cô không làm chủ được.

Cũng may Đới Húc nghe xong, không hề do dự, lập tức đồng ý, vừa lái xe vừa từ kính chiếu hậu nhìn Hạ Ninh ngồi ở hàng ghế sau, nói với cô ấy: "Vậy hai ngày tới làm phiền em, lúc tôi không có ở nhà phiền em chăm sóc Phương Viên một chút."

"Việc này anh yên tâm, chăm sóc cô ấy để trả tiền thuê nhà, vụ mua bán này em có lời." Hạ Ninh vui đùa đáp lại.

Phương Viên vội xua tay: "Em không cần ai chăm sóc cả, ngày mai em cũng quay lại đi làm."

"Không được!"

Đới Húc và Hạ Ninh trăm miệng một lời cùng phản đối, Phương Viên bị dọa sợ, Hạ Ninh thì nhìn Đới Húc, nhịn cười thành tiếng.

"Khi nãy bác sĩ nói, em không chỉ bị cảm nắng thôi, mấy ngày nay em ăn uống không đàng hoàng nên tụt huyết áp, hơn nữa trời đang nóng, cho nên từ giờ trở đi, bắt buộc phải nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa còn phải đảm bảo ẩm thực ăn vào." Đới Húc rất hiếm khi nói chuyện uy nghiêm như vậy, hoàn toàn không định thương lượng với Phương Viên.

"Đúng vậy, dù sao hai ngày nay em cũng ở đây, việc giám sát cô ấy ăn uống do em phụ trách." Hạ Ninh sớm đã không thích nhìn vì giảm cân mà ăn như mèo, vì thế lập tức bảo đảm.

Phương Viên vừa ngất xỉu hơn bốn giờ, cũng hơi chột dạ, không dám đối nghịch với họ, đành phải im lặng, nghe theo sắp xếp của hai người. Nhưng cô vẫn không cam chịu, đặc biệt là khi biết mọi người trong đội bao gồm của đội trưởng Dương bị cấp trên phê bình, còn bị yêu cầu đẩy nhanh tốc độ, sớm ngày phá án, bản thân ngay lúc này đổ bệnh xin nghỉ, ngày mai lập tức đi làm lại, dường như không ổn lắm, dù sao Đới Húc cũng không đồng ý, hiện giờ lại thêm một Hạ Ninh ngăn cản, cho nên cứ xa xỉ nghỉ ngơi một ngày đi, chờ đến ngày mốt, cho dù hai người họ đóng đinh vào cửa, Phương Viên nhất định cũng phải xông tới đơn vị.

Cứ thế, ba người lái xe về nhà Đới Húc, Hạ Ninh lại cảm ơn anh, sau đó cùng Phương Viên chui vào phòng cô ấy. Hạ Ninh rất hài lòng với nơi ở hiện tại của Phương Viên, hơn nữa được gặp Đới Húc trực tiếp, Hạ Ninh càng yên tâm.

Hai cô gái nằm trên giường nói chuyện phiếm, Phương Viên không muốn Hạ Ninh liên tiếp hỏi thăm chuyện của cô và Đới Húc, vốn dĩ suy nghĩ và cảm nhận của cô rất đơn giản, cố tình trước đó nghe Hạ Ninh nhắc tới, trong lòng bắt đầu nổi gợn sóng, trở nên lộn xộn, theo bản năng muốn né tránh, lúc này cô còn đang chóng mặt, hoàn toàn không muốn nghĩ tới mấy việc yêu đương đó.

Mà Hạ Ninh cũng vì nguyên nhân nào đó không muốn nhắc tới Phương Viên Đổng sư huynh kia của mình, nếu không cẩn thận nhắc tới, cô liền nhanh chóng thay đổi đề tài, sau hai ba lần, Phương Viên cũng hiểu, không chỉ không nhắc đến, thậm chí còn rất phối hợp lảng tránh tất cả chủ đề về Đổng sư huynh. Cô quá hiểu Hạ Ninh rồi, ngày thường hi hi ha ha, là người hướng ngoại, một khi bị chọc giận, lời nói liền như viên đạn bắn ra, mà nếu cô ấy không vui, lại không dễ bị mọi người nhận ra, cô ấy vẫn duy trì bộ dáng hớn hở, giấu mọi tâm sự vào trong lòng, không cho ai chạm vào. Tuy Phương Viên là bạn tốt nhất của Hạ Ninh, trước mặt cô, Hạ Ninh chỉ bộc lộ sự yếu đuối của mình nhiều một chút, đa phần mọi buồn phiền đều tự mình gặm nhm. . truyện ngôn tình

Hai người họ kể nhau nghe tình hình của mình gần đây, khi Hạ Ninh nghe Lâm Phi Ca lật mặt Phương Viên ngay trước mặt mọi người, cô lập tức nổi giận.

"Có phải đơn vị các cậu quá hiền hay không? Cho cô ta nhiều không gian gây chuyện như vậy!" Hạ Ninh cười lạnh, "Chờ bận xong việc, trước khi về thành phố C, tớ nhất định phải đi thăm bạn cũ của mình."

"Thôi, cậu chọc vào cô ấy làm gì, Đới Húc nói rất đúng, may mà cô ấy đẳng cấp thấp, cứ coi như chó ngáp phải ruồi giúp tớ không cần che giấu chuyện gia đình sợ người biết, đây cũng là chuyện tốt. Cậu đó, lo cho mình đi, đừng quan tâm chuyện này, từ chỗ tớ cô ấy không chiếm được ích lợi gì đâu." Phương Viên vội khuyên Hạ Ninh. Giữa Hạ Ninh và Lâm Phi Ca là quan hệ bằng mặt không bằng lòng, mà Lâm Phi Ca chắc chắn không phải đối thủ của Hạ Ninh, nếu Hạ Ninh thật sự đứng ra giúp mình, Phương Viên sợ Lâm Phi Ca lại lôi chuyện của Đổng sư huynh ra nói, vừa lúc Hạ Ninh cũng không muốn nhắc tới, hơn nữa kết quả cuối cùng đương nhiên là Lâm Phi Ca thua, tới lúc đó cô ấy chắc chắn sẽ khóc lóc kêu trời gọi đất, vô cùng phiền phức.

Hạ Ninh gật đầu: "Cậu cứ mặc kệ cô ấy. Lâm Phi Ca chẳng qua chỉ có cái miệng thôi, lần tới cô ấy còn chèn ép cậu, cậu không cần phải nhường nhịn!"

"Biết rồi, cậu yên tâm đi, từ sau khi làm bạn với cậu, tính tình tớ cũng bị cậu kéo xuống vũng bùn." Phương Viên cười hì hì.

"Hay lắm! Cậu còn đổ thừa cho tớ, người khác không biết cậu, tớ còn không biết à? Ngày thường lúc không nóng không giận trông như cừu con, trên thực tế trong bụng giấu bao nhiêu thuốc nổ!"

Hai người hi hi ha ha cười đùa, tâm trạng Phương Viên đã tốt hơn trước, mãi đến 12h, bọn họ mới tắt đèn đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, khi Phương Viên tỉnh dậy, Đới Húc đã đi làm, ngay cả Hạ ninh cũng nhân lúc cô chưa tỉnh rón rén ra ngoài làm việc của mình, trên bàn ngoài phòng cách đã bày bữa sáng phòng phú, còn cả tờ giấy Đới Húc để lại, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, buổi sáng bắt buộc phải ăn cho hết.

Thật ra Phương Viên cũng bị trận bệnh này dọa sợ, cho nên cũng ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng, nhưng ăn ít lâu ngày khiến dạ dày cũng nhỏ lại, buổi sáng Đới Húc để lại cho cô có hơi nhiều, mới ăn một chút đã thấy rất trường. Cô đi đi lại lại trong phòng, sau đó tìm một quyển sách, ngồi trên sô pha trong phòng khách xem. Từ lúc thực tập tới nay, hình như cô rất ít khi ăn không ngồi rồi thế này, tưởng tượng đến cảnh những người khác đều bận rộn, còn mình lại tranh thủ thời gian ở nhà, tâm trạng có hơi khó chịu.

Trước bữa cơm trưa, Hạ Ninh vội vàng từ bên ngoài trở về, còn mua rất nhiều đồ ăn. Hạ Ninh không phải người giỏi bếp núc, Phương Viên cũng vậy, càng đừng nói hiện tại cô còn là bệnh nhân, cho nên Hạ Ninh rất sáng suốt mua đồ ăn đã chế biến.

"Việc của cậu giải quyết xong xuôi chưa? Sao lại về sớm như vậy?" Phương Viên hỏi.

Hạ Ninh vừa nhai miếng thịt vừa nói: "Vẫn chưa, khi nãy Đới Húc gọi điện cho tớ, hỏi tớ có tiện trở về hay không, nếu tớ có việc không về được, giữa trưa anh ấy sẽ về một chuyến, sợ một mình cậu ở nhà không có ai giám sát, lại không chịu ăn cơm. Tớ nghĩ, bên đơn vị các cậu không phải rất bận sao, hôm qua tớ cũng nghe nói, rất áp lực, chuyện của tớ không gấp, cho nên tớ nói với anh ấy, bảo anh ấy cứ lo công việc của mình, để tớ trở về ăn trưa với cậu."

Hạ Ninh vừa nói xong, tiếng chìa khóa mở cửa truyền tới, Đới Húc trở về, trong tay còn cầm hộp côm. Anh vừa thấy Hạ Ninh ngồi bên bàn, sửng sốt: "A, em về rồi?"

"Vâng, anh không yên tâm như vậy sao? Sợ em không đáng tin cậy, Phương Viên bị bỏ đói hả?" Hạ Ninh cười ha ha.

Phương Viên duỗi chân đá Hạ Ninh một cái.

Đới Húc không quá để ý, không phủ nhận cũng không thừa nhận, thay giày ra, anh đến bên bàn bày đồ ăn mình mua về ra: "Vậy vừa lúc, thêm đồ ăn, bữa cơm của mọi người cũng phong phú hơn một chút."

"Giờ này anh về không sợ ảnh hưởng tới công việc bên kia sao?" Phương Viên không yên tâm.

"Không sao, bận rộn cả buổi sáng nay xem như rất có thu hoạch." Đới Húc kéo ghế ngồi xuống, vừa mở hộp cơm ra vừa nói, "Đợi ăn xong tôi lại nói, lúc ăn cơm nhắc đến việc này... Không hợp."