Mang theo thi thể nam không đầu cùng những chứng cứ tìm được, nhóm cảnh sát rời khỏi thôn nhỏ, trở về thành phố. Mặc dù hộp sọ tìm được trước đó đã bị nấu chín, lấy hết phần da thịt, nhưng có lẽ vì hung thủ muốn giữ hộp sọ nguyên vẹn, nên không lấy loại bỏ mô não bên trong. Trải qua quá trình nấu chín, mô não liệu có thể cung cấp thông tin DNA của người bị hại chính xác hay không, pháp y ở Cục Công An mỗi người có một quan điểm, có người cho rằng DNA rất nhạy cảm với nhiệt độ cao, nếu đã qua xử lý, rất có khả năng DNA đã bị đứt gãy, gây ra ảnh hưởng với kết quả kiểm nghiệm, cũng có người cho rằng từ tình hình xương sọ và mô não bên trong mà xem, hung thủ chỉ tiến hành nấu sơ qua, không đủ gây biến dạng DNA quá nhiều. Hai bên một phía thì đi lấy mẫu kiểm tra, phía còn lại vẫn luôn thảo luận vấn đề này, bây giờ tìm được thi thể nam không đầu, chuyện thứ nhất sau khi đưa thi thể về Cục Công An chính là tiến hành kiểm tra và phân tích tiết diện cổ, phán đoán xem phần đầu và phần thân có ăn khớp hay không, sau khi nhận định ăn khớp, bọn họ sẽ lấy mẫu DNA trên thi thể nam, đưa đi kiểm tra cùng đối chứng, đồng thời tiến hành kiểm tra thi thể, xem nạn nhân có vết thương trí mạng hay tin tức quan trọng nào không.
Những vật chứng khác được mang về cũng rất quan trọng. Vải vóc bị thiêu chỉ còn những mảnh nhỏ, dù là màu sắc hay hoa văn đều là loại phổ thông, cũng không đặc biệt, không đủ để đưa ra phán đoán gì, cho nên Đới Húc và Phương Viên liền đặt trọng điểm vào món đồ khác. Cúc áo bị lửa đốt biến thành màu đen, bên trên mơ hồ có thể nhìn thấy một chuỗi chữ cái, có lẽ là tên nhãn hiệu. Đới Húc và Phương Viên xem xét tỉ mỉ, từng bước sao chép, có điều vì cúc áo đã biến dạng, trong đó có vài thứ không thể nhìn rõ, ví dụ như chỗ này là chữ "n" hoặc "h", chỗ kia là "c" hay "g", chỗ này có phải chữ "o" hay không.
Sau khi lặp lại xác nhận, cuối cùng hai người đã thành công đoán được tên nhãn hiệu. Đới Húc không quá chú ý cách ăn mặc, đối với tên nhãn hiệu, đặc biệt là đồ theo trào lưu không quá hiểu biết, Phương Viên cũng không hơn gì anh. Khi cô còn học cao trung, tuy rằng việc làm ăn của ba ngày càng thuận lợi, gia cảnh cũng từ ấm no biến thành khá giả, nhưng thời gian đó học sinh đều mặc đồng phục thấp nhất, cô cũng không quá để tâm vào quần áo. Chờ lên đại học thì càng như thế. Ở trường cảnh sát mỗi ngày đều mặc đồng phục huấn luyện, không cho nhàn hạ, bắt đầu có suy nghĩ trang điểm làm đẹp như bao cô gái khác, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, sau khi ba mẹ ly dị mỗi người đều có gia đình riêng, cô liền trở thành nhân vật xấu hổ bị kẹp ở giữa, mỗi học kỳ đều vì học phí và tiền sinh hoạt mà khó mở lời với ba mẹ, vậy còn tư cách gì tìm hiểu các nhãn hiệu thời trang.
Hai người họ vốn định lên mạng tìm hiểu một chút, trùng hợp Chung Hàn trở về, nếu nói trong đội hình sự có ai tiên phong trong lĩnh vực thời trang, thì đó chắc chắn là Chung Hàn, cách ăn mặc của anh luôn thoải mái rộng rãi, nhưng đồng thời cũng không mất tính trào lưu, do vậy hỏi anh chắc chắn không sai.
Trên thực tế, Chung Hàn cũng không phụ lòng của họ, xem qua bản sao chép của Đới Húc, anh gật đầu, tỏ vẻ nhãn hiệu này mình biết, là một nhãn hiệu thời trang cao cấp của nước ngoài, mới nổi mấy năm nay, các cô gái hơn hai mươi tuổi đều rất thích, tuy rằng trong mắt Chung Hàn, thời trang của nhãn hiệu này bình thường, không đáng để mua, nhưng giá cả lại không hề rẻ chút nào, một chiếc quần jeans bình thường đã có giá từ 4000 - 8000 nhân dân tệ.
Mặc dù dựa theo mức giá thấp nhất để phỏng đoán, người có thể mua một chiếc quần jeans giá 4000 NDT, điều kiện trong nhà khẳng định rất khá. Tuy rằng điều kiện kinh tế của Quản Vĩnh Phúc phù hợp, nhưng với tầm mắt của hắn, liệu hắn có biết một nhãn hiệu không quá phổ biến trong nước không? Đối với Đới Húc và Phương Viên, trong lòng đều có vài dấu chấm hỏi.
Từ thôn trở về, Phương Viên cứ cảm thấy bản thân không khỏe, cô cũng không nói rõ bản thân thế nào, chỉ cảm thấy hơi thở của mình rất nóng, như muốn bỏng làn da quanh lỗ mũi, dù cô có lén há miệng hít thở thế nào, cảm giác đè nặng ở lồng ngực vẫn không hết, tim cũng đập hơi nhanh, trong lòng có chút hoang mang, trên trán một giọt mồ hôi cũng không có nhưng lại cảm thấy rất nóng.
Tuy nhiên công việc còn nhiều, cho dù cảm thấy không khỏe, Phương Viên cũng ngại nói ra, cứ yên lặng chịu đựng, còn phải thật cẩn thận, tránh để những người khác phát hiện trạng thái của cô không tốt. Cô vừa chính thức trở thành cảnh sát hình sự, thời gian làm việc còn chưa dài, trong lúc thực tập lại thể hiện xông pha, Phương Viên không muốn mọi người cảm thấy cô vì tranh thủ cơ hội việc làm tốt mà liều mạng, hiện giờ có công việc rồi, bản thân lại giống Lâm Phi Ca, suốt ngày mệt mỏi, chọn nhẹ sợ nặng, kêu khổ thấu trời.
Mã Khải rảnh rỗi chạy tới tìm, vừa lúc nhìn thấy họ đang xử lý vật chứng mang về, cậu chú ý tới hai đôi giày thể thao bỏ trong túi đặt trên bàn Đới Húc, lập tức đi qua. Mã Khải là fan cuồng bóng rỗ, tuy rằng bản thân chơi không giỏi, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới đam mê của cậu, đặc biệt là giày thể thao.
"Giày này tìm được ở đâu vậy? Sao lại bị đốt?" Anh cầm túi đựng vật chứng lên xem giày thể thao bên trong, tỏ vẻ đau lòng: "Đáng tiếc quá! Đồ tốt bị hư rồi!"
"Cậu biết hãng giày này à? Tốt lắm sao?" Phương Viên vốn không muốn nói chuyện với Mã Khải, thứ nhất vì bận, thứ hai là vì cô hiện giờ không khỏe, nói chuyện với Mã Khải thật sự quá tốn sức, nhưng Mã Khải có thái độ như vậy khi nhìn thấy đôi giày này, Phương Viên cũng bắt đầu tò mò, liền hỏi.
"Đương nhiên là hàng tốt! Đây là bản giới hạn đấy! Là loại kinh điển trong kinh điển! Kiểu dáng ban đầu đã lâu không sản xuất nữa, hiện giờ một đôi có thể giữ được mới dù ra giá một hai vạn cũng chưa chắc đã mua được! Đôi này chắc chắn là bản phát hành lại, nhưng dù thế cũng có giới hạn, giá một đôi ít nhất phải hơn 5000. Cậu xem, dây giày này hợp thật đấy! Đúng rồi, nghe nói các cậu mới phát hiện một thi thể nam không đầu đúng không? Giày này là của người chết à? Hóa ra chủ của hộp sọ tìm thấy ở Carnival là đại gia. Có tiến triển gì chưa?"
Phương Viên lắc đầu: "Bọn tới mới từ bên ngoài khám nghiệm hiện trường về, tạm thời chưa có kết luận nào mới."
"Mọi người còn tìm được gì?" Lòng hiếu kỳ của Mã Khải vẫn chưa được thỏa mãn, "Có phát hiện đồ vật chứng minh thân phận của người chết không? Đầu ở bên Carnival, cơ thể lại chạy đến thôn nhỏ, chắc không phải trùng hợp gặp hai vụ án, một mất đầu một mất xác đấy chứ?"
Phương Viên bắt đầu đầu bực bội, cô bỗng nhớ tới bài báo sáng nay, đặc biệt là dưới tấm ảnh bóng lưng của mình chú thích "theo nhân viên ẩn danh", hiện giờ bị Mã Khải hỏi liên tục khiến trong lòng cô vang lên hồi chuông báo động. Vì thế, Phương Viên vực lại tinh thần, nhíu mày hỏi: "Cậu không phụ trách điều tra vụ án này, hỏi thăm kỹ như thế làm gì?"
"Cậu nhìn cậu đi, mới đi làm mấy ngày đã học cách che che giấu giấu rồi hả?" Mã Khải không vui, "Lúc trước chúng ta đều thực tập ở đây, khi đó cái gì cũng nói với tớ, bây giờ sau khi tốt nghiệp tớ không được quay về thì không thể quan tâm chuyện chỗ các cậu một chút sao? Phương Viên, cậu có phải sống quá thực tế rồi không?"
"Cậu đã nói như vậy, tớ cũng hết cách, nhưng nếu cậu đã từng thực tập ở đây, không thể không biết quy định của công việc, cho dù cùng đội, nếu đã không tham dự vụ án những người khác điều tra, có một số việc không thể tiết lộ."
Mã Khải không ngờ thái độ của cô lại kiên quyết như vậy, không nhịn được mà tức giận, đứng dậy bỏ đi, đi được vài bước lại quay đầu, chỉ chỉ Phương Viên: "Phương Viên ơi Phương Viên, coi như tớ hiểu cậu rồi đấy!"