Tưởng Nguyên Trung rất phối hợp, viết ra tên tài khoản của Quản Vĩnh Phúc.
"Ấn tượng của cậu về người anh rể này không tốt, thế mà tên tài khoản của người ta lại nhớ kỹ thế sao?" Đới Húc nửa thật nửa giả trêu đùa.
Tưởng Nguyên Trung viết xong, đặt bút xuống, xua tay: "Không sợ anh chị chê cười, thật ra tôi luôn muốn tìm chứng cứ hắn bậy bạ bên ngoài, miễn cho sau này giữa hắn với chị tôi có xảy ra chuyện gì, hắn cũng đừng hòng được lợi! Cho nên tôi định sẽ tạo tài khoản giả nói chuyện với hắn, xem hắn có mắc câu hay không, không ngờ vì những công việc khác mà chưa kịp làm."
Đới Húc cười cười, không đưa ra đánh giá.
Sau khi viết ra tên tài khoản của Quản Vĩnh Phúc, Tưởng Nguyên Trung để lại số điện thoại của mình, không ngừng nhờ Đới Húc, nếu có chuyện gì bất lợi với Trương Dĩnh, nhất định phải liên lạc với hắn trước, hoặc là thông qua hắn tìm ba mẹ của Trương Dĩnh, dù sao cũng là người một nhà, không thể không làm gì mà bị động để đám người nhà họ Quản hất nước bẩn vào chị cậu ta.
Đới Húc đồng ý.
Tưởng Nguyên Trung cảm ơn mãi, cậu ta vẫn không yên tâm lặp lại dặn dò, còn bảo đảm dì dượng của mình sẽ phối hợp với cảnh sát. Xong xuôi, hắn mới rời khỏi văn phòng trở về chỗ làm.
Tưởng Nguyên Trung đi rồi, Đới Húc liền về bàn làm việc của mình, mở máy tính lên.
Phương Viên ở bên cạnh hỏi: "Chỉ có tên đăng nhập, không có mật khẩu, chúng ta vào thế nào?"
"Chuyện mật mã rất dễ, cứ giao cho tôi là được." Đới Húc không coi đây là vấn đề khó khăn, "Mật mã của một người thường là dãy số có ý nghĩa với bản thân, hoặc là ngày sinh của mình, hoặc là ngày sinh người mình để ý, phức tạp hơn là viết tắt các ký tự liên quan đến tên họ, nói tóm lại rất dễ tìm ra quy luật. Chỉ cần không nản chí, đương nhiên còn có tiền đề là bản thân phải có mục đích."
Phương Viên không đủ kiên nhẫn để ngồi mò mật khẩu. Nếu Đới Húc thoạt nhìn thích thú với việc này, thế thì cô không quấy rầy anh nữa, yên lặng đi bận chuyện khác. Qua một lúc, Đới Húc gọi cô. Phương Viên buông công việc đi qua, nhìn thấy tài khoản của Quản Vĩnh Phúc đã được anh đăng nhập, từ thông tin bên trên, lần cuối cùng Quản Vĩnh Phúc sử dụng là nửa tháng trước.
Đới Húc đã nhắm tới vài đối tượng khác giới nói chuyện với Quản Vĩnh Phúc, sau khi đọc qua, trong đó có một người khác giống câu chuyện mà Tưởng Nguyên Trung kể.
Phương Viên không ngờ Đới Húc chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã mò được mật khẩu của Quản Vĩnh Phúc, vội tập trung vào nội dung cuộc đối thoại trên màn hình, từ nội dung mà xem, quan hệ giữa Quản Vĩnh Phúc và cô gái này thật sự không hề đơn giản, ban đầu hai người chỉ trao đổi họ tên, sau đó dường như đã từng gặp mặt, cho nên thái độ sau đó cũng trở nên khác hẳn so với những đối tượng là nữ khác.
Đương nhiên, khiến Đới Húc và Phương Viên chú ý không chỉ là mấy tin nhắn ngọt ngào, điều khiến bọn họ nghi ngờ chính là quan hệ giữa Quản Vĩnh Phúc và cô gái này có dấu hiệu rạn nứt, nhưng khiến người ta khó hiểu chính là dấu hiệu này tới nhanh, đi cũng nhanh, sau đó giống như chưa từng xảy ra, bọn họ lại nồng nàn trở lại. Trong quá trình tìm hiểu, có một khoảng thời gian hai người họ không nói gì, cho nên Đới Húc và Phương Viên chỉ có thể đoán, rất có khả năng giữa họ đã xảy ra mâu thuẫn, phải giải quyết bằng đời thực.
Từ nội dung trò chuyện, Đới Húc và Phương Viên phát hiện tên của cô gái này hình như là Cung Quỳnh Phương, thời điểm quan hệ giữa họ căng thẳng, có một đoạn đối thoại Quản Vĩnh Phúc tự nhận mình đối xử với cô ta không tệ, nhưng cô ta lại không biết tốt xấu, thời điểm chất vấn, Quản Vĩnh Phúc có nhắc tới tên cô ta. Đới Húc vào tài khoản cá nhân của Cung Quỳnh Phương, xem ảnh chụp và ít trạng thái cá nhân, đa số đều là cảnh ân ái, ví dụ như ảnh chụp hai bóng người, hoặc là hai chén đũa trong nhà hàng, tóm lại rất nhiều chi tiết đều thông báo với mọi người đây là ảnh chụp hẹn hò, chẳng qua, người đàn ông trong ảnh trước sau chưa từng lộ mặt, ngay cả sườn mặt, bóng dáng cũng chưa từng có. Mà trạng thái của Cung Quỳnh Phương, đa số đều cố ý khoe ra tình yêu ngọt ngào, nhưng sau đó, cảm xúc của cô ta dần trở nên tiêu cực, thậm chí còn xuất hiện vài cách biểu đạt như "Muốn chết mọi người cùng chết".
Sau đó nữa, cô ta rất ít khi cập nhật trạng thái, cho dù có, cũng là chia sẻ những trang phân tích tình cảm, hoặc là về các bộ phim, trong đây phim kinh dị Âu Mỹ là chủ yếu.
Căn cứ theo ít tin tức vụn vặt xuất hiện trên tài khoản cá nhân của Cung Quỳnh Phương, Đới Húc và Phương Viên đưa ra một vài kết luận. Cung Quỳnh Phương không phải người của thành phố A, quê quán cũng không gần đây, năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, làm việc ở thành phố A đã hai ba năm, nghề nghiệp tương đối đa dạng, từ phục vụ nhà hàng đến nhân viên siêu thị, thu ngân. Tuy nhiên, theo lịch sử trò chuyện với người khác, đến nay công việc cuối cùng cô ta làm là phục vụ của chuỗi nhà hàng ở thành phố A.
Đới Húc và Phương Viên quyết định tới đó hỏi thăm một chút, bởi vì bọn họ đều không nghĩ Cung Quỳnh Phương còn làm ở đó, dù sao thời điểm nhắc tới cũng đã là nửa năm trước, từ đó đến nay Cung Quỳnh Phương rất ít cập nhật trạng thái, thậm chí giống như mai danh ẩn tích vậy. Bọn họ định qua đó hỏi thăm, mục đích cũng rất đơn giản. Từ những thông tin đang có, quan hệ giữa Cung Quỳnh Phương và Quản Vĩnh Phúc dường như không hề đơn giản, mấy dòng trạng thái tiêu cực của cô ta phần lớn đều liên quan tới Quản Vĩnh Phúc. Như vậy cho dù không tìm thấy Cung Quỳnh Phương, nếu có thể từ người từng tiếp xúc với cô ta biết được chuyện gì đó, vậy cũng rất có giá trị.
Hai người lập tức xuất phát, sau khi xác định địa chỉ, liền lái xe tới cửa hàng đi. Cửa hàng này mở gần một trung tâm thương mại của thành phố, xung quanh có mấy tòa cao ốc, cho dù còn sớm, nơi này vẫn tương đối phồn hoa náo nhiệt. Đới Húc tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ có thể dừng xe. Sau đó hai người đi bộ tới cửa hàng, tuy rằng chưa tới giờ cơm trưa, nhưng nhà hàng đã mở cửa, có điều khách không đông lắm, nhóm phục vụ tốp năm tốp ba dọn dẹp. Tới đón tiếp bọn họ là một cô gái hơn hai mươi tuổi.
"Hai người sao? Mời ngồi bên này, bên này đối diện với máy lạnh, mát mẻ." Cô gái nhiệt tình tiếp đón.
Đới Húc xua tay, lấy ta chứng từ của mình: "Không cần, chúng tôi tới đây muốn hỏi các cô vài điều, xin hỏi Cung Quỳnh Phương từng làm ở đây đúng không?" . Truyện Nữ Phụ
"Cung Quỳnh Phương?" Cô nhân viên sửng sốt, dường như không ngờ khách tới không ăn cơm, thế mà tìm người, "Cô ấy sớm đã từ chức, anh chị tới tìm cô ấy làm gì? Cô ấy bị sao vậy?"
"Cô từng là đồng nghiệp của cô ta sao?" Xem ra, cô gái này khá thân với Cung Quỳnh Phương. Phương Viên liền hỏi, "Chúng tôi muốn tìm hiểu vài vấn đề liên quan tới cô ấy, cô ấy từ chức khi nào? Là chủ động, hay bị bắt xin nghỉ? Cô có biết nguyên nhân không?"
"A, cô ấy nghỉ làm ở đây chắc cũng nửa năm rồi. Là tự mình nghỉ, trước đó cô ấy làm việc ở đây khá ổn, tuy không quá xuất sắc, nhưng ít nhất không bị ông chủ la mắng gì. Cô ấy nói mình nghỉ việc về quê kết hôn, vị hôn phu ở dưới quê chờ cô ấy tới sốt ruột, giục cô ấy trở về, nên cô ấy không làm nữa. Lúc còn đi làm cô ấy còn nói với chúng tôi, ai mà muốn cả đời làm phục vụ, người ta ăn mình đứng xem, người ta ngồi mình đứng, sau này cô ấy sẽ không chịu khổ như vậy nữa. Nói chung là, thời điểm cô ấy nghỉ việc rất vui vẻ, đi rồi cũng không quay lại."
"A, cô ấy có chồng sắp cưới ở dưới quê sao, không phải bạn trai ở thành phố A à?" Đới Húc tỏ vẻ kinh ngạc.
Cô nhân viên nào biết mục đích của bọn họ, cũng không đoán được Đới Húc chỉ thử thăm dò, chỉ nghĩ anh thật sự biết rất nhiều chuyện về Cung Quỳnh Phương, gật đầu: "Đúng vậy, trước đó chúng tôi không hề nghe nói cô ấy có vị hôn phu gì, thời điểm biết được không khỏi kinh ngạc. Tôi nhớ cô ấy và bạn trai của mình yêu đương qua mạng, bọn họ có khoảng thời gian bên nhau rất hạnh phúc, mỗi ngày vừa tan làm đều về ký túc xá, ai gọi cũng không đi, cứ cầm điện thoại nói chuyện với người ta. Sau đó hình như hai người đã gặp ngoài đời, cô ấy lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp, ra ngoài là đi cả ngày, tới tối trở về, tay không cầm quần áo mới thì là đồ trang điểm mới, nói chung là người ta rất hào phóng với cô ấy. Chúng tôi đều nói cô ấy may mắn, thời nay yêu đương qua mạng không đáng tin, cô ấy chẳng những vẫn hạnh phúc sau khi hai người gặp mặt, bạn trai kia đối với cô ấy cũng rất tốt. Nhưng có khoảng thời gian hai người họ cãi nhau thì phải, có khi ra ngoài, không bao lâu liền khóc lóc trở về, nổi giận, đập đồ trong ký túc xá, có khi cô ấy chửi ầm lên trong điện thoại. Chúng tôi đều cảm thấy mối tình này xong rồi, kết quả không bao lâu, hai người họ hẹn hò trở lại, còn nói tình cảm vẫn rất tốt. Cho nên, lúc cô ấy bảo mình kết hôn không làm nữa, chúng tôi đều không thấy kỳ lạ, nhưng cô ấy lại bảo về quê lấy chồng, ở dưới quên có vị hôn phu chờ cô ấy, chúng tôi mới kinh ngạc. Tôi còn hỏi cô ấy, cô ấy về quê kết hôn, vậy người bạn trai ở thành phố A phải làm sao đây? Cô ấy nói bạn trai gì chứ, chỉ chơi qua đường mà thôi."
"À, thì ra là thế, lúc ấy cô ta đã làm ở đây bao lâu rồi?" Đới Húc gật đầu, lại hỏi.
Cô gái nghĩ nghĩ: "Tôi tới sớm hơn cô ấy một chút, cô ấy làm ở đây chắc cũng khoảng tám chín tháng, thật ra nhân viên ở đây không gắn bó lâu dài cũng không phải chuyện kỳ lạ."
"Nhân viên ở đây đều ở một phòng ký túc xá sao?" Phương Viên hỏi.
"Không phải một phòng, là một tòa nhà. Chỗ chúng tôi con gái nhiều, cho nên chia làm hai khu. Tôi không ở cùng Cung Quỳnh Phương, vừa rồi những chuyện tôi nói đều là nghe bạn cùng phòng của cô ấy kể, chẳng qua tôi hay làm chung ca với cô ấy, nên cũng tính là khá thân."
"Vậy cô có thể giúp chúng tôi tìm người từng ở cùng phòng với Cung Quỳnh Phương kia không? Chuyện này rất quan trọng." Phương Viên nghiêm túc nhờ vả cô gái kia.
Tuy Phương Viên và cô gái này tuổi tác ngang nhau, nhưng có thể vì nghề nghiệp của Phương Viên và thái độ của cô, cô gái này cũng hơi câu nệ giống như nói chuyện với Đới Húc: "Vậy anh chị ngồi đi, tôi đi tìm người cho anh chị."