Đới Húc và Phương Viên không khỏi kinh ngạc, bởi vì trong kế hoạch của họ cũng không có hẹn ai, chẳng qua sau khi nhìn thấy Tưởng Nguyên Trung phía sau Thang Lực, trong lòng hai người đại khái đoán được mục đích hắn tới.
"Tới rồi sao? Qua đây ngồi đi." Đới Húc lấy một cái ly giấy, đi qua rót nước đưa cho Tưởng Nguyên Trung, "Sáng sớm trời đã nóng như vậy, uống miếng nước đi."
Tưởng Nguyên Trung lúng túng nhận ly nước, cầm trong tay đùa nghịch một hồi, hỏi anh: "Anh chị có phải đều đoán tôi sẽ tới tìm hay không? Tôi thấy anh chị dường như không hề kinh ngạc."
Đới Húc cười: "Nếu có thể chắc chắn chuyện này, vậy tôi thà ra ngoài bày sạp xem bói cho rồi, có lẽ dễ kiếm tiền hơn cái nghề này. Anh là đột nhiên nhớ ra có thứ chưa cung cấp cho chúng tôi đúng không?"
"Tôi thấy anh vẫn nên mở sạp xem bói đi, chắc chắn có thể kiếm tiền, tôi chỉ mới tới, sao anh có thể nhìn thấu tất cả vậy!"
Phương Viên ở bên cạnh nghe, trong lòng không khỏi cảm thán, đừng nhìn Tưởng Nguyên Trung bề ngoài hung dữ, thật ra hắn là người thẳng tính, suy nghĩ tương đối đơn giản. Năng lực quan sát của Đới Húc quả thật tốt hơn người thường, nhưng hôm nay mục đích hắn tới thật sự quá rõ ràng, cho dù không phải người mắt sáng như đuốc giống Đới Húc, đổi thành bất kỳ đồng nghiệp nào của đội hình sự cũng có thể đoán ra, không ngờ chuyện đơn giản như thế lại khiến Tưởng Nguyên Trung cảm thấy thần kỳ.
"Nào, nếu đã biết vì sao cậu lại tới đây, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, cậu nói đi, hôm qua còn gì cậu chưa nói." Đới Húc ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nguyên Trung, ra hiệu cho hắn nói, hơn nữa rất khách sáo không chọc thủng sự thật hôm qua hắn cố ý che giấu điều gì đó.
"Tôi đã suy nghĩ cả đêm qua, càng nghĩ càng cảm thấy mình không đúng. Trước đó tôi nghĩ, tốt nhất đừng nhiều chuyện, miễn cho chị tôi sau khi biết lại không vui, tôi cũng không muốn vì người ngoài mà chọc giận người nhà mình. Lúc trước tôi thật sự đã hạ quyết tâm sau này không xen vào chuyện nhà chị ấy, trừ khi chị ấy tới tìm tôi, nói với tôi, Nguyên Trung, Quản Vĩnh Phúc rất tồi tệ. Tôi lập tức sẽ đi đánh hắn một trận. Có điều, chị ấy chưa từng nói những chuyện đó với tôi. Hôm qua sau khi anh chị đi, tôi cũng nghĩ tốt nhất đừng xen vào, nhưng nghĩ lại, tôi cảm thấy mình thật có lỗi. Tính chất việc lần này không giống, cảnh sát đã tìm tới nhà, nói không chừng tên khốn Quản Vĩnh Phúc kia thật sự đã xảy ra chuyện, nếu hắn thật sự gặp chuyện gì, tôi rõ ràng biết đôi chút lại không chịu nói, sợ bản thân liên lụy vào, vậy sau này anh chị cũng sẽ tìm tới người nhà họ Quản, đến lúc đó khẳng định bọn họ sẽ hất nước bẩn lên chị tôi, giấu giếm thay Quản Vĩnh Phúc, đến lúc đó chị tôi có nói gì cũng sẽ không ai tin, tôi ra mặt cũng vô dụng, cho nên không bằng tôi tới tìm anh chị nói tất cả, sau này nếu chị tôi biết, trách tôi tôi cũng chịu, tôi không thể trơ mắt nhìn chị ấy bị người ta mắng chửi mà không làm gì cả!"
"Cậu yên tâm, cậu cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ không nói lại với chị cậu Trương Dĩnh, bởi vậy chỉ cần cậu không tự đi nói với chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ không trách cậu." Đới Húc trấn an Tưởng Nguyên Trung.
Tưởng Nguyên Trung nghe vậy, lập tức kiên định hơn nhiều. Hắn uống hai ngụm nước, tiếp tục: "Hôm nay tôi vốn có việc, nhưng lại không dám đi, tôi sợ không sớm nói với anh chị, người nhà họ Quản sẽ tới nói xấu chị tôi trước. Hôm qua không phải tôi có kể tôi thiếu chút đánh nhau với Quản Vĩnh Phúc sao? Hiện tại tôi nói cho anh chị biết lý do lần đó là gì, thật ra là vì tôi phát hiện Quản Vinh Phúc ở bên ngoài không hề sạch sẽ. Chuyện này thật ra sớm đã có, hơn nữa không phải một lần hai lần, con người Quản Vĩnh Phúc kia căn bản không phải thứ tốt đẹp gì, chỉ cần rảnh rỗi hắn sẽ lên mạng kết bạn với nữ sinh đẹp, tán tỉnh người ta. Những chuyện này chị tôi vẫn luôn biết, nhưng chị ấy không dám quản, sợ làm rõ rồi, cuộc sống này sẽ không thể tiếp tục. Bởi vậy dù biết, tôi vẫn phải làm như không hay. Nhưng lần đó thật sự rất quá đáng, tôi tới nhà bọn họ thăm chị, Quản Vĩnh Phúc lại ở trong phòng chát với người ta, khi hắn vào WC, máy tính còn sáng, tôi qua lấy đồ, vừa lúc đọc được nội dung, liền biết có vấn đề. Tôi nóng nảy, bắt Quản Vĩnh Phúc giải thích cho rõ ràng, không chỉ nói tôi nghe, mà phải nói cho cả chị tôi, dì dượng tôi nữa."
Tưởng Nguyên Trung dừng một chút, hít sâu một hơi, dường như cố gắng khống chế cảm xúc.
"Cho nên khi ấy tôi vừa nổi giận, liền xông tới muốn đánh nhau với hắn, kết quả chị tôi lại sống chết ngăn cản, cả người chị ấy chắn trước mặt Quản Vĩnh Phúc, bảo tôi không được đánh anh rể mình. Tôi khinh! Tôi cũng vì tốt cho chị mình, nhưng chị tôi thật ngớ ngẩn, một hai phải ngăn cản tôi, tôi không thể vì dạy dỗ Quản Vĩnh Phúc kia mà làm gì chị mình. Chị ấy đối tốt với tôi, nếu tôi làm bị thương chị ấy, tôi đây còn là người sao! Tôi bảo chị ấy tránh ra, tôi không thể đánh chị ấy, nhưng chị tôi thật là... Sau đó chị ấy còn nổi giận với tôi, nói tôi nếu dám động vào một đầu ngón tay của Quản Vĩnh Phúc, sau này chị ấy sẽ không nhận đứa em trai này, còn nói tôi thật quá dáng, không biết tôn trọng anh rể của mình. Lúc đó tôi quá tức giận, liền phủi tay bỏ đi, sau đó khoảng thời gian rất dài tôi không qua nhà bọn họ. Chị tôi sau này thấy tôi không vui, còn cố ý mời tôi ra ngoài ăn cơm. Chị ấy nói với tôi đây là chuyện nhà của chị ấy, tôi không cần lo lắng." . ngôn tình hài
"Ý cậu là, thật ra Trương Dĩnh biết mọi chuyện Quản Vĩnh Phúc làm, nhưng vì sao chị ta còn giả câm giả điếc chịu đựng?" Phương Viên khó hiểu.
"Bởi vì chị tôi không chấp nhận được! Sau khi mất con, Quản Vĩnh Phúc luôn ở bên ngoài làm ăn, bảo chị ấy ở nhà, ngoại trừ chi phía sinh hoạt, tất cả tiền trong nhà họ đều do Quản Vĩnh Phúc quản lý. Hắn nói, đó là tiền hắn kiếm, hơn nữa việc làm ăn còn phải thường xuyên đầu tư. Ban đầu chị tôi không thấy có vấn đề gì, nhưng sau này lại phát hiện ở bên ngoài không hề thành thật, liền bắt đầu đề nghị hỗ trợ việc buôn bán, cũng coi như là làm tròn trách nhiệm của bà chủ, còn có thể chia sẻ giúp Quản Vĩnh Phúc. Nhưng Quản Vĩnh Phúc sống chết không cho, thà rằng để thân thích mình tham dự cũng không cho vợ mình hỏi tới. Chị tôi vẫn luôn chịu đựng, tìm đủ mọi cách tiết kiêm, đề phòng có một ngày Quản Vĩnh Phúc muốn làm sự việc trở nên khó coi, chị ấy cũng không hoàn toàn bị động. Đây là chuyện sau này chị ấy mới kể, ban đầu chị ấy không nói với tôi, sợ tôi xúc động, nhưng hôm đó tôi thiếu chút đánh nhau với Quản Vĩnh Phúc, chị ấy mới kéo tôi ra ngoài ăn cơm, thuận tiện nói rõ mọi chuyện. Chị ấy bảo hiện giờ chị ấy không thể lật mặt với Quản Vĩnh Phúc, chị ấy phải chừa lại đường lui cho mình, bằng không với người chẳng có nghề nghiệp cùng học thức trong tay như chị ấy, sau khi ly dị thì ngày tháng sẽ rất khó khăn, cho nên chị ấy đã tính toán ổn thỏa. Tôi nghe chị ấy nói vậy, sau này mới không đi tìm Quản Vĩnh Phúc gây chuyện nữa." Tưởng Nguyên Trung trả lời.
"Cậu nói nội dung Quản Vĩnh Phúc nói với người trên mạng không đúng, cậu từ đâu mà nhìn ra được? Là vì nội dung lần đó tương tự những lần trước sao? Có nhắc tới vật chất gì không?" Đới Húc hỏi.
Tưởng Nguyên Trung gật đầu: "Đúng vậy, nếu không cảm thấy giống trước kia, tôi đã không xúc động. Hắn ở bên ngoài trêu chọc mấy cô gái đã không phải tật xấu ngày một ngày hai. Nội dung tin nhắn của hai người đó thật sự không bình thường, cô gái kia hỏi hắn phải làm sao đây, hắn nói mình chưa nghĩ kỹ, cô ta liền nói nếu hắn dây dưa không đưa ra quyết định, vậy chuyện này để cô ta xử lý, đến lúc đó dù cô ta làm gì, Quản Vĩnh Phúc cũng không được trách cứ hay oán hận cô ta. Anh chị nói xem, lời này bình thường sao? Đây chỉ đơn thuần là trêu chọc trên mạng thôi sao? Chắc chắn không phải! Theo tôi thấy ý của hai người họ là Quản Vĩnh Phúc lén lút nuôi gái bên ngoài, kết quả đã có con riêng. Cô gái kia không chịu nổi cô đơn, muốn có danh phận, Quản Vĩnh Phúc cũng đã có ý nghĩ đó, chẳng qua còn do dự, chưa hạ quyết tâm mà thôi, bởi vậy tôi không thể nhịn được, nhưng đến cuối cùng bản thân vẫn phải nhịn.
Đới Húc gật đầu: "Tôi có thể hiểu tâm trạng cậu lúc đó, chị cậu có chỗ khó xử của mình, còn cậu cũng vì đau lòng thay chị gái. Có điều chúng tôi nghe nói, lúc trước vì chị cậu đi làm vất vả, cho nên mới vô ý sảy thai, Quản Vĩnh Phúc luôn áy náy về chuyện này, sao có thể đối xử không tốt với chị cậu?"
"Phi! Áy náy gì hả, anh nghĩ hắn quá tốt rồi! Nếu hắn thật sự thấy áy náy, sẽ không trở thành thằng khốn như vậy! Hôm qua không phải tôi đã kể sơ với anh chị chuyện lúc trước của chị tôi và hắn sao. Ban đầu Quản Vĩnh Phúc lấy chị tôi, bản thân hắn không hề tình nguyện, nếu không phải chị tôi đã mang thai, khi ấy hắn cũng ở nhà máy, sợ bị lời ra tiếng vào nên mới đồng ý kết hôn. Sau khi kết hôn, chị tôi vẫn phải đi làm vất vả, kết quả để mất con, sức khỏe cũng không tốt. Thời điểm đó Quản Vĩnh Phúc mới cảm thấy không thể tiếp tục sống như vậy, nên từ chức, tự mình làm ăn buôn bán nhỏ. Anh chị không biết người nhà họ Quản mắng chị tôi thế nào đâu, họ nói chị tôi là tai họa, hại Quản Vĩnh Phúc đang có công việc tốt ở xí nghiệp phải từ chức, tương lai sớm muộn gì cũng phải hối hận. Kết quả thì sao, tôi thừa nhận Quản Vĩnh Phúc rất tranh đua, hắn rất có khiếu trong việc buôn bán này, hơn nữa vận may cũng không tệ, ban đầu chỉ mở một cửa hàng đồ dùng thú cưng, hiện tại đã phát triển thành ba cái, tiền kiếm nhiều hơn lúc trước rất nhiều. Người nhà họ Quản thấy vậy đương nhiên không thể tiếp tục mắng chị tôi, nhưng sau đó bọn họ lại tự khen Quản Vĩnh Phúc có bản lĩnh, nói chỉ tiếc trong nhà chỉ có người vợ biết nội trợ, không thể giúp đỡ gì. Tóm lại, trước sau bọn họ đều chưa từng tôn trọng chị tôi!"