Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 67: Chỗ ở




Nhắc tới ảnh chụp, Từ Thành Nhân liền căng thẳng, rối rắm, cậu ta muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng lại phát hiện vì quá căng thẳng, cổ họng bị nghẹn lại, căn bản không nói ra lời, tuy điều đó cho thấy bản thân đang sợ sệt, cậu ta vẫn run rẩy vươn tay cầm ly nước uống mấy ngụm, lúc này tâm trạng mới khá hơn một chút.

"Tôi không giết cô ấy, thật đó, anh chị phải tin tôi." Cậu ta buông ly nước, gương mặt trắng bệch, "Tôi biết lúc trước tôi không nên làm như vậy, là lỗi của tôi, tôi kiểm điểm, anh chị bắt tôi cũng đúng, nhưng tôi thật sự không hại Trương Ức Dao, thật đó, anh chị phải tin tôi, tôi lúc trước chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi."

Tuy không rõ nguyên nhân cụ thể Từ Thành Nhân bị đưa tới đây, chỉ nghe Đới Húc nói Chung Hàn dẫn cậu ta tới, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ lo lắng sợ sệt, rất mất bình tĩnh này, lại nhìn mấy tấm ảnh bị xé nát trên bàn, Phương Viên suy đoán Từ Thành Nhân từng lén theo dõi chụp hình Trương Ức Dao rất nhiều lần, lần trước chạy tới Cục Công An Thử, tám chín phần là vì chột dạ.

"Vậy cậu hồ đồ cũng lâu quá rồi đấy." Đới Húc cười ha ha như đùa giỡn, "Ảnh chụp cũng nhiều đấy chứ! Chuyện này cậu bắt buộc phải giải thích rõ ràng, chúng tôi chỉ có nhiệm vụ phán đoán mức độ đáng tin của cậu, cách giải thích cậu cứ chọn. Có thể là cậu tự nói, tốt nhất nói rõ một chút để chúng tôi đưa ra phán đoán, hoặc là chúng tôi hỏi cậu trả lời."

Từ Thành Nhân như muốn khóc, do dự một hồi mới hỏi: "Nếu anh chị hỏi tôi trả lời, anh chị có cảm thấy thái độ của tôi không đủ thành khẩn không? Có cho rằng tôi không muốn phối hợp không?"

"Việc này cậu muốn tôi trả lời thế nào? Nếu cậu lo lắng, vậy dứt khoát chọn cách bản thân yên tâm đi, hiện tại cho dù tôi nói với cậu không sao, chúng tôi hỏi cậu trả lời, chúng ta vẫn không nghĩ cậu không muốn phối hợp, nhưng cậu thật sự tin sao?

Từ Thành Nhân ngơ ngác nghe Đới Húc nói, lắc đầu: "Hiện tại tôi vẫn không chắc chắn."

"Nếu vậy, cậu cứ làm theo ý cậu đi."

Từ Thành Nhân lại run rẩy cầm ly nước uống mấy ngụm. Con người đôi khi thật kỳ lạ, ban đầu có lẽ vì Phương Viên ở đây, vì muốn giữ lại chút sự tự tôn, cậu ta giả bộ bình tĩnh, nỗ lực khiến bản thân không quá mất mặt, nhưng từ từ, cậu ta thật sự đã bình tĩnh hơn trước.

Đương nhiên, một phần cũng nhơ Đới Húc không tạo cho cậu ta áp lực. . truyện ngôn tình

"Tôi... Vậy tôi nói..." Từ Thành Nhân ấp úng, "Tôi... Tôi thích Trương Ức Dao, có điều cô ấy không biết, tôi nghĩ như vậy. Cô ấy tuy rằng nhìn có vẻ yếu đuối nhưng nội tâm lại là người cao ngạo, hơn nữa vừa xinh đẹp vừa thông minh, tầm mắt chắc chắn cao, cho nên tôi không dám bày tỏ, sợ lỗ mãng thổ lộ sau này chúng tôi không còn là bạn, trước đó Tiểu Hắc còn không phải vì không biết bản thân có bao nhiêu cân lượng mà kết quả chịu khổ sao, nên tôi... Lén theo dõi cô ấy, nhưng tôi thật sự vì thích cô ấy, một ngày không gặp cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu, trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh của Trương Ức Dao, vì thế tôi... Tôi... Mới phát huy ít sở trường đặc biệt của mình..."

"Cái cậu gọi là phát huy sở trường đặc biệt chính là chụp lén người ta?" Phương Viên dở khóc dở cười hỏi.

Từ Thành Nhân đỏ mặt, xấu hổ gật đầu: "Tôi thật sự không tìm ra cách nào khác giải quyết tình cảm trong lòng mình, tôi... Tôi cũng không biết khi đó bản thân nghĩ gì, cứ như bị quỷ ám vậy, sau khi chụp ảnh về sẽ lén xem, có khi sẽ rửa ảnh ra dán trong phòng, ban đầu chỉ cảm thấy bình thường, càng về sau, chuyện này mang đến cảm giác như nghiện, người ta thì nghiện rượu bia thuốc lá, tôi thì nghiện chụp ảnh Trương Ức Dao, ban đầu... Ban đầu thật ra tôi cũng sợ, sợ bị Trương Ức Dao phát hiện, nếu cô ấy nghĩ tôi là lưu manh, tôi thật sự không thể giải thích rõ, hơn nữa tôi cũng biết việc này không chính đáng gì."

Câu cuối cùng, cậu ta vì thấy ánh mắt không tán đồng của Phương Viên mà vội vàng bổ sung.

"Vậy sao khi phát hiện Trương Ức Dao có phản ứng gì?" Đới Húc hỏi.

"Cô ấy không phát hiện..." Từ Thành Nhân dường như vẫn không chắc, "Hẳn là không, cô ấy rời khỏi đài truyền hình của trường không phải vì không thoải mái... Cô ấy không thể biết việc này..."

"Cậu chụp tổng cộng bao nhiêu tấm hình?" Đới Húc hỏi tiếp.

Từ Thành Nhân lắc đầu: "Tôi không đếm, đã đến nước này rồi, tôi thật sự không dám nói dối anh chị, khi đó mỗi khi có cơ hội... Tôi đều sẽ chụp, mãi đến sau này Trương Ức Dao không tới đài truyền hình, sau đó bắt đầu đi thực tập, không tới trường, tôi cũng không tiện chụp ảnh, dù sao cũng không thể ngồi xổm nằm vùng khu chung cư cô ấy ở đúng không. Ban đầu tôi lưu trong máy tính, về sau tôi đặc biệt mua thêm một cái di động dung lượng lớn để lưu trữ, nếu anh chị không tin, lát nữa tôi có thể mang tới cho anh chị."

"Di động đó của cậu chúng tôi đương nhiên muốn xem, có điều không cần cậu đưa tới, lát nữa chúng tôi theo cậu đi lấy, nghe cách cậu nói, hẳn cậu cũng thuê nhà ở bên ngoài đúng không? Vậy không sợ gây bất tiện cho người khác." Đới Húc trực tiếp đưa ra quyết định, "Chắc là cậu biết Trương Ức Dao ở đâu, vì sao lúc trước không nói? Thái Phong người ta còn giúp chúng tôi cung cấp manh mối."

Từ Thành Nhân lại xấu hổ xoa tay, vò đầu: "Tôi biết... Tôi đương nhiên biết... Nhưng tôi không dám nói, ở trường tôi luôn làm bộ không thân với Trương Ức Dao, sợ mình quá thân thiết với cô ấy sẽ khiến người ta nghi ngờ, lúc anh chị đi tôi cũng rất lo cho sự an toàn của cô ấy, nhưng tôi không dám nói. Tôi biết hành động của mình không tốt đẹp gì, đặc biệt là khi Trương Ức Dao mất tích, không biết cô ấy rốt cuộc có an toàn không, nếu tôi nói chuyện này với anh chị, anh chị thế nào cũng hiểu lầm tôi, nếu tôi giải thích không rõ, vậy đời tôi coi hư xong rồi!"

"Cho nên cậu bảo Thái Phong chạy tới Cục Công An hỏi đã tìm thấy Trương Ức Dao chưa đúng không?" Đới Húc cười hỏi, kỳ thật đáp án anh sớm đã có trong lòng, nhưng vẫn muốn nghe xem Từ Thành Nhân sẽ trả lời thế nào.

Từ Thành Nhân không dám tiếp tục giấu giếm, không ngừng gật đầu: "Khi ấy tôi thật không nghĩ Trương Ức Dao gặp chuyện lớn như vậy, ban đầu anh chị cũng không nói thật với chúng tôi không phải sao? Anh chị chỉ nói Trương Ức Dao mất tích, lúc ấy tôi tưởng thật, còn nghĩ nếu anh chị tìm được người rồi thì tôi không cần phải lo lắng, vừa lúc Thái Phong cũng có tình cảm với Trương Ức Dao, cậu ta cũng lo lắng, cho nên mấy lần tôi đề nghị cậu ta đi hỏi thử, cậu ta không lại dám đi một mình, vì thế mới cùng cậu ta tới đây."

"Thì ra là vậy, thế sau này chúng tôi khi điều tra phải làm việc cẩn thận hơn một chút, không thể khiến người ta hiểu lầm, gây thêm phiền phức cho người ta." Đới Húc làm bộ suy tư.

Nghe anh nói vậy Từ Thành Nhân càng luống cuống, vội xua tay: "Không không không! Tôi không có ý này, anh chị đừng hiểu lầm tôi như thế! Con người tôi ăn nói vụng về, ý tôi là tôi sai rồi, ngay từ đầu tôi không nên có hành vi không có đạo đức này, nếu tôi không làm những chuyện đó, tôi đã không cần phải sợ bản thân chịu liên lụy, Thái Phong cũng không cần quá lo lắng, cho nên tất cả đều là lỗi của tôi, anh chị không nói rõ là vì yêu cầu công việc của anh chị, là hợp pháp, tôi... Tôi thật sự không có ý trách anh chị!"

"Chỉ đùa một chút thôi, cậu đừng căng thẳng." Đới Húc cười nói.

Nghe thế, Từ Thành Nhân thở phào nhẹ nhõm, có điều vẫn rút rè lo sợ, không dám hé răng.

Nhưng Phương Viên lại không nghĩ câu vừa rồi của Đới Húc là hoàn toàn nói giỡn, thái độ lời nói của Từ Thành Nhân trước đó thật sự có vấn đề, nguyên nhân là vì Đới Húc không trực tiếp nói họ biết Trương Ức Dao đã xảy ra chuyện, nói cách khác nam sinh này hiện tại bị Chung Hàn bắt tới đây, không thể không mang vẻ mặt đưa đám giải thích cho chính mình, nhưng thực chất cậu ta vẫn nghĩ bản thân bị động như vậy là do trước đó cảnh sát không nói thật, cho nên dẫn dụ cậu ta, cậu ta căn bản không nhận thức được hành vi của mình, bây giờ cái gọi là hối hận chẳng qua là sợ bản thân bị hiểu lầm, sợ giải thích không rõ mà trở thành hiềm nghi trong vụ án giết người mà thôi.

Phương Viên nhìn nam sinh thoạt nhìn lịch sự lễ phép trước mặt, lòng rất phản cảm, loại người này không có dũng khí với tình cảm của mình, luôn mồm nói thích người ta nhưng lại tỏ vẻ không thích, sau đó dùng thủ đoạn xấu xa thỏa mãn nội tâm của mình, ý thức nông cạn hành vi thiếu đạo đức còn thích quy trách nhiệm cho người khác, nhát gan sợ phiên phức, tưởng bàn tính nhỏ trong lòng đánh đến rung vang trời, tất cả cũng chỉ là thỏa mãn chút lợi ích của cậu ta mà thôi.

"Đi thôi, trước hết cậu đưa chúng tôi đến chỗ ở của cậu, những chuyện khác từ từ rồi nói." Đới Húc nhìn đồng hồ, đứng dậy, ý bảo Từ Thành Nhân đi theo.

Từ Thành Nhân rõ ràng không tình nguyện, nhưng cậu ta biết tình cảnh lúc này của mình không còn cách nào khác, chỉ đành chậm chạp đứng dậy theo sau.

Đới Húc rời khỏi phòng khách, gọi Mã Khải, Mã Khải vừa lúc không có chuyện gì làm, lập tức đi theo.

Bốn người rời khỏi Cục Công An, đến chỗ ở Từ Thành Nhân thuê bên ngoài, khác với Trương Ức Dao, điều kiện chỗ ở của cậu ta không tốt cho lắm, đó là căn phòng chưa tới 50m2 trong một chung cư cũ, theo cách cậu ta nói, nơi này khá tiện, tuy tiền thuê không rẻ hơn bên khu chung cư mới vì không chia tiền phòng, nhưng lại có nhiều không gian riêng tư.

Tới nơi, Phương Viên coi như mới hiểu tại sao định nghĩa "Có nhiều không gian riêng tư" của Từ Thành Nhân.

Vì chung cư đã cũ, ánh sáng trong phòng không quá tốt, tường trắng cũng đã ố vàng, nhưng đây không phải vấn đề. Trước đó Từ Thành Nhân nói cậu ta chỉ rửa vài tấm chụp lén ra xem, nhưng Phương Viên không thể không thừa nhận, lời này cậu ta nói quá khiêm tốn, ít nhất trên khái niệm "mấy tấm" giữa cô và cậu ta tồn tại khác biệt rất nghiêm trọng.

Bởi vì chỗ ở của Từ Thành Nhân, trên mỗi bức tường dường như đều dán ảnh của Trương Ức Dao, đa sốt là chụp lén, có vài tấm là Trương Ức Dao chụp khi còn ở đài truyền hình, nhìn trạng thái trên những tấm ảnh này mà xem, cô ấy rất chú trọng hình tượng bản thân khi chụp ảnh, chỉ là e rằng không biết những tấm ảnh này lại bị người ta "xem xét sử dụng" với mục đích khác.