"Ý bác là... Cô ấy tới đây mua chim không phải vì mục đích tốt?" Đới Húc nghe ra ẩn ý của chủ tiệm, nhưng cách nói này của ông ấy dường như không có chứng cớ, "Cô ấy đã nói gì hoặc làm gì khiến bác phỏng đoán như vậy sao?"
"Còn có thể nói gì làm gì? Nếu tới đây làm việc xấu, tôi còn không trực tiếp đuổi cô ấy đi sao?" Chủ tiệm là người quật cường, nghe Đới Húc hỏi liền cảm thấy bản thân bị nghi ngờ, lập tức xụ mặt, tỏ vẻ không vui, "Tôi làm ăn nhiều năm như vậy, loại người nào mà chưa từng gặp? Người thích nuôi chim cảnh, ánh mắt nhìn chúng sẽ không giống bình thường. Cô gái này vừa tới chỗ tôi đã mở miệng hỏi mua chim, còn hỏi loại nào dễ nuôi nhất, ngay lúc đó tôi đã cảm thấy có gì không đúng, cậu nghĩ xem một cô gái xinh đẹp như vậy, tôi có thể có suy nghĩ không tốt gì? Chắc chắn không thể! Tôi giới thiệu cho cô ấy vài loại, cân nhắc tới việc trước nay cô ấy chưa từng nuôi, đột nhiên có hứng thú, sợ những loài đòi hỏi yêu cầu cao, bản thân không đủ khả năng nên mới bắt đầu từ loài dễ nuôi nhất. Chuyện này tôi đã từng gặp, đương nhiên thấu hiểu, vì thế giới thiệu những loài vừa đẹp vừa dễ nuôi, tôi còn nói với cô ấy, tiếng kêu của loài này nghe rất vui tai, nhưng nếu cô chỉ quan tâm những loài có bộ lông nổi bật, tôi cũng có thể giới thiệu. Kết quả thế nào cô cậu đoán xem?"
"Cô ấy mặc kệ chủng loại, chỉ muốn loài dễ nuôi nhất?" Nghe chủ tiệm nói nhiều như vậy, Phương Viên có thể phán đoán đại khái chuyện gì đã xảy ra, cho nên dựa theo suy nghĩ của mình mà trả lời.
Chủ tiệm vỗ tay một cái, chỉ vào Phương Viên: "Cô bé này thông minh! Đúng là như thế! Cô ấy nói không cần quan tâm vẻ ngoài hay tiếng hót, chỉ cần là tiện nhất thì bán cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy, không chỉ chủng loại khác nhau giá cả, ngay cả đực cái cũng không giống nhau, phải xem cô ấy muốn mua đực hay cái, hay là mua một đôi, kết quả cô ấy nói, mặc kệ đức cái, chỉ cần rẻ nhất là được. Tôi vừa nghe liền cảm thấy không ổn, nào có người mua chim như vậy, nếu người ta học ngành cần dùng chim để nghiên cứu thì cũng sẽ không chạy tới nơi này mua, hơn nữa càng sẽ không để một cô bé choai choai như thế đến. Không hỏi chủng loại không hỏi lớn nhỏ cũng không hỏi đực cái mà mua, tôi nhịn không được mà hỏi cô ấy mua chim về làm gì. Cô ấy không trả lời, còn nói đừng hỏi nhiều như vậy, chuyện không liên quan tới tôi. Tôi giận thật đấy, sao lại không liên quan đến tôi? Mấy con chim này dù sao cũng là cuộc sống của tôi, trước khi bán thì chính là chuyện của tôi. Tôi nói cô bé, nếu cô không cho tôi một lý do hợp lý vì sao mình mua nhiều chim như vậy, tôi không bán. Nghe thế, cô ấy không vui, còn nói này nói nọ. Ông già tôi xưa nay tính cách quật cường, nói không bán là không bán, cô ấy hết cách, chỉ đành tức giận bỏ đi, sau tôi thấy cô ấy có đi qua đây mấy lần, nếu không phải tiệm này không ai trông giúp, tôi thật muốn rình xem cô ấy mua nhiều chim như vậy rốt cuộc để làm gì!"
"Cô ấy có mua được chim ở chỗ khác không?" Đới Húc hỏi.
Chủ tiệm gật đầu: "Mua được, sau khi bị tôi đuổi đi, cô ấy liền qua chỗ khác, hình như là nổi giận với tôi, cô ấy còn xách cái lồng chim đi ngang. Tôi dù làm ăn buôn bán nhưng vẫn nói lý lẽ, đồ tôi bán là vật sống, không thể không có trách nhiệm như vậy, nhưng không phải ai cũng nghĩ như thế, rất nhiều người bán chim đều vì tiền, còn tôi đây chỉ bán cho người muốn nuôi chim cảnh, tuyệt đối không bán cho kẻ thiếu đạo đức. Có người, lương tâm đúng là bị cho tha đi mất, chỉ vì chút xíu tiền mà buôn bán bậy bạ, còn cả loại người như cô gái kia, nhìn thì bình thường nhưng trên thực tế trong đầu toàn ý nghĩ đen tối."
Đới Húc cảm ơn chủ tiệm, tin tức ông ấy cung cấp không phải không có giá trị, chắc chắn có, chỉ là Tào Nguyệt Đình không mua chim ở đây, ngoại trừ những việc nghe qua có chỗ không hợp lý, những manh mối khác không thể nào thu hoạch, vì thế không nên tiếp tục trì hoãn ở đây. Trước khi đi, anh còn hỏi thăm những tiệm bán chim khác ở nông trại, sau đó cùng Phương Viên và Mã Khải tiếp tục đi hỏi thăm.
Qua cửa hàng thứ ba, đến cửa hàng thứ tư, nhân viên bên trong cũng nhận ra Tào Nguyệt Đình.
"Tôi nhận ra cô ấy, trước đây cô ấy có tới chỗ chúng tôi mua chim hai lần, lần đầu mua mười con, lần thứ hai muốn hai mươi con, kết quả trong cửa hàng chúng tôi không có nhiều như vậy, tôi còn giúp cô ấy qua chỗ khác hỏi thăm, phải đi mấy chỗ mới gom đủ số lượng." Sau khi xem ảnh chụp, nhân viên cửa hàng vẫn còn ấn tượng với Tào Nguyệt Đình, "Lúc đó tôi còn nghĩ, mua nhiều chim như vậy còn không mua cái lồng lớn, tôi đề cử mấy cái cho cô ấy, kết quả cô ấy lại không cần, dường như không quá để bụng, ai biết được là giúp người ta mua hay đã xảy ra chuyện gì?"
"Hai lần cô ấy mua chim cách nhau bao lâu?" Đới Húc hỏi.
Nhân viên tính toán một lúc, trả lời: "Cũng không lâu, hơn một tuần."
"Thời gian hai lần mua ngắn như vậy, mỗi lần còn mua nhiều như thế, cậu không hỏi cô ấy mua chim về làm gì sao?" Mã Khải hỏi. Trước đó gặp ông chủ cửa hàng tuy nói mấy lời khó nghe nhưng vẫn có trách nhiệm, hiện tại tới bên này, đối diện với nhân viên cái gì cũng mặc kệ, ngược lại khiến cậu có chút không quen.
Nhân viên bất lực nhún vai: "Việc này tôi hỏi làm gì? Dù sao cũng là việc riêng của người ta, ban đầu tôi chỉ hỏi thăm hai câu, cô gái kia đã bảo tôi đừng hỏi nhiều, tôi chỉ là người làm công, không phải chủ cửa hàng, xung quanh lại nhiều chỗ cạnh tranh như vậy, nếu tôi hỏi nhiều khiến khách hàng không vui, vung tay bỏ đi, không mua chim ở chỗ tôi nữa, ông chủ mà biết chắc chắn sẽ tính sổ, hơn nữa anh chị nghĩ xem, tuy cô ấy mua chim giá rẻ nhất nhưng lợi nhuận vẫn có, cho nên chúng tôi đương nhiên vui vẻ với cuộc làm ăn này."
"Vậy còn chuyện gì khiến cậu có ấn tượng khá sâu không?" Đới Húc hỏi.
Nhân viên nhớ lại, đúng là nghĩ tới một chuyện: "Lần thứ hai tới đây mua chim, cô ấy có hỏi tôi con phố đằng trước bán chó mèo rẻ nhất bao nhiêu tiền. Tôi nói tôi không biết, khu của tôi bán chim, bên kia bán chó mèo, tôi không thể rảnh rỗi chạy qua đó dò hỏi, có điều nghe nói khoảng 50 - 60 một con, mắc thì mấy chục ngàn. Nghe tôi nói như vậy, cô ấy lẩm bẩm mấy câu, tôi không nhớ rõ, hình như là giá đó vẫn còn quá mắc. À đúng rồi, lần đầu tiên tới chỗ tôi mua mười con chim, thấy cô ấy đi về hướng trạm xe buýt, tôi còn nói không được đâu, xe buýt nhiều người, không thể mang nhiều chim thế này lên xe. Ban đầu cô ấy không nghe, sau thấy có người mua ít hơn nhưng xe buýt cũng không cho lên, cô ấy mới từ bỏ, nói lát nữa sẽ gọi taxi, sau có gọi taxi thật không thì tôi không biết."
"Ngoại trừ không mua lồng chim, cô ấy có mua đồ ăn cho chim không?" Nghe nhân viên nói xong, Đới Húc trầm tư một lúc, lại hỏi.
Nhân viên lắc đầu: "Tôi hỏi cô ấy có cần không, cô ấy nói để sau đi, chỗ chúng tôi đồ ăn cho chim toàn bao lớn, tuy cô ấy khỏe thật nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ sinh, không muốn khiêng nhiều như vậy là chuyện bình thường, tôi cũng không nghĩ nhiều. Chuyện này nếu anh không hỏi, tôi đúng là quên mất."
Đới Húc bỗng cảm thấy có một chi tiết khiến anh hứng thú: "Cậu nói cô ấy rất khỏe?"
"Đúng vậy, không phải cô ấy chỉ tới mua chim hai lần sao? Sao cậu biết cô ấy rất khỏe?" Mã Khải vốn không cho rằng đây là vấn đề gì, nhưng nghe Đới Húc hỏi, cậu lập tức có phản ứng.
Nhân viên gãi đầu: "A... Làm sao tôi biết cô ấy rất khỏe... A! Nghĩ ra rồi! Lần thứ hai không phải cô ấy muốn mua hai mươi con sao, tiệm chúng tôi không đủ, tôi ra ngoài giúp cô ấy hỏi mấy cửa hàng gần đây, cô ấy ở lại giúp tôi trông tiệm, đúng lúc có khách quen tới, trong nhà có một con anh vũ lớn, cần mua cái lồng, anh ta để ý cái lồng kiểu châu Âu ở chỗ chúng tôi, a, là cái kia." Cậu nhân viên chỉ vài cái lồng đứng thẳng có bốn chân, cao bằng một người lớn ở gần đó, "Cô ấy thấy tôi giúp cô ấy đi qua tiệm khác hỏi thăm nên giúp vị khách kia lấy cái lồng đó ra, cái lồng đó rất nặng, nếu nhẹ thì không thể giữ được một con anh vũ lớn, kết quả một mình cô ấy đã có thể kéo ra, lúc trở về tôi còn bị dọa, cô gái kia nhìn thì bình thường, sức lực lại rất lớn."