Nghe Từ Thành Nhân trả lời, lại có Thái Phong ở cạnh khẳng định, Phương Viên lại có một cách nhìn khác, cho dù cô không có kinh nghiệm phong phú về tình cảm, nhưng không có thực tiễn không có nghĩa là hoàn toàn không hiểu, hơn nữa cùng là phụ nữ tâm lý của nhau sẽ dễ nhìn nhận, trên cơ bản cô có thể kết luận, trước đó Trương Ức Dao cố ra vẻ mình là người bị tổn thương, mục đích rất đơn giản, cho dù là già hay trẻ, trong xương tủy ít nhất cũng có chút chủ nghĩa anh hùng, luôn sẽ đồng tình với kẻ yếu, đây chính là lý do mọi người luôn khen ngợi phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ở thời khắc quan trọng luôn đứng về phía những cô gái yếu đuối. Trương Ức Dao có lẽ đã đoán được tâm lý của Từ Thành Nhân và Thái Phong, cho nên mới cố ý làm như thế, quả nhiên kích thích được sự đồng tình của hai nam sinh.
Còn về mục đích làm như vậy, Phương Viên hi vọng bản thân nghĩ quá xấu xa, cô không cho rằng Trương Ức Dao vì thích Từ Thành Nhân hay Thái Phong mà lựa chọn con đường này thu hút đối phương, từ cuộc sống lúc sinh thời mà xem, cô ấy chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, hơn nữa cho dù đang có quan hệ yêu đương với Lư Khai Tế, cô ấy cũng giấu diếm chuyện này, rất ít người biết, cứ như vậy, cô ấy sẽ giống như một cô gái độc thân. Không thấy có bạn trai, những người khác phái chắc chắn sẽ nghĩ bản thân vẫn còn cơ hội, mà lúc cô ấy chia tay chính là thời điểm thích hợp nhất để ở bên an ủi, tranh thủ ôm mỹ nhân về. Mục đích của Trương Ức Dao không đơn thuần là duy trì số lượng người theo đuổi mình, mà còn giữ cho bản thân vài cái lốp xe dự bị.
Nghĩ như vậy, Phương Viên nhịn không được mà muốn xác minh, vì thế liền hỏi Từ Thành Nhân và Thái Phong: "Vậy hai cậu học ngành gì? Đều là ngoại ngữ sao?"
"À không, tôi học biên đạo truyền hình thuộc học viện truyền thông." Từ Thành Nhân trả lời.
Thái Phong cũng lắc đầu: "Tôi học ngành tự động hóa."
"Ngành các cậu học kiếm tiền chắc cũng dễ đúng không? Một ngành tương đối có mặt mũi, một ngành tương lai sáng lạn, không tồi." Đới Húc hiểu ý đồ của Phương Viên, nghe hai người trả xong cũng lên tiếng khen ngợi.
Từ Thành Nhân xấu hổ xua tay: "Nghề của tôi nói thì dễ nghe thì thôi, trên thực tế vô cùng vất vả. So ra Thái Phong tốt hơn tôi nhiều."
"Ừ." Thái Phong không hề khách khí mà nhận lời khích lệ, "Ngành của tôi nam nhiều, tương lai không cần lo chuyện tìm việc làm, cơ hội phát triển cũng khá, tiền lương chắc chắn cao."
Đới Húc gật đầu tỏ vẻ tán đồng cách nói này, sau đó đột nhiên nói với họ: "Thật ra tôi phải nói với các cậu một chuyện, Trương Ức Dao không phải mất tích, cô ấy chết rồi."
Lạch cạch. Tay Thái Phong vốn bóp nát bịch bánh bao, Đới Húc còn chưa dứt lời đã để rơi xuống đất. Thái Phong không phát hiện bản thân vừa vô ý làm rơi đồ, hai mắt cứ nhìn Đới Húc chằm chằm, bộ dáng như pho tượng đất.
Từ Thành Nhân cũng hoảng sợ, phản ứng của cậu ta là hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ rõ khiếp đảm, theo bản năng chớp mắt mấy cái, sau đó cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, hỏi: "Không phải lúc trước anh chị nói cô ấy chỉ mất tích thôi sao? Lúc này... Sao lại biến thành đã chết?"
"Trước đó ở trường, tôi lo dọa sợ các cậu, tạo tâm lý lo lắng không cần thiết, hơn nữa khi đó thật sự Trương Ức Dao chỉ mất tích, sau mới xác định là bị giết hại." Đới Húc giải thích cho Từ Thành Nhân, sau đó hỏi, "Cho nên chúng tôi mới hỏi Trương Ức Dao có quan hệ không tốt với ai không?Các cậu thử nhớ lại xem có phát hiện gì không?"
Từ Thành Nhân không chút do dự mà lắc đầu: "Tôi thật sự nghĩ không ra."
Thái Phong ngồi cạnh vẫn mơ mơ màng màng, không nói lời nào, hai mắt vẫn nhìn về một phía, nét mặt lộ rõ hoang mang lo sợ.
"Được rồi, nếu các cậu thật sự nghĩ không ra, tôi đây cũng không thể ép buộc, lát nữa chúng tôi còn có công việc, nếu các cậu trở về nhớ ra gì đó thì bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc. Cách liên lạc trước đó chúng ta đã trao đổi rồi đúng không?" Đới Húc đứng dậy, muốn tiễn khách.
Từ Thành Nhân vội vàng đứng dậy, Thái Phong vẫn ngồi yên một chỗ, cậu ta vội kéo tay Thái Phong, Thái Phong cũng không cử động. Lúc này, Từ Thành Nhân đành phải kéo Thái Phong đứng dậy, lại nói mấy câu khách khí với Đới Húc, sau đó mới kéo Thái Phong mất hồn mất vía rời khỏi văn phòng đội hình sự.
"Vừa rồi anh cố ý nói chuyện Trương Ức Dao đã chết cho họ đúng không? Muốn xem phản ứng của họ sao?" Phương Viên chắc chắn Đới Húc không để ý những gì mình và anh đã thảo luận trước đó, hoặc là nói không quá ngại, còn rất vui vẻ làm chuyện như vậy, cho nên khi dò hỏi hành động của Đới Húc có ý đồ gì, cô không còn tâm thái băn khoăn của thực tập sinh.
Đới Húc gật đầu, vui vẻ trả lời: "Đúng thế, hơn nữa kết quả rất rõ ràng, em xem hai người bọn họ có phản ứng gì?"
Phương Viên do dự, tuy rằng cô không ngại dò hỏi Đới Húc, nhưng trên phương diện trả lời câu hỏi của anh, cô ít nhiều vẫn có băn khoăn, loại băn khoăn này đương nhiên khó mà mất đi, cô sợ một khi không cẩn thận để lộ cái sai của mình sẽ để lại ấn tượng không tốt trong mắt người khác.
Suy xét hồi lâu, cô cẩn thận nói: "Từ phản ứng của hai người, em cảm thấy Thái Phong chịu đả kích rất nặng, rất khổ sở. Còn Từ Thành Nhân... Em cảm thấy sau khi cậu ta biết tin Trương Ức Dao đã chết, phản ứng đầu tiên là khiếp đảm, phản ứng thứ hai hình như la có chút sợ hãi."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa tôi nghĩ ngoại trừ sợ hãi, Từ Thành Nhân còn căng thẳng." Đới Húc tán đồng. Nhìn Phương Viên thầm thở phào nhẹ nhõm, anh nhịn không được mà bật cười, có điều lại không nói gì, miễn khiến cô cảm thấy xấu hổ. Anh tiếp tục, "Phản ứng này rất thú vị, con người Từ Thành Nhân này, chúng ta nên dành thời gian tìm hiểu một chút, còn về Thái Phong, tôi cảm thấy cậu ta không có gì để khai quật."
Phương Viên vội gật đầu, quan điểm của mình lần nữa được tán đồng khiến lòng cô càng thêm kiên định, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Mã Khải tới muộn, thời điểm tới văn phòng đã mệt đến thở hổn hển. Đới Húc không phê bình cậu ấy, còn rót nước, bảo cậu ấy uống. Mã Khải ừng ực ừng ực uống hết, oán giận bản thân ngủ như chết, ngay cả chuông báo thức cũng không nghe, nếu không phải trước khi đi làm ba mẹ cậu có hỏi hôm nay cậu nghỉ ở nhà sao, bằng không cậu còn không biết bản thân sẽ ngủ tới khi nào.
Chờ bình tĩnh lại, Mã Khải mới chú ý tới một vấn đề khác: "A! Lâm Phi Ca đâu? Cô ấy lại đi theo Chung Hàn sao? Không thể nào!"
Phương Viên lúc này mới phát hiện từ sáng đến bây giờ không hề trông thấy Lâm Phi Ca, trước đó Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm đã đi, nhìn họ không giống sẽ đi đón cô ấy, sau Đới Húc tới, hai người bắt đầu lo chuyện của Thái Phong và Từ Thành Nhân, căn bản không để ý Lâm Phi Ca có tới hay không. Ngày thường, những lúc rảnh rỗi, Lâm Phi Ca ríu ra ríu rít khiến người ta không thể bỏ qua, nhưng một khi bận rộn, cô sẽ không quá quan tâm xung quanh có gì khác thường.
Phương Viên gọi cho Lâm Phi Ca, chuông điện thoại vang lên vài tiếng thì bị tắt, chốc lát sau, Lâm Phi Ca gửi một tin nhắn, nói hôm trước nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa còn bị cảm, thật sự không có tinh thần, kêu Phương Viên xin Đới Húc cho cô ấy nghỉ, hôm nay cô ấy không tới.
Phương Viên truyền đạt lời Lâm Phi Ca nói với Đới Húc, Đới Húc không có thái độ gì, chỉ gật đầu đồng ý. Mã Khải ở cạnh lại cười không ngừng.
"Cậu cười cái gì?" Phương Viên hỏi cậu ta.
Mã Khải làm mặt quỷ: "Theo tớ thấy, cái gọi là không nghỉ ngơi tốt còn bị cảm chẳng qua là hôm trước nháo với anh Chung Hàn, kết quả bị người ta làm cho mất mặt, hôm nay nếu còn đi cùng, thể diện đương nhiên sẽ không còn, mà nếu không đi theo, thế nào chúng ta cũng sẽ hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra!"
"Hôm qua cô ấy bị sao?" Phương Viên kinh ngạc.
"Cụ thể thế nào tớ không biết, loại chuyện này cô ấy sao có thể nói với tớ? Tớ còn không chê cười cô ấy sao?" Mã Khải bĩu môi, "Tớ thấy hôm qua cô ấy ở trên mạng xã hội đăng một tin, nói là 'đừng tưởng đẹp trai thì người ta có thể tha thứ cách nói chuyện khắc nghiệt của mình', cô ấy đăng tin này mấy phút liền xóa, tớ đoán, có thể là ở chỗ Chung Hàn gặp chuyện! Cô ấy thấy người ta đẹp trai thì đòi đi theo, đâu nghĩ không phải ai cũng dễ nói chuyện như lão Đới, đáng đời!"