Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 3: Người chết tươi cười




Vì sao lại không có vết máu? Phương Viên nhìn thi thể nữ bị cắt làm đôi kia, trong đầu lóe lên nghi vấn, mà nghi vấn này vừa xuất hiện, đầu óc như chết máy lúc trước lập tức vận hành trở lại.

Cắt người sống sờ sờ thành hai nửa, hơn nữa là phía trên rốn, tương đương mổ toàn bộ khoang bụng, đừng nói giải thiết khác, cho dù giết người xong liền lập tức tiến thành cũng sẽ tạo thành cảnh máu chảy thành sông, nội tạng cũng sẽ để lại vết máu. Nhưng hiện tại, trên thi thể không có vết máu, ngăn tủ cũng rất sạch sẽ, rất hiển nhiên, đây không phải hiện trường gây án đầu tiên, hơn nữa trước khi di chuyển tới nơi này, thi thể đã bị rửa sạch, hoặc là sau khi người chết tử vong đã lâu, thời điểm máu đều đông lại, thi thể mới bị cắt đôi.

Hung thủ xử lý thi thể thế nào có rất nhiều cách, giống như hiện tại trong tủ quần áo, nửa trên thi thể ở tầng trên, thi thể ngưỡng mặt ra trước, hai tay đưa lên cao, rõ ràng không phải tùy ý nhét thi thể vào trong mà xuất hiện tư thế nào, như vậy mặc kệ sau khi chết bao lâu mới phanh thây, phanh thây xong rửa sạch thế nào, hơn phân nửa đều xuất phát từ mục đích nào đó, cố tình làm vậy.

Màu da thi thể trắng bệch ghê người, ngoại trừ khả năng lúc còn sống da người chết vốn đã trắng nõn thì còn một khả năng chính là mất máu quá nhiều. Nếu thật vì mất nhiều máu, vậy sau khi nạn nhân chết đã lâu, đợi máu đông lại, hung thủ mới tiến hành phanh thây, như vậy, hung thủ rất có khả năng trong thời gian rất ngắn tiến hành mổ khoang bụng, sau đợi lượng máu bên trong chảy hết ra ngoài, hắn mới tiến hành rửa sạch thi thể, sau lại dùng cách nào đó vận chuyển tới đây.

Nhưng vì sao lại vứt xác ở nơi này? Vì sao lại đặt trong tủ quần áo? Ngăn tủ này là bị hung thủ đưa tới đây, hay hắn vừa lúc biết nơi này có người vứt bỏ đồ dùng trong nhà? Nếu là khả năng đầu tiên, như vậy hắn có phải cần dùng xe tải mới có thể vận chuyển tủ quần áo tới đây không? Tủ quần áo nặng như vậy, một người thu dọn không hề dễ dàng, nếu là một nhóm gây án thì lại không phù hợp thực tế, hành động lớn thế này, nếu có đồng lõa, chẳng phải gia tăng mức độ nguy hiểm lên gấp đôi sao? Cân nhắc một hồi, khả năng tủ quần áo vốn đã ở đây, hoặc là ít nhất ở gần đây khả thi hơn một chút.

"Phương Viên, thật nhìn không ra, lá gan của cậu lại to như vậy!" Mã Khải vòng qua một bên điều chỉnh trạng thái, cảm thấy tốt hơn mới trở về, lại thấy Phương Viên nhìn chằm chằm thi thể trong tủ quần áo kia, không khỏi kinh ngạc, "Thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, cậu có tiền đồ hơn Lâm Phi Ca nhiều!"

Phương Viên hoàn hồn, nghe Mã Khải nói mới phát hiện, cảm giác khó chịu vừa rồi trong lúc bản thân chuyên chú tự hỏi đã lặng yên biến mất. Trước đó cô không hề phát hiện thì ra những lúc tập trung, bản thân có thể tự động tiêu trừ căng thẳng và sợ hãi, hiện tại lần nữa nhìn tủ quần áo kia, ngoại trừ tim đập nhanh hơn, cô không hề cảm thấy không thoải mái.

Phương Viên cười cười với Mã Khải, chẳng lẽ cô vì quá tập trung phân tích mà quên đi sợ hãi? Ai biết hiện tại Mã Khải đang trong trạng thái gì, lỡ đâu cậu ấy vực lên tinh thần, nghe cô nói vậy lại thuận miệng trêu chọc vài câu, cho nên tốt nhất là mặc kệ cậu ấy.

Nếu đã điều chỉnh được cảm xúc, Phương Viên chậm rãi đi về trước vài bước, người đầu tiên phát hiện cô lại gần là Chung Hàn, anh quay đầu nhìn Phương Viên, nửa thật nửa giả chỉ Đới Húc bên cạnh, nói: "Người này cao to, nếu em cảm thấy kinh tởm thì tới chỗ cậu ta."

Đới Húc nghe Chung Hàn nói như vậy, cũng quay đầu, phát hiện Phương Viên tới gần hơn khi nãy, sắc mặt nhìn qua không hề khách thường, Đới Húc ít nhiều cũng kinh ngạc, nhưng anh không hỏi gì cả, mà nghiêm trang gật đầu với Phương Viên, chỉ lên người mình: "Đúng vậy, nếu thật nhịn không được, tránh không kịp, thì hướng chỗ này." . Truyện Thám Hiểm

Nếu không phải tình huống lúc này đặc biệt, Phương Viên sẽ bị bộ dáng nghiêm túc của anh chọc cười, nhưng hiện tại, cô đương nhiên không thể có hành vi không thỏa đáng như vậy, liền cố nén cười mà gật đầu, sau đó dời lực chú ý lên gương mặt nữ thi thể.

Lúc này vị trí gần, có thể nhìn rõ nhiều chi tiết, Phương Viên rất nhanh phát hiện trên mặt thi thể có chỗ không thích hợp. Khóe miệng của cô ta bị ai đó dùng dao cắt ra, kéo dài đến dưới lỗ tai, ngoài miệng vết thương lộ chút thịt, cho dù sau khi mất lượng máu lớn, phần cơ vẫn duy trì màu đỏ sậm.

Phương Viên thầm cảm thấy tên hung thủ này muốn biến thi thể thành vai hề trong đoàn xiếc khoa trương mà 'tươi cười' quỷ dị, có điều trên má vai hề dùng màu để vẽ, mà hung thủ thì cắt mặt nạn nhân ra.

Nửa trên người chết có thể nói là vết thương chồng chất, những vết đao đó đa phần đều tập trung gần ngực, mà dưới ngực phải nạn nhân bị hung thủ xẻo rớt miếng thịt, nhìn qua vô cùng đáng sợ.

"Không biết là thù hận lớn thế nào..." Đới Húc lẩm bẩm, thấp giọng cảm khái.

"Hoặc là vì yêu mà sinh hận?" Chung Hàn cũng đưa ra một giả thiết.

"Pháp y Lưu, có nhìn ra gì không?" Đới Húc hỏi pháp y kiểm tra thi thể ở hiện trường.

Pháp y Lưu cau mày, thoạt nhìn có chút sốt ruột lo lắng: "Bước đầu có thể phán đoán, vết thương từ khóe miệng kéo dài tới dưới tai tạo thành lúc nạn nhân còn sống, từ hình dáng mà xem, người này dùng dao mỏng sắc bén, tôi hoài nghi có khả năng là dao phẫu thuật, hơn nữa cảm giác người này ra tay lưu loát, kỹ thuật tương đối thành thạo, có thể là người thường xuyên sử dụng dụng cụ cắt gọt. Nhưng một chuyện khác lại khiến phán đoán này của tôi mâu thuẫn, từ vết thương ở những chỗ khác mà xem, người này lại như không am hiểu dùng dao, có rất nhiều chỗ không chỉnh tề. Vì tình huống như vậy, tôi không thể lập tức xác định rằng gây án rốt cuộc chỉ có một người hay có đồng lõa, mọi thứ còn chờ trở về kiểm tra cẩn thận, kết hợp với ít thu hoạch điều tra của các cậu."

"Vết thương trên bụng kia tạo thành khi nạn nhân còn sống hay đã chết?" Nhớ tới pháp y Lưu vừa nói vết thương trên khóe miệng tạo thành lúc sinh thời, Phương Viên nhịn không được mà rùng mình, thử thăm dò.

Pháp y Lưu nhìn cô, đối với cô gái trẻ tuổi này vẫn còn ấn tượng, vì thế gật đầu nói: "A, là cô. Vết thương ở bụng hiện tại tôi không dám kết luận, nhưng có thể khẳng định không phải sau khi nạn nhân tử vong đã lâu mới có, có thể là bị thương lúc gần chết, cũng có thể sau khi chết trong thời gian rất ngắn tạo thành, vấn đề này chúng ta còn phải trở về kiểm tra, cùng nhau thảo luận nghiên cứu mới có kết luận. Kỳ thật không riêng gì ở bụng, vết thương ở ngực kia cũng rất giống tạo thành lúc nạn nhân còn sống, những vết sẹo ở đùi, thời gian hình thành còn ngắn hơn, không thể là có sẵn trước khi nạn nhân chết. Tóm lại, hung thủ lần này có thể nói là vô cùng tàn nhẫn, mất hết tính người. À đúng rồi, dạ dày nạn nhân còn rất nhiều đồ ăn chưa tiêu hóa, còn cả... Vài thứ giống đồ bài tiết, cái này đợi chúng tôi trở về xét nghiệm sẽ báo kết quả với mọi người. Trong khoang miệng nạn nhân có ít sáp, tôi không biết có phải sáp ong hay không, cá nhân tôi cho rằng, có khả năng là dùng để cầm máu vết thương trên má miệng người chết, nhưng vì sao hiện tại lại dùng cách không phổ biến này, tạm thời tôi vẫn nghĩ chưa ra. Vụ án lần này tương đối khó giải quyết, quá nhiều điểm đáng ngờ.

Nghe pháp y Lưu nói trong dạ dày nạn nhân ngoại trừ đồ ăn chưa kịp tiêu hóa, cư nhiên còn có cả đồ bài tiết, trong nháy mắt cô thật sự cảm thấy buồn nôn, thiếu chút đã phun ra. Nghĩ tới vết thương chồng chất trên người và suy đoán của pháp y nạn nhân bị cắt miệng khi còn sống, cô thật không có lý do gì không tin, hung thủ xuất phát từ hận thù nào đó, chỉ có như vậy hung thủ mới ép nạn nhân ăn thứ đồ ghê tởm kia, nhục nhã và tra tấn người chết.

Kết hợp tất cả khả năng, cô tin tưởng phỏng đoán của Đới Húc, tuy rằng vì yêu sinh hận có thể dẫn đến hành vi xúc động nhất thời, nhưng làm tới thế này, đó còn là vì tình yêu sao? Phương Viên không khỏi nghi ngờ suy đoán này.

"Ai báo án?" Đới Húc hỏi một đồng nghiệp bên cạnh.

Đồng nghiệp kia tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc chỉ ra bên ngoài cảnh giới tuyến: "Một cặp vợ chồng, hai người bọn họ đúng là quá thảm, đột nhiên bắt gặp cảnh tượng này, vừa rồi ở bên ngoài nôn tới rối tinh mịt mù, chân mềm như bị ai lấy hết xương tủy, hiện đang ngồi trong xe của chúng ta. Cảnh sát chúng ta gặp cảnh này cũng giật mình, đổi thành người thường, đừng để lại bóng ma tâm lý đã là tốt lắm rồi."

"Vậy chúng ta qua xem?" Chung Hàn hỏi Đới Húc.

Đới Húc thoáng nhìn Phương Viên bên cạnh tuy vẫn trấn định nhưng sắc mặt trắng bệch, nói: "Đi thôi."