Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 6: Không quen thuộc




Nói xong suy nghĩ, Phương Viên nhìn Đới Húc, hi vọng có thể từ phản ứng của anh đoán xem anh đối với quan điểm của mình có tán đồng hay không, nhưng Đới Húc lại không có bất cứ phản ứng rõ ràng nào, chỉ tiếp tục hỏi: "Em cảm thấy với hoàn cảnh của thành phố A này, nếu cho em chọn một chỗ vứt xác, em sẽ chọn ở đâu?"

Phương Viên không rảnh suy xét quá nhiều, vội vàng suy nghĩ rồi trả lời vấn đề thứ hai: "Theo lý mà nói, vứt xác khẳng định phải tìm một nơi hẻo lánh, ít người, như vậy có thể tránh được việc nhanh chóng bị phát hiện, với tình hình hiện tại của em, không có xe, muốn vác thi thể tới nơi hoang vu khẳng định không thể thực hiện, thuê xe thì lại dễ để bại lộ hành tung, bởi vì trên mỗi chiếc xe đều có GPS ghi chép, lái xe hoặc dùng phương tiện giao thông công cộng càng không khả thi, vì vậy em mới chọn địa điểm nằm trong nội thành. Hoặc nếu có xe, nếu là em, em vẫn sẽ không lựa chọn lái xe tới vùng ngoại ô hẻo lánh, bởi vì ra khỏi thành phố phải đi đường quốc lộ, qua nhiều trạm thu phí, mấy nơi đó đều có nhân viên trực ban thu phí và camera theo dõi, tóm lại đều rất dễ để lại dấu vết. Nếu thi thể bị phát hiện, sau khi xác nhận thân phận, thăm dò những người mâu thuẫn với nạn nhân, chỉ cần thẩm tra cùng đối chiếu biển số xe thì rất nhanh sẽ xác định bọn họ có tới lui gần nơi vứt xác hay không, như vậy cũng rất dễ bại lộ. Em cảm thấy hung thủ của vụ án này, mặc kệ là to gan hay là giảo hoạt, nếu đã dám cắt bỏ thi thể người chết ném ở đây, bản thân hắn tuyệt đối không phải kẻ nhát gan, hoặc là có thể nói hắn sớm đã có kế hoạch, một hung thủ có mục đích có kế hoạch rõ ràng, phân đoạn vứt xác quan trọng như vậy nhất định sẽ không suy xét làm bừa. Đây là cái nhìn của em, không chính xác."

"Em nghĩ cũng nhiều đó." Đới Húc vừa lái xe vừa quay đầu cười với Phương Viên, "Trước khi tới hiện trường, một mình phát ngốc chính là cân nhắc những việc này sao? Vì sao không nói ra cách nhìn của mình?"

Phương Viên không khỏi kinh ngạc, cô cho rằng khi ấy Đới Húc bị Lâm Phi Ca và Mã Khải bám theo căn bản không để ý tới mình, không ngờ anh cư nhiên lại chú ý tới, hơn nữa còn đoán được bản thân cô lúc đó một mình cân nhắc sự tình vụ án, điểm này khiến cô có chút ngượng ngùng, gật đầu nói: "Em chỉ là tranh thủ thời gian, hơn nữa em cảm thấy Mã Khải nói rất đúng, ở đây nhiều người chuyên nghiệp như vậy, em nên nghe nhiều nhìn nhiều để học tập, không múa rìu qua mắt thợ thì tốt hơn."

"Lời này không đúng, làm trò trước mặt người chuyên nghiệp, chưa suy nghĩ đã buột miệng nói ra kết luận, đó mới gọi là múa rìu qua mắt thợ, nói có sách mách có chứng, sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới trình bày gọi là nói ra quan điểm." Đới Húc tùy tiện nhận xét một câu, dứt lời liền bỗng nhiên thay đổi chủ đề, hỏi, "Em có biết tốc độ phân hủy của thi thể trong đất không?"

"Ở trường có học qua một ít, có điều không quá kỹ càng, em nhớ không chính xác lắm..." Phương Viên nỗ lực nhớ lại kiến thức được học ở lớp, "Nếu tiếp xúc với không khí, tạm thời không xét tới các nhân tố khách quan như khí hậu, độ ẩm, đơn thuần chỉ nói tới tình huống, thi thể ở ngoài không khí khoảng một năm sẽ chỉ còn lại xương, trong nước và đất thì chậm hơn một chút, nếu em nhớ không nhầm, tốc độ là 8:2:1 đúng không? Hiện tại là mùa đông, thời tiết lạnh và khô ráo, mặc kệ là ở đâu, tốc độ phân hủy đều rất chậm, thậm chí căn bản là không thể hư thối."

"Điều đó có nghĩa là rút càng nhiều xương khỏi thịt càng tốt, chỉ còn chút xương sót lại, nếu chôn đi, chờ tới mùa xuân, nhiệt độ tăng lên, băng tuyết đều tan, độ ẩm trong đất cũng gia tăng, phần thịt sẽ bắt đầu hư thối, nếu chúng ta không nhận được báo án nói phát hiện miếng thịt kỳ lạ, nếu thời gian dài qua lâu mới có người phát hiện, đến lúc đó, thi thể rất có khả năng đã bị cốt hóa hoàn toàn, việc phán đoán thân phận người chết và thời gian bị hại sẽ chịu nhiều quấy nhiễu nghiêm trọng." Đới Húc như nói chuyện phiếm với Phương Viên, lại như lầm bầm lầu bầu.

Phương Viên nghe anh nói xong, đầu óc dường như trở nên thông suốt, vừa rồi câu hỏi của Đới Húc kỳ thật là một cách giúp cô trình bày quan điểm về việc vì sao thi thể nạn nhân bị rút hết xương. Tuy hai khả năng mà Phương Viên suy xét trước đó đã đủ ý, nhưng so với Đới Húc, kết luận của anh càng có tính hợp lý hơn, thậm chí còn chặt chẽ nghiêm cẩn. Riêng quan điểm thứ hai, Đới Húc cơ hồ đã giúp cô làm rõ, nếu hung thủ chỉ đơn giản vì muốn giảm bớt phân lượng hay thu nhỏ thể tích, hắn cần gì phải mất công rút xương khỏi thịt?

"Thì ra lý do hung thủ làm vậy là để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát!" Phương Viên như bừng tỉnh, nhìn Đới Húc đang lái xe, nhịn không được mà phải lau mắt, nếu không phải vừa rồi anh giúp cô đưa ra kết luận, chỉ sợ bản thân khó có thể tin được người đàn ông có vẻ lười biếng này lại có tâm tư kín đáo như vậy, "Nếu không phải có tiền bối chỉ điểm, tới hiện tại có lẽ em vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này."

Không ngờ nghe Phương Viên khen ngợi, biểu tình của Đới Húc lại có chút hoang mang, anh quay đầu nhìn Phương Viên, gãi đầu: "Tôi có nói gì với em sao? Tôi chỉ là suy nghĩ miên man, tùy tiện nói mà thôi. Còn nữa, đừng gọi tôi là tiền bối, kêu tên là được, kêu tiền bối nghe thật xa lạ."

Phương Viên căn bản không ngờ anh sẽ có phản ứng này, lời khen vừa tới bên miệng lại cứng ở họng, chỉ đành mỉm cười, gật đầu với Đới Húc.

Một lát sau, Phương Viên dựa theo cảnh vật ven đường mới ý thức được nơi bọn họ sẽ đi.

"Chúng ta tới công viên nhi đồng sao?" Phương Viên thoáng kinh ngạc, cô còn tưởng Đới Húc sẽ tới nơi nào đó nổi tiếng ở ngoại thành thành phố S dò xét tình hình, không ngờ nơi đầu tiên anh tới lại là công viên lâu đời nhất của thành phố - Công viên nhi đồng.

"Chưa tới nơi em đã biết là công viên nhi đồng sao?" Đới Húc quay đầu nhìn Phương Viên, "Tôi nhớ trước đó em nói mình không phải người của thành phố A mà?"

"A!" Phương Viên cứng đờ, ý thức bản thân lỡ lời, vội vàng giải thích, "Nhà em có người thân bên này, khi nhỏ thường xuyên tới chơi, cho nên vẫn còn nhớ rõ."

"Trí nhớ của em đúng là không tồi, ngay cả chuyện khi nhỏ tới công viên chơi cũng có thể nhớ, nếu hỏi em người mình gặp cách đây một hai năm, chẳng phải em sẽ nói không quên được sao?" Đới Húc hỏi như nói đùa.

Phương Viên không biết phải trả lời thế nào, chỉ cười không đáp, đúng lúc xe đã chạy tới cửa công viên, trước cửa treo câu biểu ngữ thật dài, mặt trên viết "Khu trò chơi đang được sửa chữa, công trường nguy hiểm, du khách ra vào tự gánh hậu quả". Biểu ngữ nằm dưới cửa phía Bắc của công viên, hai cánh cửa bình thường bị khóa lại đang rộng mở, mặt đất dơ bẩn, có băng có tuyết, còn cả dấu bánh xe tải.

"Cái gì? Nơi này đang sửa chữa sao? Vậy chúng ta..." Phương Viên nhìn dòng biểu ngữ, lại nhìn tình huống xung quanh, cho rằng Đới Húc sẽ thay đổi địa điểm.

Không ngờ Đợi Húc một chút cũng không để ý, lập tức lái xe đi vào công viên. Cả đường đi, bọn họ hoàn toàn không thấy bất kỳ nhân viên nào, thời điểm xe chạy sâu vào trong, bọn họ tổng cộng chỉ gặp hai chiếc xe, một là chiếc xe ba bánh dán biển quảng cáo, một là chiếc xe tải trung bình chở củi. Cả khu sửa chữa bị rào lại bằng những tấm thép màu xanh, có thể nhìn thấy công nhân ra vào, những nơi khác đều vô cùng an tĩnh, nhìn không ra tung tích của người lạ.

Xuyên qua cửa sổ Phương Viên nhìn vào khu vực bị dàn thép màu xanh rào bên ngoài, mọi thứ đã gần hoàn thành, chỉ còn một tòa nhà hiện đang xây dựng, nơi thi công đương nhiên có chút dơ bẩn hỗn loạn, hơn nữa công viên vốn đã được cải tạo, so với ấn tượng của Phương Viên có chút khác biệt.

Xem ra, không phải thứ gì cũng thay đổi. Phương Viên khẽ thở dài, ngẫm lại cái nơi từng lưu giữ hồi ức tươi đẹp thời thơ ấu, cô nhịn không được mà cảm thấy chua xót.

Đới Húc dừng xe bên ngoài, tự mình leo xuống bắt chuyện với hai công nhân đang nghỉ ngơi hút thuốc, sau đó quay lại, tiếp tục lái xe về phía trước, một bên nói với Phương Viên: "Nghe nói gần đây vì thời gian thi công không cố định, quản lý công viên cũng mặt kệ, cho nên cửa lớn mở rộng 24h, tùy ý ra vào."

"Vậy chúng ta đi đâu?" Phương Viên thấy cái hồ nhân tạo của công viên dần bị chiếc xe vứt lại phía sau, nhịn không được mà nghi hoặc hỏi, "Phía trước hình như chỉ có một con đường, nhưng con đường đó lại thông với cổng khác của công viên."

Tuy không quen thuộc Đới Húc, hơn nữa phương pháp làm việc của anh thường khiến Phương Viên không thể thấu hiểu, nhưng trực giác nói cô biết, Đới Húc cố ý lái xe tới đây tuyệt đối không phải vì tùy tiện lái một vòng.

"Em có biết trong công viên này có rừng bạch dương lớn không?" Đới Húc tuy chỉ dùng miệng dò hỏi nhưng nhìn dáng vẻ này, anh chắc chắn Phương Viên biết nơi đó ở đâu, "Chúng ta đi bộ tới đó!"