Truy Kích Hung Án

Quyển 1 - Chương 24: Quá phiền phức




"Sao vậy? Cậu chọc thầy ấy à?" Chờ Đới Húc đi xa, Mã Khải mới đi tới trước mặt Phương Viên, thấp giọng hỏi, "Tớ thấy vị kia hình như không được cao hứng."

Phương Viên lắc đầu, không phải cô không muốn nói cho Mã Khải nghe, nhưng chính cô còn không rõ tình huống lúc này là gì, vừa rồi chính mình đúng là không nói ra suy nghĩ thật sự, chẳng lẽ đó không phải một loại tôn trọng dành cho Đới Húc sao? Tính tình của cái người to xác này thật kỳ quái, một hai muốn nghe người khác phản đối mình, anh mới cảm thấy mỹ mãn sao?

"Thầy ơi thầy ơi, thầy nói xem vừa rồi tại sao ba mẹ Bào Hồng Quang vẫn còn tâm trạng hàn huyên với chúng ta như vậy? Theo lý thuyết mà nói, không thể liên lạc, sống chết chưa rõ, con trai còn bị nghi ngờ là người bị hại của vụ án, thi thể ba của Bào Hồng Quang cũng đã xem, khi đó rõ ràng là lo lắng và sợ hãi, nhưng hiện tại vì sao lại bình tĩnh như vậy?" Lâm Phi Ca giống như không đẻể ý tới cuộc đối thoại và trạng thái của Đới Húc và Phương Viên, từ phía sau chạy lên, hỏi.

"Làm sao em biết bọn họ bình tĩnh?" Không biết có phải cảm xúc không tốt hay không, thời điểm nói chuyện, Đới Húc căn bản không nhìn Lâm Phi Ca, ngữ khí vô cùng bình đạm.

"Chỉ là thấy thôi, vừa rồi lúc chúng ta kiểm tra căn phòng, chốc lát thì mẹ của Bào Hồng Quang khoe khoang con trai mình tốt nghiệp ưu tú thế nào, chốc lát thì khoe nhà họ có điều kiện ra sao, thật không giống tâm trạng của bậc phụ huynh đang khẩn trương chờ kết quả xét nghiệm DNA!" Lâm Phi Ca cảm thấy vấn đề này quá rõ ràng.

Đới Húc lại lắc đầu: "Không có gì là không bình thường cả, hiện tại khẩn trương, hoặc là hô to gọi nhỏ, hoặc là cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cả hai đều không có gì khác biệt. Mỗi người có một tính cách, có người hay buồn lo vô cớ, rõ ràng chưa tới nước đường cùng họ đã để lộ sự khủng hoảng, nhưng có một loại người, trên thực tế nội tâm không dám đối mặt với tin xấu, cho nên xuất phát từ bản năng, họ sẽ có tâm thái tự bảo vệ mình, lựa chọn trốn tránh hiện thực, tự thôi miên bản thân, không chịu tiếp nhận kết quả vốn nằm trong dự đoán. Hiện tại ba mẹ Bào Hồng Quang đều có cùng khuynh hướng này, nhìn phản ứng của ba Bào Hồng Quang sau khi nhìn thi thể ở chỗ pháp y là có thể đoán được, kỳ thật trong lòng ông ta rất sợ hãi."

"Trách không được lại nhiệt tình đón tiếp chúng ta như vậy, thật giống như dẫn chúng ta đi tham quan nhà họ, xét tới cùng là vì quá sợ hãi, ngược lại làm bộ như không có việc gì!" Lâm Phi Ca bừng tỉnh, "Thầy thật tài, thế mà cũng nhìn ra!"

"Các em cứ gọi tên tôi là được, tôi không định đi lấy chân kinh, thu nhận ba đồ đề gì đó." Rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, hơn nữa được Lâm Phi Ca khích lệ mà cảm xúc cũng có chuyển biến tốt, Đới Húc không còn nhíu mày, thậm chí còn thuận miệng trêu chọc một câu.

"Đây là anh nói đấy nhé! Con người em thích nhất sự chân thật, anh kêu em gọi thẳng thì sau này em sẽ làm thế, anh đừng có quay đầu mà chê em không biết lớn nhỏ nha, lão Đới!" Nghe Đới Húc nói như vậy, Lâm Phi Ca lập tức phối hợp sửa cách xưng hô.

Đới Húc mỉm cười, dẫn đầu lên xe, đám người Phương Viên cũng leo lên, thắt dây an toàn, Đới Húc liền lái xe rời khỏi khu chung cư.

"Chúng ta không chờ tiền bối Thang Lực sao?" Phương Viên hỏi.

Thanh âm của cô không quá lớn, không biết vì không nghe thấy hay cố tình không trả lời, Đới Húc không có bất cứ phản ứng gì. Lâm Phi Ca chòm người lên trước, nhìn anh, nói: "Lão Đới! Phương Viên đang hỏi anh kìa!"

"Thang Lực không chịu nổi đám ríu ra ríu rít mấy em, các em vẫn là tha cho cậu ta đi." Lúc này Đới Húc mới mở miệng.

"Vậy hiện tại chúng ta đi đâu?" Lâm Phi Ca hỏi.

"Tới chỗ môi giới người lao động, tìm người giúp việc kia hỏi thăm xem có biết thời điểm cuối cùng Bào Hồng Quang ở nhà là lúc nào không."

Phương Viên cảm thấy Đới Húc hình như không muốn để ý tới mình, nhưng vì sao chứ? Cô thật nghĩ không ra, chỉ có thể âm thầm khó chịu trong lòng, dứt khoát không tiếp tục nói chuyện, chỉ mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Chỗ môi giới cách nhà của Bào Hồng Quang không xa, phỏng chừng lúc trước Bào Hồng Quang chọn tới đó tìm người giúp việc là vì vị trí địa lý thuận lợi. Mặt tiền chỗ môi giới này khá lớn, bên trên có màn hình LED quảng cáo. Đới Húc dừng xe trước cửa, dẫn ba thực tập sinh đi vào. Ngay cửa là bàn tiếp tân, một cô gái trẻ ngồi phía sau lập tức đứng dậy. Chị ta nhanh chóng đánh giá bốn người, khẳng định bọn họ tới không phải muốn tìm việc, vì thế liền hỏi: "Xin chào, xin hỏi anh chị có yêu cầu gì? Muốn tìm bảo mẫu hay người giúp việc, hay là dịch vụ dọn dẹp hàng tháng?"

"Tôi muốn tìm người giúp việc này." Đới Húc đi thẳng vào vấn đề, không chờ chị ta mở miệng giới thiệu, anh đã lấy giấy tờ ra đặt lên bàn, "Cố chủ của người giúp việc này xảy ra chút chuyện, chúng tôi yêu cầu tìm hiểu tình hình."

Vừa nghe đối phương tới không có ý thuê người giúp việc, ngược lại là vì có chuyện phiền toái, sắc mặt chị ta liền lộ vẻ khó xử. Đới Húc thấy vậy liền cầm giấy tờ lên, hỏi: "Mới tới đây sao?"

Cô gái trẻ tuổi kia kinh ngạc sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, tháng này mới tới."

"Đi gọi chủ của chị ra đây, tôi muốn nói chuyện với người đó, sẽ không gây thêm phiền phức cho chị." Đới Húc đưa mắt nhìn xung quanh, thấy phía sau cửa hàng là một cái cửa nhỏ, bên trên treo tấm bảng viết "lối dành cho công nhân", cánh cửa mở lớn, có thể mơ hồ thấy được bàn ghế bên trong.

Cô gái kia tỏ vẻ cảm kích, vội vàng gật đầu, nhỏ giọng: "Được, tôi sẽ dẫn anh chị đi gặp ông chủ, chuyện tra tài liệu của cố chủ tôi không có quyền hạn, hơn nữa tôi cũng mới tới, mọi việc vẫn chưa thành thạo... Tôi lập tức dẫn anh chị đi."

Cô gái kia dẫn bọn người Đới Húc tới trước cánh cửa phía sau cửa hàng, chỉ chỉ vào trong, sau đó trở về chỗ ngồi. Đới Húc gõ cửa, đẩy vào. Ông chủ chỗ môi giới lao động này là người đàn ông hơn 50 tuổi, thấy có người xông vào văn phòng của mình thì không khỏi kinh ngạc, chờ xem văn kiện Đới Húc đưa ra và nghe mục đích anh tới, tuy cảm xúc không đặc biệt tốt nhưng vẫn rất phối hợp, gật đầu giúp họ đi tìm hồ sơ hợp đồng với cố chủ.

"A, ở chỗ này." Ông ta tìm kiếm một lúc, từ bên trong lấy ra tờ giấy, "Người anh chị nói tên Bào Hồng Quang đúng không? Anh ta chưa từng đổi người giúp việc, số điện thoại liên lạc của người đó ở đây, cuộc gọi này là tôi gọi hay anh chị tự mình gọi?"

"Nếu không phiền, vẫn là ông giúp chúng tôi gọi đi, miễn cho trong điện thoại không thể nói rõ lại dọa sợ người ta." Đới Húc nghĩ nghĩ, cảm thấy làm vậy tương đối ổn thỏa.

Ông chủ môi giới cảm thấy lời này cũng có lý, vì thế liền tự mình gọi điện cho đối phương, không hề nói chuyện cảnh sát tới tìm, chỉ nói có chút sự cố về cố chủ cần phải liên lạc, kêu đối phương lập tức tới đây. Người bên kia không chút dị nghị mà đồng ý.

"Nhà chị ấy khá gần nơi này, chi bằng như vậy đi, anh chị qua bên kia chờ một chút, khi nào chị ấy tới thì nói chuyện ở đó luôn được không?" Sau khi dập máy, ông chủ môi giới thương lượng với Đới Húc, "Anh xem, hiện tại đang là giờ làm việc kiếm tiền, nếu để bảo mẫu hay người tìm việc làm tới thấy, chỉ sợ nghe xong liền cảm thấy chỗ chúng tôi không đáng tin cậy, vậy thì hỏng rồi."

Đới Húc không phản đối, đưa chìa khóa cho Mã Khải, kêu cậu ta cùng Lâm Phi Ca và Phương Viên vào xe ngồi, miễn cho ngoài trời lạnh lẽo, còn mình thì đứng trước cửa nhà môi giới chờ người giúp việc nhà Bào Hồng Quang.

Khoảng hơn mười phút, một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, dáng người nhỏ gầy mặc áo lông vũ màu đen vội vàng đi về hướng này, thời tiết không tính là ấm áp, ngay cả mũ chị ta cũng không mang, cho nên lỗ tai và mũi đều đã ửng đỏ. Đới Húc thấy vậy liền đi về phía trước, mỉm cười với người phụ nữ trung niên kia, mở miệng hỏi: "Chị Triệu đúng không? Chị có phải là người giúp việc trong nhà của Bào Hồng Quang không?"

"Đúng vậy, sao cậu biết?" Người phụ nữ họ Triệu kia sửng sốt, kinh ngạc mà phòng bị nhìn người đàn ông vóc dáng to lớn cản đường mình, tựa hồ có chút khẩn trương.

Phản ứng sợ hãi của chị ta khiến Đới Húc dở khóc dở cười, nụ cười trên mặt có vài phần bất đắc dĩ, vội lấy văn kiện ra cho đối phương xem: "Chị Triệu, tôi là cảnh sát của Cục Công An, người trong nhà không thể liên lạc với Bào Hồng Quang, chị không phải tới nhà anh ta quét tước một tuần ba lần sao? Tôi muốn hỏi một chút, lần cuối cùng chị gặp anh ta là khi nào, mấy ngày nay anh ta có gặp không, nếu còn nhớ lần gần nhất gặp anh ta, mong chị tận lực cung cấp cho chúng tôi tình hình lúc đó, miễn cho ba mẹ nhà người ta sốt ruột, chị nói có phải hay không?"

Chị Triệu không duỗi tay cầm lấy văn kiện của Đới Húc chỉ nhìn vài lần, hai tay từ áo lông vũ rút ra nhẹ nhàng che lỗ tai lại để giảm bớt rét lạnh, nói: "Gần đây tôi cũng không gặp cậu ta, tôi vốn muốn nói với bên môi giới kêu bọn họ tìm người khác, tôi không muốn dọn vệ sinh cho cái người họ Bào kia nữa, cậu ta quá phiền phức."