Trượt Chân

Trượt Chân - Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Kyn Tây Tây, Đát Kỷ.



Beta: Mi Mi.



*****







Chương 17(Hoàn):



Tại một gian phòng sáng sủa rộng rãi.



Sau khi Từ tổng quản cởi sạch quần áo trên người Lạc Dực rồi khẽ khàng đặt xuống bên giường, Chung Minh liền khách khí mời hắn rời khỏi, tạm thời chờ đợi ở phòng ngoài, tiếp theo “ầm” liền đóng chặt cửa lại.



“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Hắn vừa tự nhủ nhất định phải trấn định tập trung, vừa lấy một cái hộp quẹt ra, lặng lẽ mở nắp, nhìn chằm chằm vào mấy chục cây kim dài ngắn khác nhau ở bên trong. Ánh mắt Chung Minh có phần bất định – dù sao, đây cũng là lần đầu tiên hắn ứng dụng thuật ‘châm cứu’, đối với vấn đề xảy ra sau khi ngân châm đâm xuống, hắn căn bản không nắm bắt được. Lại nói, mạng người quan trọng, mặc dù hắn không có cảm tình với Lạc Dực song cũng không muốn một người đang sống sờ sờ cứ thế biến mất khỏi nhân gian. Hít một hơi thật sâu, đem tất cả tâm tư phiền muộn cùng hỗn tạp đẩy khỏi đầu óc, Chung Minh tập trung toàn bộ sức mạnh tinh thần, chầm chậm mà kiên định rút ngân châm……



Thời gian cứ thế từng khắc từng khắc trôi qua, Từ tổng quản với khuôn mặt phủ kín mồ hôi không ngừng đi đi lại lại. Hắn đã đợi đủ nửa canh giờ, nhưng vẫn không thấy người từ trong phòng bước ra, vì thế mà tâm tư không khỏi cảm thấy bất an thấp thỏm như thế đeo một gánh nặng ngàn cân. Chính là, hắn lại một mực không dám nhấc tay gõ cửa, chỉ lo quấy rầy tới việc trị liệu của đại thần y, khiến bảo chủ bảo bối nhà mình xảy ra chuyện bất trắc, vậy thì thật sự là cực kỳ không ổn.



Két—.



Âm thanh cánh cửa mở ra hệt như tiếng sấm trời truyền tới lỗ tai Từ tổng quản, hắn nhanh chóng vọt vào bên trong, thậm chí suýt nữa đem vị thần y vừa mới cực cực khổ khổ cứu người đẩy cho ngã nhào. Song, chung quy hắn vẫn tương đối nhạy bén, kịp thời dừng bước vươn tay một cái liền miễn cưỡng đỡ được cái người đang lao đao lảo đảo kia.



“Xin lỗi.” Từ tổng quản vội vã mở mời, “Chung công tử, người không sao chứ?”



“Đừng ngại, ta không sao.” Vừa mới tập trung châm hết chín chín tám mươi mốt cây kim liền một mạch, Chung đại thần y chính là mồ hôi ướt đẫm toàn thân, khí lực kiệt quệ vô cùng, nhưng chỉ cần nhìn vào nụ cười bên khóe miệng cùng với ánh mắt hàm chứa ý cười của y, đã có thể dễ dàng nhận ra hắn phi thường hài lòng với lần châm cứu đầu tiên của mình.



Lạc Dực vẫn chưa tỉnh, nhưng khi tức hỗn loạn đã dần bình ổn, trên khắp thân thể cũng tràn ra nhưng tia máu độc màu đen.



“Chuyện còn lại liền giao cho ngươi.” Chung Minh mệt mỏi phất phất tay, “Đặt hắn vào bên trong thùng nước ấm đi, nếu nước chuyển thành màu đen thì cứ tiếp tục thay nước cho đến khi không còn đen nữa mới thôi. Xong xuôi, sắc dược liệu này cho hắn uống.” Dứt lời, hắn liền chỉ tay vào đống dược vật lớn trên bàn, “Mỗi ngày ba lần, dùng dược liên tục mười ngày thì không còn vấn đề gì nữa. Phương thuốc ta cũng đặt ở đó rồi, cáo biệt.”



Chung Minh vừa ngáp dài, vừa loạng choạng ra khỏi gian phòng, xuyên qua hành lang bước xuống xuống lầu, chính là mới đi qua chỗ quẹp đã nghe thấy tiếng Đoạn đại giáo chủ luôn miệng gọi to —



“A Minh, cuối cùng ngươi cũng ra ròi! Mọi việc thuận lơi chứ? Nhìn ngươi dường như rất mệt…..” Vừa nói, y vừa đứng dậy tiến lên đón người.



“Vô Văn.” Nhìn thấy ái nhân, tinh thần Chung Minh bất giác trở nên tốt hơn hẳn, hắn nhanh chóng bước lại gần, “Mọi việc đều thuận lợi. Thời điểm ta châm cứu…” Bởi vì mải lo nói chuyện mà không để ý dưới chân, hắn bất thình lình vấp phải một vật cứng nhô lên khỏi mặt sàn, chỉ thấy hai chân tức thì mềm nhũn, cả người theo đó mà lăn lông lốc từ trên cần thang xuống. Trước khi chìm vào hắc ám, thứ cuối cùng Chung Minh nhìn thấy chính là thân ảnh đang vội vàng lao tới cùng với đôi mắt đầy hoảng loạn của Đoạn Vô Văn……



*****



“Mau tỉnh lại…..Tiểu Mạt, Tiểu Mạt……. Em làm sao vậy……Tỉnh lại đi……” Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Chung Minh mở bừng hai mắt.



“Qúa tốt rồi!” Một người đàn ông cao to đẹp trai với khuôn mặt tràn đầy lo lắng nhanh chóng thở phào một hơi rất dài, mìm cười dịu dàng nói, “Tiểu Mạt, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi”



“….” Vừa thấy người này, Chung Minh trực tiếp tiến vào trạng thái hóa đá.



“Làm sao vậy?” Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Chung Minh, người nọ còn cho rằng hắn đang sợ hãi quá độ, vì thế liền đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán đối phương, lo lắng hỏi: “Em không bị thương chứ? Đầu có đau không? Trước tiên tôi vẫn nên đưa em tới bệnh viện kiểm tra thì hơn…..”



“Tôi…. không có chuyện gì.” Chung Minh khó khăn bật ra mấy chữ.



“Phù…. Không có chuyện gì là tốt rồi, vừa nãy em làm tôi sợ muốn chết.” Người nọ vừa nói vừa đưa tay cẩn thận đỡ Chung Minh đứng dậy khỏi mặt đất. Nhìn thấy khuôn mặt vốn đã thanh tú cùng đôi mắt đen lấp lánh như sao của người bên cạnh giờ khắc này lại phủ lên một tầng mê man, người đàn ông nhất thời sinh tâm yêu mến, kìm lòng chẳng đặng mà cúi đầu xuống……



“La Phương Lăng, ông muốn làm gì?!” Chung Minh bất chợt hoàn hồn, liều mạng dùng tay ngăn trở người đàn ông đang định ghét sát miệng vào miệng mình, lớn tiếng quát.



“Á….” Bị thanh âm đột ngột vang lên làm cho giật mình, trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông nọ đầu tiên lộ ra vài tia mờ mịt, tiếp đó là ngạc nhiên đến trợn trừng con mắt. Bỗng chốc, hắn giống như bị người đâm cho một đao, dùng một ngón tay run rẩy chỉ vào Chung Minh, hét lớn “A Minh!”



“Chính là tôi.” Nhìn bạn tốt lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, biểu tình tựa hồ bị đả kích cực kỳ, Chung Minh liếc mắt nói, “Nhìn vẻ mặt của ông thì hình như không hề cao hứng khi gặp tôi hả?”



“Không, không có…” La Phương Lăng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, chậm rãi nở một nụ cười mừng rỡ: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn mong nhớ ông, chẳng biết ông ở Minh triều có tốt hay không…”



“Làm sao ông biết tôi tới Minh triều?” Chung Minh lấy làm kinh hãi, nghĩ đi nghĩ lại: “Có phải Đỗ Mạt nói cho ông biết?”



“Chính em ấy nói với tôi. Tôi đoán nếu em ấy đến đây, vậy rất có khả năng ông đã tới Minh triều.” Nhắc tới Đỗ Mạt, La Phương Lăng lộ vẻ sầu lo cùng đau buồn rõ rệt, lẩm bẩm nói, “Không biết Tiểu Mạt về bên kia sẽ như thế nào….. có còn bị phụ thân ngược đãi hay không…..”



“Ông yên tâm đi, hắn không sao.” Chung Minh tin rằng, cho dù linh hồn có bị hoán đổi Vô Văn vẫn sẽ vì mình mà chăm sóc tốt cho người kia. “Nếu đã chở về, trước hết tôi đi thăm chú La và thím La một chút, sau đó sẽ nghĩ biện pháp quay về, vậy là được rồi”, hắn vô tư nói.



“Quay về?” La Phương Lăng nghe vậy thì sợ hết hồn, “Ông muốn về lại Minh triều?”




“Đúng vậy.” Kỳ thực, Chung Minh vẫn luôn cân nhắc tự hỏi khả năng trở về thời hiện đại, nhưng giờ đây hắn đã quyết định sẽ cùng cái tên vô lại kia dây dưa dính dáng cả đời, vì thế bất luận ra sao, hắn cũng sẽ nghĩ cách để quay trở trở về.



“Ông…. có phải muốn gặp ai đó hay không?’’ Dán mắt vào vẻ mặt đang nghiền ngẫm của Chung Minh, La Phương Lăng phỏng đoán.



“Ừ.” Không hề che giấu bạn tốt bất cứ điều gì, Chung Minh thẳng thắn gật đầu, đồng thời đem những chuyện lớn đã phát sinh ở thời cổ đại kể lại một lần.



“Không ngờ ông sẽ thích một ‘người’.” Nghe xong cố sự của bạn thân, La Phương Lăng cảm khái, “Tôi còn tưởng trong mắt ông không có cái gì quan trọng hơn y học chứ.”



“Vậy còn ông?” Chung Minh liếc mắt khinh thường, hắn cũng không quên tên này vừa có hành động gây rối với mình, cứ nghĩ tới là lại nhịn không được mà nổi một thân da gà da vịt, “Ông không có người để yêu thích à?”



“….Có chứ.” La Phương Lăng lập tức trầm mặt, giữa hai đầu lông mày thoáng chốc ngập đầy lo lắng sầu vương cùng nghi hoặc, dường như đang sợ rằng người quan trọng nhất cuộc đời này sẽ rời đi không cách nào gặp lại. “Tiểu Mạt…. Tôi là nói tới Đỗ Mạt. Khi em ấy mới tới nơi này, tôi vô cùng chán ghét, cứ luôn cảm thấy vì em ấy mà tôi mất đi một người bạn thân. Hơn nữa… ông cũng biết mà….. từ nhỏ em ấy đã bị phụ thân ngược đãi đánh đập, vì thế lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí bất kể là đối diện với ai, dáng vẻ lo lắng sợ sệt như thế khiến người ta nhìn mà bừng bừng lừa giận. Chính là,……..” Nói tới đây, bỗng nhiên La Phương Lăng mỉm cười, đáy mắt ẩn chứa thâm tình cùng ôn nhu khó mà diễn tả cho hết được, “Có lẽ vì lúc nào tôi cũng tìm em ấy tra hỏi sau đó quan sát lâu ngày liền bất tri bất giác lún sâu vào…… Thời điểm tôi phát hiện ra thì ánh mắt của tôi đã không cách nào rời khỏi người em ấy. Càng về sau tôi càng nhận ra, kỳ thực Tiểu Mạt …… không phải loại người e dè nhu nhược chỉ biết gọi dạ bảo vâng…”



“Đương nhiên.” Chung Minh nở nụ cười – Một người thật sự nhu nhược yếu đuối đến cực điểm, tuyệt đối không chạy trốn khỏi kỹ viện khi đã biết trước hậu quả chắc chắn là bị tóm về, thậm chí có khả năng bị đánh gãy tay chân.



“Nói có ông biết một chuyện,” La Phương Lăng có chút kiêu ngạo, “Tiểu Mạt là thiên tài ngôn ngữ. Bất luận là ngôn ngữ của quốc gia nào, em ấy đều học được rất nhanh. Hiện tại chẳng những Tiểu Mạt có thể nói được nhiều thứ tiếng mà còn đặc biệt tinh thông tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức nữa….”



Toát mồ hôi…. Chung Minh trầm mặc không nói, thật không ngờ một người cổ đại chạy tới hiện đại còn lợi hại hơn hơn cả người từ hiện đại xuyên về như mình, chí ít hắn thừa nhận bản không có bất cứ nghiên cứu sâu xa nào đối với ngôn ngữ học.



“Đúng rồi!” Đầu óc quay một vòng lớn, bỗng nhiên Chung Minh nghĩ đến một chuyện, hắn dùng sức tóm chặt cổ áo La Phương Lăng: “Học vị tiến sĩ của tôi?! Nếu người kia thay thế tôi đến chỗ này, vậy học vị của tôi……”



“Ông còn nói đến cái này làm gì?” La Phương Lăng nhún vai một cái, “Tiểu Mạt không hề có hứng thú đối với loại chuyện giải phẫu xác chết đầy máu tanh này, tôi cũng không muốn để em ấy ngất lên ngất xuống khi nhìn thấy máu, cho nên đã sớm cấm em ấy mò tới cái trường học rách nát kia rồi.”



“Cái gì mà trường học rách nát?!” Chung Minh giận giữ “Đây chính là trường XX nổi danh toàn quốc, người khác muốn mà còn không vào được đấy! Cái thằng khốn nhà ông, cứ vậy mà bảo tên kia vứt bỏ sao, ông…. ông trả học vị tiến sĩ lại cho tôi…..”



“Được rồi, được rồi.” La Phương Lăng giơ hai tay lên đầu hàng, song vẫn không chịu trách nhiệm nói, “Chẳng phải ông chuẩn bị trở về Minh triều ư, nơi đó cũng cần học vị tiến sĩ sao? Có hay không cũng thế cả thôi mà.”



“….Nói cũng phải.” Chung Minh gãi đầu suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng hét lớn một tiếng: “Học vị tiến sĩ của tôi nhaaaaaaaa –”



Ba tháng sau, tại thế kỉ hai mươi mốt.



Bầu trời ban đêm đen kịt không có lấy một vì sao.




Đã nhiều ngày trôi qua, nhưng một chút tiến triển cũng không hề có, hai người đàn ông thất bại ủ rũ ngồi trên sàn nhà ở lầu hai, dáng vẻ vô cùng tiều tụy và suy sụp



“Tại sao?” Chung Minh ôm đầu khổ sở suy nghĩ, “Tại sao lâu như vậy vẫn chưa thể trở về?”



Chú thím nhà họ La vẫn trước đối xử với hắn tốt như lúc ban đầu, La Phương Lăng cũng vẫn là anh em tốt của hắn. Thế nhưng, không biết tại sao mỗi đêm hắn đều khó lòng an giấc, bất kể khi mơ hay lúc tỉnh đều không cách nào kiềm chế mà nhớ đến người kia. Vừa mới xa nhau có mấy ngày, hắn đã nếm đủ tư vị của tương tư rồi. Đoạn Vô Văn à, thời gian ta vắng mặt tốt nhất là ngươi đừng có ra ngoài làm loạn, cẩn thận khi ta trở về liền hạ độc giết chết ngươi – Chung Minh nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tên kia quá ư tùy tiện khiến người ta khó mà tin tưởng y sẽ có thể thanh tâm quả dục một thời gian dài.



“Tiểu Mạt, chừng nào em mới có thể trở lại đây?” La Phương Lăng trưng ra vẻ mặt đưa đám lầm bầm: “Tôi nhớ em, nhớ đến mức sắp phát điên rồi, em có nhớ tôi không…” Thời gian trôi qua, ngày tôi nhớ em đêm cũng nhớ em, ăn không ngon, ngủ cũng không yên, một lòng một dạ lo lắng cho em.



Rốt cuộc, ở bên kia người nọ có được yên ổn hay không? Căn cứ vào tính cách của Đỗ Mạt thì, bất luận ở chung với ai cũng đều phải gánh chịu nhiều thua thiệt…… Mặc dù Chung Minh luôn miệng bảo đảm về an toàn của đối phương, nhưng La Phương Lăng vẫn mãi không thể yên lòng. –



“Ài…” Hai người không hẹn mà cùng thở dài, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đều thấy sự sợ hãi trộn lẫn mê man phản chiếu trong đáy mắt đối phương - không phải là vĩnh viễn không thể trở về đấy chứ? Nếu như chẳng còn có dịp tương phùng…



“Không muốn.” Chung Minh cảm thấy đau thắt trong tim, đứng bật dậy, nói lớn, ”Dù thế nào đi chăng nữa, tôi nhất định phải trở về, chú Thượng Quan đã từng nói, có thể trở về hay không đều phụ thuộc vào bản thân tôi, chỉ cần ý nguyện đủ kiên định, chắc chắn có thể trở về!”



“Ấy… A Minh,” La Phương Lăng đã lĩnh giáo qua N lần học thuyết về chủ nghĩa duy tâm của hắn, vì thế cũng không ôm tí hy vọng nào, ngược lại đề ra một kiến nghị có phần thực tế hơn.” Ông có từng nghĩ tới, ông xuyên đến thời cổ đại ra sao thì làm y như thế là liền về được thời hiện đại?”



“Điều này tất nhiên tôi đã từng nghĩ đến,” Chung Minh vừa cầm lấy cái tách định bụng xuống lầu, vừa quay đầu trả lời câu hỏi của La Phương Lăng, ”Hai lần đều là trượt chân té xuống.”



“Tiểu Mạt cũng thế.” La Phương Lăng sáng bừng con mắt, ”Em ấy cũng té đến đây. Ông nghĩ xem, có khi nào chỉ cần hai người té cùng một lúc, linh hồn lập tức được hoán đổi hay không?”



“Ông nói đúng.” Chung Minh phấn khích, ”Chỉ cần tôi và người kia lại đồng thời té một thêm lần nữa, biết đâu bọn tôi có thể đổi chỗ cho nhau… Nhưng mà,” Vừa nghĩ tới tính khả thi và tính ngẫu nhiên trong đó, hắn lại tiếp tục mặt ủ mày chau, ”Bình thường, trên đời này, sao có thể phát sinh nhiều trùng hợp như thế? Nếu tôi té mà người ta không té, và ngược lại người ta nhưng tôi lại chẳng làm sao thì…” Trong lúc lải nha lải nhải, bỗng nhiên dưới chân Chung Minh lại hẫng đi một cái –



“Cẩn thận!” La Phương Lăng không kịp ngăn lại, chỉ đành trừng mắt nhìn Chung Minh lăn từ chỗ khúc quẹo cầu thang xuống thẳng lầu một…



Lúc Chung Minh tỉnh lại đã thấy chính mình đang nằm dài trên mặt đất. Hắn ôm đầu mơ màng bò dậy, thầm mắng: Mẹ nó, té thêm vài lần nữa không bị ngu luôn cũng uổng. Chính là, thời điểm hắn mở mắt cẩn thận nhìn lên chỉ thấy kỳ lạ vô cùng, khung cảnh xung quanh dường như có hơi quen thuộc, trừng mắt quan sát kỹ lại một lần, hắn lập tức phấn khích đến nhảy dựng lên.



“Tốt quá rồi! Rốt cuộc ta đã quay trở lại!” - Đây chẳng phải là khách sảnh của Nhật Nguyệt giáo tại phân đà Dương Châu sao?



“Buồn cười thật.” Một giọng nói kiều mị đầy giễu cợt từ trên lầu truyền tới, “Kẻ này rõ ràng lăn từ trên lầu xuống, đã thế còn vui vẻ như vậy, các ngươi nói xem có khi nào hắn bị điên rồi hay không?”



“Đương nhiên.” Một thanh âm thanh thúy đáp lời, ”Ta nghĩ hắn vì bị giáo chủ vứt bỏ cho nên tinh thần đã trở nên bất bình thường.”



“Ha ha, không tự cân nhắc một chút xem bản thân có bao nhiêu phân lượng, dung mạo cũng bình thường thế kia, giáo chủ sao có thể không phát chán chứ? Chắc chắn chơi xong sẽ vứt bỏ thôi.”




“Đúng vậy đúng vậy, ê, tiểu tử lầu dưới, ngươi nên hết hy vọng đi. Giáo chủ đã không cần ngươi từ lâu rồi, còn không ngoan ngoãn cút xéo đi à.”



Ban đầu Chung Minh còn chưa hiểu rõ, chỉ xoa xoa mình mẩy ê ẩm định bụng dễ chịu một chút sẽ đi tìm Đoạn Vô Văn bày tỏ nỗi nhớ nhung, nhưng càng nghe lại càng thấy không thích hợp. Dần dần, sự phẫn nộ từ dưới đáy lòng hừng hực dâng trào, hắn lại ngẩng đầu nhìn mười mấy nhân vật thiên kiều bá mị ở trên lầu, mỹ nam nữ mỹ loại hình nào cũng có, lập tức giận không chỗ trút, hai mắt rực lửa mà điên lên. Được lắm, đồ khốn vô tâm vô phế, vô tình vô nghĩa nhà ngươi! Hôm nay lão tử không đánh ngươi thành đầu heo, chữ “Chung” trong họ lão tử sẽ viết ngược lại! Chung Minh tức đến run rẩy toàn thân, siết chặt hai nắm đấm, lặng lẽ xoay người rời khỏi khách sảnh.



“Giáo chủ của các ngươi đâu?!” Ở trên đường tiện tay vồ được một tên mặc giống kiểu hạ nhân, Chung Minh nổi giận đùng đùng hỏi.



“Chung… Á… Đỗ công tử,” Bị lửa giận cực độ bành trướng trên người Chung Minh bộc phát ra áp đảo, hạ nhân nọ nơm nớp lo sợ chỉ vào một hành lang gấp khúc khác. “Ngài… ngài ấy ở Phi Vân đường cùng… đà chủ các nơi thương… thương nghị…” Lời còn chưa dứt, người vừa túm lấy mình đã chạy mát dạng chẳng khác nào một làn khói.



“A! Đau!” Tới khúc quẹo hành lang, Chung Minh va phải một người, song phương đều chạy khá gấp vì thế mà đồng thời ngã xuống.



“Lạc, Lạc Dực?!” Không ngờ lại gặp được người nọ vào lúc này, sắc mặt hơi tái đi một chút, nhưng là Chung Minh vẫn nhanh chóng bật dậy thụt lùi cả chục bước.



“Ta đâu phải Lạc Dực,” Nam nhân đối diện nghẹn ngào rồi nghiêm túc thanh minh, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn cùng lãnh khốc của hắn lúc này lại lộ vẻ khôi hài. “Ta là Tiểu Dực mà, ’Tiểu’ trong lớn bé, ’Dực’ trong đôi cánh chao liệng giữa không trung.”



??



“… Tiểu - Dực?” Chung Minh cẩn thận nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải Lạc Dực một hồi, xác nhận bản thân kẻ kia không có gì kỳ quái, mới cẩn thận hỏi, ”Ngươi biết ta là ai không?”



“Ta không biết.” Lạc Dùng dùng ánh mắt trẻ thơ non nớt nhìn nhìn Chung Minh, “Đại ca ca, ngươi là ai vậy?”



Trời cao hỡi - Chung Minh câm nín, người này thế mà lại mất trí nhớ. Chắc chắn là do cú té lần trước quá xuất sắc, đập đầu mạnh đến nỗi chập mạch, phát sinh hiện tượng thoái hóa ký ức rồi. Nhìn vào bộ dạng này, e rằng hắn đã xin được một vé trở về tuổi thơ.



“Đại ca ca, ngươi cũng muốn đi tìm Tiếu Tiếu sao?” Khuôn mặt Lạc Dực tràn ngập nét cười hồn nhiên trong sáng, Chung Minh nhìn mà tái xanh cả mặt - gớm quá má ơi.



“Tiếu, Tiếu Tiếu là ai?”



“Ngươi không biết à? Tiếu Tiếu là hảo bằng hữu của ta đó, giờ ta muốn đi tìm hắn chơi cùng, ngươi muốn đi chung với ta không nè?”



“Không, không cần…” Chung Minh điên cuồng lắc đầu, ”Đại, đại ca ca còn có chuyện khác phải làm, tự ngươi đi tìm Tiếu Tiếu chơi nha.”



“Ưm.” ‘tiểu bằng hữu’ Lạc Dực hiển nhiên có chút thất vọng, có điều hắn vẫn lễ phép nói một câu, ”Đại ca ca, tái kiến.”



“Tái kiến.” Nói xong, Chung Minh nửa khắc cũng không dám dừng lại, vội vội vàng vàng chạy đi tìm người tính sổ.



“Đoạn Vô Văn, ngươi là đồ bạc tình, phóng đãng thành tính, hạ lưu vô sỉ, lăn ra đây cho ta!” Thiếu niên vẻ ngoài văn nhược thanh tú song khí thế lại vô cùng hùng hổ cứ thế xông thẳng vào đại môn Phi Vân đường.



Trong đại sảnh đường hoàn toàn tĩnh lặng, người người quay đầu trợn mắt há miệng nhìn về phía người vừa xuất hiện, chỉ thấy đối phương đang bị thị vệ hai bên giữ chặt ngăn không cho giãy dụa.



“To gan!” Cuối cùng cũng có người hoàn hồn, lập tức lớn tiếng quát tháo, ”Chỉ là một nam sủng mà dám gọi thẳng tục danh của giáo chủ, ngươi càn rỡ quá rồi!”



“Người đâu!” Lại có người hạ lệnh, ”Lôi tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia ra ngoài đánh cho mạnh vào…”



“Chờ đã.” Một thiếu niên tuyệt mỹ đoan đoan chính chính ngồi trên chủ vị giữa đại sảnh đường khoát tay, đại sảnh ồn ào huyên náo thoáng chốc lặng ngắt như tờ. ”Ai cho phép các ngươi đánh hắn, chẳng lẽ các ngươi đã quên lời dặn của giáo chủ rồi? Chỉ cần Đỗ công tử thiếu mất một cọng tóc, các ngươi cứ việc xách đầu tới gặp y đi.”



“Tiểu Bạch?” Chung minh ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên nói, ”Tại sao lại là ngươi? Không phải giáo chủ đang thương nghị ở đây sao? Đoạn Vô Văn đâu?” Hắn phẫn nộ, ”Gọi y ra gặp ta!”



“Ta đã nói nếu còn gọi ta như thế một lần nữa, ta liền làm thịt ngươi.” Bạch Tiếu Phong sầm mặt, bất quá chỉ trong nháy mắt vẻ âm trầm liền chuyển thành khiếp sợ, trực tiếp đứng bật dậy, ”Chung - Minh?!”



“Không sai, chính là ta.” Dù biểu cảm giật mình trợn mắt của Bạch tiểu đệ nhìn rất đáng yêu, song hiện tại Chung Minh không có tâm tư thưởng thức, ”Đoạn Vô Văn đâu? Tên khốn kia trốn đi đâu rồi?”



“Thật tốt quá!” Bạch phó giáo chủ thiếu chút nữa mừng đến hoa chân múa tay, hắn lắc mình tiến tới trước mặt Chung Minh, đôi mắt lấp lánh tràn đầy chờ đợi, ”Ngươi về là tốt rồi. Mấy ngày nay tên kia quẳng tất cả sự vụ trong giáo cho ta, còn nói muốn nhường lại cái ghế giáo chủ này, hại bản phó giáo chủ bận rộn tới mức không có thời gian đi ngủ!” Nói đoạn, hắn kéo tay Chung Minh, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi đi nói cho y biết, lão tử không làm!”, lại móc từ trong ngực ra khối ”Bích phi long vân lệnh” vẫn luôn xem như trân bảo nhét vào tay của Chung Minh, “Cái này tặng ngươi, coi như ta chúc người tương phùng vui vẻ đi.”



“Vui vẻ?” Chung Minh cười nhạt, “Vui vẻ ở đâu ra? Chẳng phải y mới vơ về rất nhiều mỹ nhân đấy à?!”



“A…” Bạch Tiếu Phong nghe xong thì đực mặt, đôi con ngươi đen láy đảo đảo một hồi, sau cùng giảo hoạt cười nói, “Cái này… ngươi cứ tự mình đi hỏi y là được, y đang ở ngôi nhà gỗ nhỏ trong hậu viện đó.”



“Ta đi ngay đây.” Biết được đáp án, Chung Minh chỉ nóng lòng muốn đánh người, không hề để ý vẻ quỷ dị lóe lên trong mắt Bạch tiểu đệ, cứ thế sải bước chạy về hậu viện.



“Hôm nay nghị sự tạm đến đây đi.” Bạch Tiếu Phong cười híp mắt bỏ mặc những kẻ liên quan ngơ ngác nhìn nhau, nhẹ nhàng như mây trôi mà lướt về phía đại môn, rời khỏi Phi Vân đường theo đuôi Chung Minh ý đồ rình trộm kịch hay. Không ngờ vừa ra tới cửa hắn đã bị một người xông tới ôm chặt thắt lưng.



“Tiếu Tiếu, ta tìm được Tiếu Tiếu rồi!” Một thanh âm vui sướng vang lên, vẻ mặt Bạch Tiếu Phong lập tức sa sầm xuống. Tại sao từ lúc tỉnh lại người này vẫn luôn bám riết lấy mình không tha chứ hả? Đầu tiên hắn gọi mình là ”ca ca xinh đẹp”, sau khi biết tên mình thì bắt đầu í ới ”Tiếu Tiếu” luôn mồm. Cũng chẳng hiểu mình gặp cái hạn gì mà lại phải chiếu cố một nhóc con to xác như thế, đáng hận nhất là không ngờ tên họ Từ kia dứt khoát buông tay mặc kệ, dẫn người ung dung quay về Phi Ưng bảo, bỏ lại bảo chủ kiêm sư đệ một thân một mình ở lại Nhật Nguyệt giáo, với danh nghĩa hoàn hảo chính là ”giao lưu tình hữu hảo”. Đây đại khái cũng là báo ứng, Bạch Tiếu Phong cười khổ, nếu ngày đó mình không kích thích hắn thì tốt biết bao, như vậy hắn cũng sẽ không bất tỉnh, không bất tỉnh liền không…



Nhìn cái tên ”hài tử” to lớn bám chặt lên thân thể mình hệt như chim non e ấp kia, Bạch Tiếu Phong chỉ biết ngửa đầu lên trời mà thở dài thật là dài…