Trượt Chân

Trượt Chân - Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Diệp Ly Nan Hoa, Kyn Tây Tây.



Beta: Mi Mi.



*****







Ngày hai mươi mốt tháng tư, ở phía đông thành Lạc Dương, tại phân đà Nhật Nguyệt giáo.



Gần chính Ngọ, trong Quan Nguyệt các, có người đang tức giận ngất trời.



“Ngươi nói cái gì?” Chung Minh nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn nam nhân vẫn đang cợt nhã trước mặt mình, “Đầu tháng năm không mang ta đi Hối Anh lâu?!”



“A Minh…” Đoạn Vô Văn đưa tay dùng dức quàng lên vai của ái nhân, song lại bị Chung Minh cố sức gạt bỏ, hắn không khỏi cười khổ – Lúc này A Minh giận cũng không nhẹ, xem ra không thể dễ dàng qua cửa nha. “Ngươi hãy nghe ta nói…” Nên từ t ừ khuyên nhủ thì tốt hơn.



“Ta không muốn nghe!” Người nào đó đang nổi nóng tất nhiên là nghe không lọt, “Tên hỗn đản nhà ngươi thật không đáng tin!”



“Ta… không hề nuốt lời…” Đoạn đại giáo chủ lui lại ba bước, nụ cười trên môi trái lại không thay đổi chút nào. “Chẳng phải ta đã đưa ngươi tới Lạc Dương rồi à?”



“Tên hèn hạ!” Y không đề cặp đến việc này thì thôi, hễ cứ nhắc lại là Chung Minh liền giận càng thêm giận, “Thảo nào ngày đó ngươi dễ dàng đáp ứng ta như vậy, thì ra là đang chơi chữ với bản thiếu gia!”



“Chuyện đó… A Minh…” Ngưng mắt nhìn vào đôi con ngươi sáng như sao đang bừng bừng lửa giận của người kia, Đoạn Vô Văn bày ra biểu tình ‘hồn nhiên’ nhất từ lúc sinh ra tới tận bây giờ, “Chơi chữ là cái gì?”



“Ngươi ít giả ngốc với ta đi!” Đối với chiến thuật giả ngu của người họ Đoạn nào đó, Chung Minh gặp mãi cũng thành quen, coi như không thấy mà dựng thẳng lông mày, từng bước ép sát. “Nói, đến tột cùng có mang ta đi Hối Anh lâu không?”



“Việc này…” Đoạn Vô Văn ngập ngừng trong chốc lát, ho khan một tiếng, rồi quả quyết nói, “Không được.”



“Ngươi…” Nhìn thấy rõ ràng ý chí kiên định trong mắt đối phương, Chung Minh sợ run nửa buổi mới lấy lại tinh thần, lập tức dùng sức lực toàn thân cố gắng đẩy cái tên chướng mắt nọ ra khỏi phòng, tức giận đến mức trên mặt không còn hột máu. Theo một tiếng “Rầm”, cửa gỗ đỏ trước mặt Đoạn Vô Văn nhanh chóng đóng chặt lại, mặc cho bên ngoài Đoạn đại giáo chủ có gọi “A Minh, A Minh” đến rát cổ bỏng họng, người bên trong vẫn là một mực nhắm mắt làm ngơ.



Mùng một tháng năm.



Giờ mùi.



Kể từ sau lần ầm ĩ với Đoạn Vô Văn lúc ấy, đã tròn mười ngày Chung Minh không bước chân ra khỏi cửa phòng. Ngoại trừ một ngày ba bữa mở cửa cho nô tài bên ngoài đưa cơm, thời gian còn lại hắn đều tự nhốt mình ở trong phòng, bất cứ ai đến cũng không chịu gặp.



“Rốt cuộc ngươi có ra ngoài không?!” Sau hơn trăm lần nỗ lực nhưng vẫn thất bại ê chề, Đoạn đại giáo chủ bắt đầu nổi nóng. “Nếu ngươi không ra ta sẽ phá cửa!”



“…”



Chính là, trong phòng vẫn như cũ, không hề có lấy nửa câu hồi đáp.



“A Minh,” Đoạn Vô Văn híp mắt cười nham nhiểm, “Nếu ngươi không mở, chút nữa đừng có hối hận…”



Két.



Cửa phóng bỗng nhiên mở rộng.



“Ngươi nói cái gì?” Một thiếu niên tóc tai tán loạn đẩy cửa bước ra ngoài, biểu tình có hơi tiều tụy, song khí thế lại một chút cũng không hề yếu kém. “Ngươi bảo ai hối hận?!”



“Oa!” Trông thấy ái nhân lộ ra đôi mắt gấu mèo, Đoạn Vô Văn không nén được đau lòng, vội vàng dò hỏi, “Ngươi làm sao vậy? Sao mà khóc thành ra thế này, ngay cả hai mắt cũng sưng lên…”



“Ai khóc?” Chung Minh trừng y một cái, nghiêm mặt nói, “Ta hỏi ngươi, bất kể như thế nào ngươi cũng không chịu cho ta đi cũng?”



“A Minh…” Đoạn Vô Văn thở dài một tiếng, vấn đề tại sao lại trở về khởi điểm rồi? “Nếu chỉ là đến Hối Anh lâu uống một chén trà ăn một bữa cơm, ta dẫn ngươi đi bao nhiêu lần cũng được, nhưng là, nếu như có thể khiến ngươi rơi vào hiểm cảnh – ” Y lẳng lặng nhíu mày, “Chuyện như vậy, có giết ta, ta cũng tuyệt không làm.”



“…” Thiếu niên im lặng, hồi lâu bỗng nhiên kín đáo đưa cho Đoạn Vô Văn một vật mà hắn vẫn luôn nắm chặt trong tay. “Này, cầm lấy.”



“Đây là?” Đoạn Vô Văn nhìn kỹ một chút, chỉ thấy một viên dược tròn vo màu trắng đang lăn lăn trong lòng bàn tay. Bất chợt y hiểu được tâm ý ái nhân của mình, cũng vì thế mà một dòng nước ấm áp không ngừng chảy tràn trong lồng ngực. “A Minh…” Y nhìn thật sâu vào đôi mắt giăng đầy tơ máu của thiếu niên, “Cảm ơn.”



“Cảm ơn cái gì?” Khóe miệng Chung Minh gợn lên một tia tiếu ý, “Ta chỉ làm chuyện ta có khả năng.” Nói rồi, hắn khoa trương ngáp to một cái, “Để làm món đồ chơi này ta đã tốn mười ngày không ngủ không nghỉ đấy, bây giờ ta phải ngủ bù.” Lời vừa dứt, người cũng theo đó tiến vào trạng thái mông lung, lảo đảo đi vào phòng, may mà có Đoạn đại giáo chủ nhanh tay lẹ mắt tiến đến dìu đỡ mới không vì buồn ngủ mà ngã như chó gặm bùn.



Vừa vào bên trong, Đoạn Vô Văn liền thấy trên bàn vuông đặt giữa phòng hổn độn một mảnh, khắp nơi rải rác chai lọ lớn nhỏ không đều, trên mặt đất, trên ghế cũng có không ít dược liệu, cả căn phòng trần ngập mùi dược vật.



“Viên dược này đối phó với độc dược thông thường thì dư sức.” Cho dù đã mệt mỏi đến không mở mắt nổi, Chung Minh vẫn không quên nhắc nhở người bên cạnh, “Với kịch độc, dù không giải được thì cũng có thể kìm hãm dược tính, trì hoãn thời gian phát tác. Mặc kệ nói như thế nào, nó chung ít nhiều, oáp … sẽ có phần hiệu quả…” Hắn vừa ngã xuống giường, vừa mơ mơ màng màng nói, “Đây là ta dựa vào quyển sách của mẫu thân ngươi… nghiên cứu làm ra… nói… nói thật… nàng cũng thật sự… tài giỏi…so với một… thiên tài… như ta…” Vừa nói dứt câu, người đã đi vào mộng đẹp, ngay cả tiếng ngáy bắt đầu vang lên.



“… Tiểu ngu ngốc…” Bật ra một tiếng thanh thở nhẹ nhàng, Đoạn đại giáo chủ vốn dĩ chưa từng được người khác quan tâm không khỏi cảm động trong lòng. Y ôn nhu sờ lên vầng trán của thiếu niên, sau khi xác định người nọ không bị sốt, mới cẩn cẩn thận thạn ôm người vào trong ngực, cùng nhau ngủ thật thật say sưa.



*****



Đầu tháng năm.



Ở Lạc Dương, tại phân đà Nhật Nguyệt giáo, vào lúc canh ba, Chung Minh một mình ngây người ngồi trước cửa sổ phòng ngủ.



Giờ Mão, Đoạn Vô Văn đã xuất phát đi đến điểm hẹn, lúc đi chỉ dẫn theo hai ba thị vệ, ngoài ra không có thêm bất cứ ai, ngay cả Dương Châu, Bạch Tiếu Phong cùng Phạm Thông cũng không được đi cùng, toàn bộ bị bắt ở lại phân đà.



“… Nhất định, phải cẩn thận.” Thiếu niên hồi tưởng lại lời mình đã dặn dò bên tai ái nhân mấy ngày hôm trước và lời nói đầy khí phách của người nọ trước khi đi lúc rạng sáng nay, “ A Minh, đừng lo lắng cho ra, hết thảy đã sắp xếp xong rồi, nhất định ta sẽ bình an trở về gặp ngươi.”



Người nói nói năng tràn ngập tự tin, chẳng qua từ trước đến nay Chung Minh không kiêu ngạo được như y, từ tận đáy lòng vẫn luôn bất ổn, luôn có cảm giác chuyện gì đó sắp sửa phát sinh.



Cốc cốc cốc.



Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng.



“Mời vào.” Chung Minh đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong những suy nghĩ mơ hồ, điều chỉnh lại biểu tình, hắn lễ độ cất giọng trả lời.




Một bàn tay thon dài trắng nõn đẩy cửa gỗ đỏ chói, một thiếu niên xinh đẹp môi hồng răng trắng cất bước đi vào.



“Bạch phó giáo chủ,” Chung Minh sáng bừng ánh mắt, cười cười bắt chuyện, “Có chuyện gì không?”



“Không có chuyện gì lớn.” Bạch Tiếu Phong cười nhẹ, “Tại hạ chỉ lo lắng Chung công tử một thân một mình đợi trong phòng sẽ buồn bực mà tổi hại đến thân thể, cho nên mới tới đây đặc biệt mời Chung công tử đi tới biệt viện của ta giải sầu đôi chút.”



“Biệt viện?” Chung Minh kinh ngạc hỏi, “Bạch phó giáo chủ có biệt viện ở Lạc Dương sao?”



“Chẳng lẽ Chung công tử còn chưa biết?” Bạch Tiếu Phong ý vị thâm trường nói, “Chỉ cần nơi đâu có phân đà Nhật Nguyệt giáo thì đều có biệt viện của tại hạ.”



“A…” Chung Minh bừng tỉnh, “Ra vậy.” – Khó trách Vô Văn cả ngày đề phòng tên đệ đệ này, thế lực của Bạch Tiếu Phong quả nhiên không thể khinh thường.



“Chung công tử,” Bạch Tiếu Phong tao nhã lễ độ vươn tay hướng ra phía ngoài, “Mời.”



“Ừm…” Chung Minh đang định đứng dậy, bỗng nhiên phát hiện có điều không đúng, do dó lại ngồi xuống. “À… Bạch phó giáo chủ, dường như ta chưa đáp ứng sẽ đi biệt viện với ngươi?”



“Việc này không phải do Chung công tử làm chủ.” Bạch Tiếu Phong cười hệt như hồ ly, “Giáo chủ không ở đây, tất cả đều do bản phó giáo chủ định đoạt, những lời nói của người khác, tất cả đều không có giá trị gì.”



“Nói như vậy, ngươi định bắt cóc ta?” Chung Minh chậm rãi đứng lên, dùng ánh mắt như gặp cường địch mà nhìn trừng trừng vào Bạch Tiếu Phong.



“Ngươi không cần khẩn trương như vậy.” Khóe miệng khẽ nhếch, Bạch Tiếu Phong chậm rãi nói, “Dù sao hôm nay Chung công tử nguyện ý cũng tốt, không nguyện ý cũng được, việc tới tệ viện của tại hạ làm khách cũng đã định rồi.” Nói đoạn, hắn nhanh như chớp mà lướt tới, điểm lên người Chung Minh mấy cái. Chung Minh chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, tay chân không thể động đậy được nữa.



“Ngươi!” Hắn trợn mặt nhìn Bạch Tiếu Phong – Vì sao mình rõ ràng đã có phòng bị những vẫn không tránh được công kích của đối phương? Võ công cổ đại quả thật sâu không lường được, ngay cả một người dáng dấp xinh đẹp mà bản lĩnh cũng lợi hại như thế này. “Ngươi thừa dịp ta không chú ý mà đánh lén, không cảm thấy bỉ ổi sao?”



“Ha ha,” Bạch Tiếu Phong chớp đôi mắt trong veo ngấn nước, “Ta vốn là kẻ hèn hạ, chẳng lẽ Đoạn Vô Văn không nói trước với ngươi?”



“Ách…” Chung Minh cứng họng.



“Phạm Thông.” Bạch Tiếu Phong cũng không thèm để ý đến phản ứng của đối phương, rũ mắt quay đầu ra ngoài cửa gọi một tiếng.



“Có thuộc hạ.” Một thanh niên áo đen cao ráo mặt mày sắc lạnh đi đến.



“Các ngươi cùng một phe.” Nỗi băn khoăn vẫn luôn chiếm giữ nơi đáy lòng Chung Minh cuối cũng được tháo gỡ, ánh mắt hắn nhìn Phạm Thông cũng không có được mấy bất ngờ.



“Không sai.” Bạch Tiếu Phong ung dung nói, “Phạm Thông vốn là do ta sắp xếp nằm vùng bên cạnh Đoạn Vô Văn, bằng không thì làm sao Phạm Thông mới nhập môn ba năm đã có thể nhanh chóng ngồi lên vị trí Phân đà chủ như thế được?” Hắn cười híp mắt từ trên nhìn xuống Chung Minh, “Mặc dù ta không biết ngươi thu hút người khác ở điểm nào, chính là ta đã đáp ứng Lạc Dực sẽ giao ngươi cho hắn.” Bạch Tiếu Phong nhún vai một cái, quay đầu nói, “Phạm Thông, thay Chung công tử trang điểm một chút rồi đỡ y ra ngoài.”



“Vâng.”



Cái gọi là “Trang điểm”, chính là phủ một tầng phấn trắng lên mặt để che giấu biểu tình. Nhằm không cho Chung Minh mở miệng kêu cứu, Bạch Tiếu Phong còn thuận tay điểm huyệt câm của đối phương. Sau khi hóa trang hoàn tất, Phạm Thông và Bạch Tiếu Phong một trái một phải kẹp Chung Minh ở giữa, chậm rãi bước xuống bậc than lầu các, băng qua dãy hành lang dài, thuận lợi mà đi ra cửa chính.



“Bạch phó giáo chủ, Phạm đà chủ, Chung công tử.” Người túc trực ở cửa chính hôm nay là một thiếu niên Chung Minh nhận biết, nghe Đoạn Vô Văn gọi hắn là “Tiểu Vương”. Tiểu Vương cung kính chào mấy người bọn họ một cái, lại hỏi, “Ba vị muốn xuất môn sao?”



“Đúng vậy.” Bạch Tiếu Phong thập phần tự nhiên nói, “Thân thể Chung công tử có chút không thoải mái, chúng ta đưa hắn ra ngoài gặp đại phu.”




“Chung công tử không thoải mái?” Hiểu rõ người có sắc mặt yếu nhược này có quan hệ với Giáo chủ nhà mình, Tiểu Vương chỉ quan sát hắn một chút rồi gật đầu, “Nhìn thần sắc Chung công tử tái nhợt như vậy, xem ra bệnh tình không nhẹ. Thế nhưng,” Hắn lộ vẻ khó xử nói, “Trước đó giáo chủ từng hạ lệnh, bất kể ai cũng không được mang Chung công tử ra khỏi phủ, ngay cả…” Y cẩn thận nhìn trộm Bạch Tiếu Phong, “Bạch phó giáo chủ cũng không ngoại lệ.”



“Nha?” Bạch Tiếu Phong không chút lo lắng mà lấy một vật ra khỏi ngực áo, “Ngươi xem đây là cái gì?”



“Ngọc lệnh Long Phi Vân!” Tiểu Vương vội vàng xoay người quỳ xuống – Vật này chính lệnh bài được nhiều thế hệ Giáo chủ truyền lại, thấy lệnh như thấy Giáo chủ.



“Tiểu Vương,” Bạch Tiểu Phong thở dài. “Không phải bản phó giáo chủ cầm ngọc lệnh ép ngươi, chẳng qua bệnh tình của Chung công tử không thể kéo dài được, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, Giáo chủ trở về chúng ta biết ăn nói làm sao?”



“Vâng, vâng…” Tiểu Vương đầu đầy mồ hồi, “Thuộc hạ không dám, ngài đi đường thuận lợi.”



“Phạm Thông.” Bạch Tiếu Phong ngông ngênh phất tay, “Đưa Chung công tử lên xe, chúng ta đi.”



Ngày năm tháng năm.



Giờ thìn.



Tại biệt viện ẩn sâu trong rừng rậm cây cỏ trùng trùng của Bạch Tiếu Phong ở ngoại thành phía Đông.



Biệt viện Thanh Thủy đúng như tên gọi của nó, bên trong trúc ảnh đong đưa, nước chảy lượn lờ, toàn bộ đình viện đều thanh tân thoát túc. Có điều giờ phút này, Chung Minh hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức phong cảnh, sau khi được bí mật mang vào trong phòng, hắn nhận thấy xung quanh chỉ còn lại hai người.



“Chung công tử,” Nhìn Chung Minh bị Phạm Thông ném vào một góc, Bạch Tiếu Phong hài lòng gật đầu, nói, “Ngươi phải chịu ủy khuất mấy ngày rồi, chờ khi sự tình ở Hối Anh lâu kết thúc, ta sẽ đích thân hộ tống ngươi tới Phi Ưng bảo gặp mặt Lạc Dực.”



“…”



Khổ nỗi Chung Minh không thể mở miệng, chỉ đành phải trợn trắng con mắt biểu thị sự căm phẫn trong lòng mình.



“Phạm Thông.” Bạch Tiếu Phong cười cười ra hiệu cho Phạm Thông ở trước mặt, “Mấy ngày tối phiền ngươi thay ta để mắt tới tiểu tử này…” Đang nói hắn đột nhiên xuất thủ, liên tục ấn vào ba mươi sáu huyệt đào trên khắp thân thể Phạm Thông, chiêu thức của ngon tay mềm mại như hoa bay liễu rủ ấy đặc biệt xuất quỷ nhập thần, so với hành động đối phó Chung Minh ban nãy nhanh hơn gấp mấy chục lần. Phạm Thông bất chợt bị giật mình, không phản ứng kịp mà ngã gục.



“Tại… Tại sao?” Hắn cắn răng nói.



“Ngươi còn hỏi tại sao?” Bạch Tiếu Phong cười tươi rói như ánh sáng giữa mùa xuân, “Âu Dương Thống đại thiếu gia.”



“Ngươi…” Phạm Thông tái mặt, “Biết hết rồi?”



“Âu Dương thiếu gia,” Trên khuôn mặt tuyệt đẹp cả Bạch Tiếu Phong mơ hồ hiện ra vài tia cợt nhả, “Ngươi sẽ không cho rằng người của Nhật Nguyệt giáo chúng ta đều mù cả chứ? Cư nhiên ngay cả con trai của bach đạo Minh chủ chà trộn vào cũng không phát hiện ra?”



“Hóa ra… đã sớm biết.” Âu Dương Thống chán nản nói, “Thế nhưng,”, hắn thoáng quay đầu, “Lần này nếu chúng ta có thể trừ bỏ Đoạn Vô Văn tại Hối Anh lâu, chẳng phải cũng như giúp ngươi một ân huệ lớn à…”



“Phụt.” Bạch Tiếu Phong hung hăng phun một ngụm nước lên mặt Âu Dương Thống, “Ngươi cho ta là đứa ngốc à? Chẳng lẽ các ngươi chỉ muốn giết một mình Đoạn Vô Văn? Nói cho ngươi biết, từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, lão tử hận nhất chính là đám ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa các ngươi!” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Ngươi sẽ không nghĩ ta ngốc đến mức tranh giành quyền lợi với Đoạn Vô Văn mà triệt để vứt bỏ an nguy của toàn giáo ra sau đầu chứ? Nếu Nhật Nguyệt giáo bị diệt hoàn toàn, ta còn tranh cái rắm gì với y nữa!”



A? Âu Dương Thống hiển nhiên bị đả kích rất lớn – Thiếu niên vẫn luôn nhã nhặn lễ độ, phong thần tuấn lãng, lúc cười rộ lên chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thật kia, ấy vậy mà có thể phun ra nhưng từ ngữ thô tục đến nhường này? Hắn ngẩn ngơ nhìn vào bộ dạng hung thần ác sát của Bạch Tiếu Phong, chỉ cảm thấy chính mình dường như đã tự dấn thân vào một cơn ác mộng.




Thật lợi hại. Chung Minh lén lút líu lưỡi trong lòng, thật có khí thế của một mỹ thiếu niên, không hổ là đệ đệ của Vô Văn. Chính lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, khuôn mặt mang theo nụ cười âm hiểm của Bạch phó giáo chủ đã thình lình xuất hiện ngay trước mắt, chỉ nghe đối phương lẩm bẩm nói: “Tiểu tử thối, tiệc rượu lần trước ngươi dám hủy đi bàn đạp của bản thiếu gia, hôm nay phải cho ngươi nếm thử một chút lợi hại.”



Cái gì? Chung Minh âm thầm kêu khổ, xem ra Bạch tiểu đệ cũng thật là một người ngây ngô, chỉ chút chuyện cỏn con song lại ghi nhớ trong lòng, tìm thấy cơ hội liền nhân thể trả thù… Không được! Cẩn thận! Nếu lúc này hắn có thể mở miệng thì hắn nhất định sẽ cao giọng mà nhắc nhở Bạch Tiếu Phong một phen. Chỉ tiếc—



Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Âu Dương Thống vốn dĩ còn nằm trên đất như một con cá chết lại bất ngờ nhảy dựng lên, thừa dịp Bạch Tiếu Phong quay lưng lại với mình mà nhanh chóng ra tay. Đến khi Bạch Tiếu Phong nghe được động tĩnh đằng sau thì cũng đã muộn, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, hắn đành phải đẩy thân bổ nhào về phía trước, nỗ lực tránh thoát thế công ác liệt từ đằng sau. Cuối cùng hắn lại phát hiện hành động này ngoại trừ đụng đau Chung Minh ra thì chẳng ích lợi gì. Mặc dù Bạch Tiếu Phong phản ứng nhanh lẹ nhưng cũng không thoát khỏi trận công kích đã sớm được dự mưu, trong nháy mắt tình thế liền nghịch chuyển, lúc này người bị điểm huyêt ngã rạp trên mặt đất lại thành tiểu đệ Bạch gia.



“Thì ra ngươi biết đảo huyệt.” Lăn mình vào bên cạnh Chung Minh, Bạch Tiếu Phong dùng ánh mắt sắc bén như mũi tên bắn thẳng về phía Âu Dương Thống.



“Không ngờ à?” Âu Dương Thống ung dung khoang tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Bạch Tiếu Phong, sắc mặt có phần đắc ý, “Ta đã sớm biết ngươi hoài nghi ta, cũng đoán được có thể ngươi sẽ động thủ, sao lại dám không phòng bị đây?”



“Hừ” Bạch Tiếu Phong hừ lạnh một tiếng, “Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn giết thì cứ giết thôi.”



“Ta sao nỡ giết ngươi?” Âu Dương Thống để tầm mắt rơi trên khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu niên nọ, đáy mắt dần dần dâng lên dục vọng nồng đậm, thanh âm theo đó mà trở nên khàn: “Ba năm, từ sau khi tiến vào ma giáo, ta vẫn luôn nghĩ làm sao để có được ngươi, tới bây giờ, nguyện vọng của ta xem như có thể đạt thành rồi.” Hắn cong người, dùng bàn tay run rẩy chậm rãi miết lên gò má của Bạch Tiếu Phong.



“…” Sắc mặt Bạch Tiếu Phong rốt cục cũng thay đổi, hắn cật lực muốn lui về phía sau nhưng một chút khí lực cũng đều không có.



“Phong…” Ánh mắt nhu tình như nước của Âu Dương Thống dừng trên mặt thiếu niên, ngón tay dọc men cặp chân mày dày rậm ướt qua sống mũi cao thẳng rồi trượt tới phiến môi đỏ hồng, “Ngươi có biết những năm này ta khao khát ngươi đến thế nào không? Ta vẫn … luôn nhìn ngắm ngươi… A…” Bất ngờ bị Bạch Tiếu Phong há miệng dùng sức cắn vào ngón tay, Âu Dương Thông kêu lên một tiếng, đến khi nắm chặt hàm dưới đối phương để rút ngón tay ra mới phát hiện máu đã nhiễm đầy một mảnh.



Đốp.



Một chưởng không chút lưu tình, lập tức đánh cho thiếu niên lệch mặt sang một bên.



“Phi!” Bạch Tiếu Phong phun tơ máu trong miệng ra cười lạnh nói, “Có bản lĩnh thì giết thiếu gia ta đi! Đồ hèn hạ!”



“Ngươi cứ muốn chết như vậy phải không?” Nhìn chằm chằm vào con ngươi chứa chan lửa giận của thiếu niên cùng khuôn mặt sưng đỏ nhưng vẫn xinh đẹp như xưa của người nọ, Âu Dương Thống vừa mới thoát khỏi dục vọng lại một lần nữa máu nóng sôi trào. “Có điều, ta không muốn giết ngươi, ta muốn ăn ngươi,” Dứt lời, hắn vội vã ôm lấy thiếu niên, nhanh chân đi đến bên giường gấp rút ném người xuống rồi cấp bách đè nặng lên trên.



“Cút ngay! Khốn kiếp!” Khi thanh âm quần áo bị xé toạc vang lên, Bạch Tiếu Phong nhịn không được mà lớn tiếng chửi mắng, “Tên cầm thú này!”.



“Chửi hay lắm.” Âu Dương Thống liếm liếm môi, cười dâm đãng nói, “Thanh âm của ngươi thật là hay, đáng tiếc ngoại trừ tên tiểu tử không thể động đậy trên đất kia ra thì chẳng ai nghe thấy cả. Ngươi không biết sao? Sau khi vào cửa ta liền đuổi đám thị vệ vướng vúi đi rồi, hiện tai ngươi có gào đến khản cổ cũng không ai đến cứu ngươi đâu. A…” Một luồng U hương thấm ruột thấm gan mơ hồ truyền đến, Âu Dương Thống hít sâu một hơi, cảm thán, “Thơm quá.”, sau đó hắn bỗng nhiên xé mạnh xiêm y trước ngực thiếu niên ra, cúi đầu……



“…” Cảm giác được đầu lưỡi trơn trợt đảo loạn trên thân thể mình, toàn thân Bạch Tiếu Phong liền nổi lên da gà, hắn liều chết cắn chặt răng không chịu phát ra một tiếng, đôi con ngươi vốn dĩ trong veo mà sắc bén bất chợt lại bị khuất nhục nồng đậm giăng đầy. Tiểu tử kia đang làm cái gì? Chẳng lẽ Đoạn Vô Văn gạt ta… Thiếu niên nỗ lực giãy dụa liếc nhìn về nơi góc tường, nhưng vẫn chỉ là phí công vô ích.



“Ạch…..” Âu Dương Thống đang điên cuồng càn quét bừa bãi bỗng nhiên biến sắc, đôi mắt tràn đầy nhục dục đột nhiên kinh hãi không thôi. Hắn chấn động thân thể sau đó nằm vật xuống ngực Bạch Tiếu Phong không hề nhúc nhích nữa.



“Qúa tốt rồi.” Chung Minh vỗn đang nằm ở góc phòng lúc này một bên lau mồ hôi lạnh một bên cầm thổi tắt bó huân hương nghi ngút khói đang nắm chặt trong tay, đi tới trước giường nơi mà Bạch Tiếu Phong đang vô cùng chật vật trừng mắt nhìn mình. “May là cái tên này sắc dục ngập đầu, căn bản không để ý tới hành động của ta, bằng không hai chúng ta đừng mong có bất cứ ai được sống sót.”



“Phù….” Bạch Tiếu Phong thở ra một hơi thật dài, tiện đà cả giận nói, “Còn không mau ném cái tên mặt người dạ thú này xuống giường đi, đè chết bản thiếu gia rồi!”.



“Được, được, được.” Chung Minh lườm đối phương một cái, vị thiếu gia này thật là nóng tính, quả nhiên đúng như Vô Văn đã nói, sâu trong cốt tủy cũng chỉ là một hài tử thôi, trước đây mình thế mà bị vẻ mặt tươi cười ngàn năm không đổi của hắn lừa gạt. Nghĩ thì nghĩ, song hắn vẫn lập tức kéo cái tên to xác nọ bỏ ra khỏi thân thể Bạch Tiếu Phong, thuận tiện đạp cho hắn ta mấy cái. Kế tiếp Chung Minh lấy một viên thuốc đỏ sậm ra bỏ vào trong miệng Bạch Tiếu Phong, “Đây là thuốc giải, vừa nãy ngươi cũng ngửi được mùi hương đi?”



“….” Thoáng nhìn Chung Minh dùng sức đạp tên sắc lang nào đó, Bạch Tiếu Phong cũng bớt giận đi, hắn nuốt viên thuốc trong miệng xuống, phẫn nộ nói, “Xem ra Đoạn Vô Văn nói ngươi biết sử dụng dược đúng là sự thật.”



“Ngươi, các ngươi…” Người nào đó đang nằm dưới mặt đất dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn về phía hai thiếu niên ở trên giường.



“Ngu ngốc.” Bạch phó giáo chủ vẫn chưa giải được huyệt đạo trên người, nhưng mà miệng lưỡi cũng không chịu tha cho bất cứ ai. “Ngươi cho rằng vừa rồi ta cố ý ngã lên người hắn là vì cái gì hà? Chỉ vì ta căn bản không tránh khỏi một cú kia của ngươi sao?”



“Thì ra….” Âu Dương Thống bỗng nhiên sáng tỏ, “Ngươi tranh thủ thời cơ va chạm để giải khai huyệt đạo cho hắn……Nhưng là, các ngươi không phải……sao lại thế được……”



“Đây là ước định của ta cùng Đoạn Vô Văn.” Bạch Tiếu Phong châm biếm nói, “Bất hòa nội bộ cùng với đe dọa bên ngoài, ngươi nói trước tiên nên giải quyết cái nào?”



“…..” Nhìn ánh mắt trong suốt như nước lại sáng như gương của đối phương, Âu Dương Thống nhất thời câm nín.



“Nếu vậy, ngươi làm gì mà phải điểm huyệt ta đến mức toàn thân không thể động đậy nha? Hơn nữa ngay cả nói không được.” Chung Minh bất mãn lầm bầm, “Ta cũng không phải không phối hợp diễn kịch cùng ngươi, trước đó ta và Vô Văn đã dàn dựng và luyện tập đến cả chục lần.”



“Ngươi như vậy cũng gọi là phối hợp?” Bạch Tiếu Phong khịt mũi coi thường, “Bản thiếu gia xưa nay chưa từng thấy kẻ nào diễn tồi hơn ngươi đâu. Không điểm huyệt đạo của ngươi, chẳng lẽ chờ ngươi bị lật tẩy rồi mới xoay xở?”



“Ta thấy rõ ràng ngươi là muốn lợi dụng việc công trả thù riêng!” Chung Minh đỏ mặt lên, “Còn nói muốn cho ta nếm mùi ‘lợi hại’ này nọ… Khà khà” Con ngươi linh động chyển đảo vài vòng, hắn giả dối cười, nói, “Bây giờ để ta cho ngươi nếm mùi ‘lợi hại’ trước đi.” Nói xong, Chung Minh nhích mông ra vẻ muốn ngồi lên ngườ Bạch Tiếu Phong.



“Chờ chút.” Căn cứ vào ý nghĩ hảo hán không chấp chi thiệt thòi trước mắt, Bạch Tiếu Phong miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác không cam lòng, bất đắc dĩ nói, “Lần này ngươi đã cứu ta, sự kiện kia coi như bỏ qua đi, chúng ta không ai nợ ai nữa.”



“Không được.” Chung Minh thế nhưng không chịu buông tha, “Như vậy ta cũng quá thiệt thòi rồi, ngươi phải đáp ứng sau này không được tìm ta gây phiền toái nữa.”



“Được.” Bạch Tiếu Phong tiếp tục nhẫn nhịn, “Bản thiếu gia đáp ứng.”



“Ngươi nói thì phải giữ lời đấy.”



“Hừ, lời nói của Bạch Tiếu Phong ta đáng gia ngàn vàng, tuyệt không đổi ý.”



“Ừ.” Chung Minh hài lòng gật gật đầu, lúc này mới hỏi, “Huyệt đạo của ngươi làm sao bây giờ, có muốn ta hỗ trợ không?”



“Ngươi biết giải huyệt?” Bạch Tiếu Phong vạn phần không tín nhiệm mà dò xét nhìn Chung Minh, “Ngươi biết huyệt đạo ở nơi nào sao?”



“Đương nhiên.” Chung Minh móc một chiếc hộp bèn bẹt từ trong ngực ra, lại lấy mấy cây ngân châm dài ngắn khác nhau khỏi hộp, “Có điều…”, hắn trầm ngâm, “Tuy ta học được thuật châm cứu, nhưng trên thực tế chưa từng thử nghiệm. Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ thử xem….”



“Ta không đồng ý.” Nhìn mấy cây ngân châm bóng loáng sáng lấp lánh lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt, Bạch Tiếu Phong lập tức từ chối. “Ta tự giải”.



“Thời đại này người có tinh thần thực nghiệm càng ngày càng ít.” Chung Minh có chút tiếc nuối thu hồi ngân châm, “Vậy ngươi cần bao nhiêu thời gian để giải khai huyệt đạo? Ta giúp ngươi trông chừng tên vô dụng kia.”



“Mê hương của ngươi có thể khiến hắn vô lực trong bao lâu?” Bạch Tiếu Phong hỏi ngược lại.



“Bốn tiếng…ách… Hai canh giờ không thành vấn đề.” Chung Minh bảo đảm.



“Ta chỉ cần nửa canh giờ là đủ rồi.” Bạch Tiếu Phong nói xong, tự mình nhắm mắt lại, chuyên tâm vận công giải huyệt.



Chung Minh rảnh rỗi vô cùng, đảo mắt nhìn đông ngó tây mấy cái, sau cùng dùng một ánh mắt sáng rực mà liếc tới tên tội phạm cường bạo đang bất động trên mặt đất kia, với tay vào trong ngực lấy đống ngân châm vừa cất vào hộp ra, cười hì hì nói: “Ở đây chẳng phải có sẵn vật thí nghiệm sao? Thùng cơm.” Hắn đoàng hoàng trịnh trọng tuyên bố với người nào đó đang trưng ra vẻ mặt đầy đau khổ, “Ta chỉ là thử một chút vị trí của huyệt đạo thôi, sẽ không quá đau, ngươi chỉ cần nhịn một chút là được rồi.”