Trưởng Tỷ Như Mẹ

Chương 4




Đại Tấn đã lập triều được một trăm năm mươi năm, viên quan nào từng bị giam giữ trong cung mà không được thả ra, cỏ trên mộ của họ đã cao đến ba thước rồi.

Đêm đó, Diêm La Tích suốt đêm không về.

Ta quá phấn khích, không sao ngủ được, liền ra hồ bắt cá cả đêm. Lạ thay, hồ nước này rộng chưa đến năm thước, vậy mà có không ít cá béo, ta dễ dàng bắt được một giỏ trúc đầy, con nào con nấy dài bằng cánh tay ta.

Trời dần sáng, bên ngoài đã nghe thấy tiếng chim hót líu lo.

Ta đang bận rộn trong nhà, thì thấy bóng người lướt qua cửa. Nhìn lên, ta thấy nàng mỉm cười chào hỏi: "Ngọc tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng, đại muội."

Cô gái này chính là vị thiếp lớn tuổi nhất trong chín người của Diêm La Tích. Thấy nàng khách sáo, ta liền hào phóng mời vào phòng ngồi.

Nhìn thấy trên bếp lò đồng có đặt một cái nồi, đầu cá trong đó đang sôi trong làn hơi trắng xóa của nồi cá hầm, nàng không khỏi nuốt nước miếng.

"Đây là món gì?"

"Đây gọi là lẩu."

"Thật tuyệt, thật tuyệt."

Đại muội đi ra ngoài một vòng, khi trở lại đã mang theo một loạt các tiểu cô nương, dường như bị một sức hút vô hình kéo tới, tất cả đều chăm chú nhìn nồi lẩu, không rời mắt.

"Ngọc tỷ tỷ có thể gọi ta là Uyển Phương."

Nàng tự giới thiệu, rồi chỉ vào hai cô gái sinh đôi.

"Đây là Thiên Thanh, còn đây là Thiên Vũ."

Rồi chỉ về phía cô bé nhỏ nhất.



"Đây là tiểu Đường."

Tiểu Đường... tiểu Đường, nghe cái tên này cứ như tên của con trai vậy?

Thấy ta dùng một con d.a.o sắc bén, thái từng lát cá mỏng như cánh ve, xếp ngay ngắn trên đĩa trúc, đôi mắt tiểu Đường tròn xoe, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ.

Quả nhiên, vẫn là tính tình của trẻ con.

Ta thấy nàng mặc áo nhỏ tay hẹp, cổ còn quấn một chiếc khăn lông cáo bạc, chẳng mấy chốc đã nóng đến mức mồ hôi rơi lã chã. Ta định đưa tay giúp nàng cởi bớt ra, nhưng Uyển Phương mỉm cười ngăn lại, từ đâu rút ra một chiếc quạt, đứng sau lưng tiểu Đường nhẹ nhàng quạt mát.

Vừa quạt gió, nàng vừa giải thích: "Đầu xuân trời còn lạnh, dễ sinh bệnh, tốt nhất là đừng cởi áo."

"Ồ."

Còn chưa kịp nhận ra có điều gì khác lạ, hai tỷ muội sinh đôi đã mang tới hai vò rượu nữ nhi hồng. Ta đếm lại số người, trong lòng không khỏi thắc mắc: "Còn năm vị muội muội nữa đâu?"

Hai người nhìn nhau, rồi trả lời: "Các nàng bận việc, không tới được."

"Vậy cũng tốt, vài người chúng ta ngồi lại thành một bàn."

Rượu vào lời ra, chén rượu qua lại, không khí trong phòng càng lúc càng náo nhiệt. Đột nhiên, từ bên ngoài văng vẳng tiếng kèn trống, tiếng kèn càng lúc càng rõ ràng.

Có lẽ đó là đoàn báo tang từ trong cung đến.

Có lẽ vì đã ngà ngà say, ta chống chân lên ghế, phấn khích hô to: "Các muội, các muội có nghe thấy không? Đây chính là tiếng kèn báo hiệu tự do!"

"Gì cơ?"

Uyển Phương cùng các cô gái đều ngơ ngác nhìn ta.

Ta càng thêm đắc ý, lưỡi bắt đầu líu lại, buông lời chế giễu: "Các muội còn chưa biết phải không? Phong thủy thay đổi rồi, hôm nay là đến lượt Diêm phủ! Chúng ta sắp được... ăn... tiệc rồi!"



"Ăn tiệc của ai?"

Ta lắp bắp, mắt nhòe đi vì men rượu: "Tất nhiên là ăn... ăn..."

Ngay lúc đó, trong tiếng kèn trống réo rắt, một người mặc áo đỏ, tóc đen dài buông xõa, chậm rãi bước vào phòng, trên vai còn vắt một dải lụa cưới dài. Giọng nói nhẹ nhàng mà ngọt ngào vang lên:

"Ăn tiệc của ta sao?"

Men rượu lan tỏa, trong cơn chếnh choáng, mọi thứ trước mắt ta dần trở nên mơ hồ.

Tai lúc nghe tiếng ồn ào, lúc lại yên tĩnh lạ thường. Không biết có ai đó nói gì, đám người lần lượt rời đi, căn phòng náo nhiệt dần trở nên vắng vẻ.

Ta say đến mức lảo đảo, bất giác ngã vào một vòng tay ấm áp.

Dường như trước mắt hiện lên một thân hình quen thuộc với chiếc áo bào giản dị. Niềm vui trước đó theo gió mà tan biến, ta vội vàng níu lấy tay áo rộng ấy: "…Đừng đi."

Người đó để mặc ta nắm lấy.

Ta đưa ống tay áo tỏa mùi hương nhè nhẹ lên che mặt, bỗng dưng cảm giác chua xót trào dâng trong lòng.

"Phụ thân, con nhớ người quá..."

Thực ra, ta không căm ghét Diêm La Tích.

Điều ta ghét chính là chức vụ Phó chỉ huy sứ Bắc Trấn Phủ Ty của hắn.

Mọi chuyện phải bắt đầu từ mười hai năm trước.

Năm đó, phụ thân ta nhờ được người giới thiệu, nên có được một công việc tốt tại Đông Cung, làm thầy dạy cho Thái tử. Dù chỉ là thầy dạy viết chữ, nhưng nhờ đó ông nhận được không ít ban thưởng, đủ để thuê một căn nhà lớn có hoa viên cho gia đình ở.

Nơi đó, mây xanh lơ lửng, nước trong uốn lượn quanh cổng. Ta thường ngồi dưới cửa sổ, trong không gian chim hót hoa nở, chăm chỉ luyện chữ.