Trưởng Tỷ Như Mẹ

Chương 18




"Thôi được, không cần giấu tỷ nữa... Thực ra ta không phải thiếp của Diêm đại nhân, mà chỉ là một phi tần nhỏ bé trong Đông Cung."

"Khi Thái tử bị phế truất và c.h.ế.t đuối, Hoàng đế ra lệnh cho những thiếp thất không có phẩm cấp phải tuẫn táng. Ta và Triệu Tú Dung giả vờ nói mình đang mang thai, nhờ vậy mà đại nhân bí mật tráo đổi bằng xác nữ, giấu chúng ta trong viện này suốt mười mấy năm qua."

"Nếu không, ta đã sớm thành nắm đất vàng rồi."

Những chuyện xưa cũ, nàng kể lại bằng giọng nhẹ nhàng như mây gió, nhưng càng nghe, ta càng cảm nhận được phía sau là những cơn bão táp mưa sa, bước đi nào cũng nhuốm m.á.u tanh. Nghe đến đây, ta không khỏi lo lắng: "Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó? Sau đó mới biết, người nói dối chỉ có mình ta."

Nàng cười, ánh mắt lập tức sáng lên, mang theo chút từ bi khó tả: "Tiếc thay nàng ấy không có phúc, đêm sinh con xong đã ra đi, chỉ để lại cho ta một gánh nặng."

"Đứa bé đó... chẳng phải..."

Ta vừa mở miệng, Uyển Phương đã nhận ra mình lỡ lời, vội vàng xua tay.

"Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta về sớm thôi."

Nói xong, nàng liền vội vã đứng dậy, rõ ràng là có chút luống cuống, chẳng còn chút bình tĩnh nào nữa.

"Đứa bé... Đứa bé đó?"

Nhớ lại lời Diêm La Tích nói về lá bài cuối cùng của hắn, ta lập tức kéo tay áo nàng: "Vậy đứa bé là?"

"Ôi, đừng hỏi nữa."



"Được, ta không hỏi."

Nói rồi, ta níu tay áo nàng, hỏi tiếp: "Muội có mang bạc không?"

Thật may mắn, ngôi làng nhỏ này cách không xa kinh thành. Con đường được nối liền bên kia sông, ta đi ngày đêm không ngừng, lộ trình mười ngày mà sáu ngày đã đến nơi, bạc trong túi cũng đã tiêu gần hết. Khi không còn đủ tiền để thuê xe ngựa, ta chỉ còn cách lê bước trên con đường ngự đạo.

Trước khi trời sáng, ta đã đến gần Thông Chính Tư. Cổng lớn ngày thường vẫn mở rộng nay lại đóng kín, phía trước có đến mấy chục tên cấm quân mặc hồng y đứng gác, bao quanh một người phạm nhân bị xiềng xích nặng nề, tóc tai bù xù, m.á.u bẩn loang lổ trên người. Áo trước n.g.ự.c người đó thêu hình phi ngư trên bổ tử, khiến ta nhìn mà tim đau thắt lại, vì đó là điều ta vô cùng quen thuộc.

Lòng n.g.ự.c ta co thắt lại, đôi mắt mờ đi trong chớp mắt, nhưng vẫn cố nuốt nghẹn, giả bộ như một kẻ hiếu kỳ tiến lại gần.

“Quan gia, người này đã phạm phải tội gì?”

Tên lính canh quay đầu, mặt hầm hầm khó chịu, nhưng khi thấy ta là một cô nương trẻ tuổi thì hắn cũng miễn cưỡng đáp lời:

“Kẻ này mưu hại hoàng tự, tội trạng chồng chất, liên lụy cả gia tộc. Tránh ra xa mà giữ mạng.”

Lúc này, ánh mắt của kẻ đang bị giam rực lửa, xuyên qua mái tóc rối tung mà nhìn thẳng về phía ta. Hắn là ai ta không còn cần phải nghi ngờ nữa. Cặp lông mày như núi, chiếc mũi diều hâu, đôi mắt đầy m.á.u, trừng lên khi nhận ra ta. Hắn muốn hét lên, nhưng miệng đã bị đánh sưng vù, chỉ có thể phát ra những âm thanh rên rỉ, không rõ lời.

Ta suýt nữa buột miệng kêu lên, nhưng vẫn kiềm lại, lùi về phía sau. Tên lính thấy vậy liền quất mạnh một roi vào người hắn, tỏ vẻ chán nản mà hỏi:

"Còn chuyện gì nữa?"

Ta lục lọi túi áo, lấy ra chút bạc còn lại, cẩn thận nhét vào tay hắn:

"Quan lớn, xin hỏi Diêm Phó sứ hiện giờ ở đâu?"

Hắn hơi do dự nhưng rồi cũng nhận bạc, khẽ đáp:



“Diêm Phó sứ bị cấm túc trong phủ, ngươi không dễ gì mà gặp được đâu.”

Ta cảm tạ rồi lập tức đi khỏi, cố gắng tìm đến Diêm phủ. Tại đây, đám cấm quân vẫn đứng canh cửa, ta chỉ dám quanh quẩn gần đó, không dám tiến lại gần. Nhìn dòng người trên phố ngày một đông, ta quyết định cắn răng cầm chiếc áo khoác lông chồn đi cầm, mua một cái thang nhỏ từ một hộ dân, rồi vác thang trèo qua tường hậu viện.

Thật tình cờ, khi ta vừa leo lên, thì thấy một người từ trong phủ cũng đang leo ra. Cảnh tượng ấy khiến lòng ta khẽ động, cảm thấy lúc này không có gì thích hợp hơn ngoài ngâm một câu thơ.

Ngồi trên tường, ta hắng giọng, cố gắng cất lên tiếng thơ ngọt ngào nhất đời mình:

"Mãn viên xuân sắc quan bất trú, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai."

Người kia nghe thấy tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn ta. Nhận ra ta, hắn cười khẽ, mấy bước đã trèo lên cao.

"Nàng bảo ai là hồng hạnh đấy?"

Ta còn chưa kịp mở lời, đã bị hắn luồn tay qua eo ta, trực tiếp ôm chặt vào lòng.

Vì mất thăng bằng, cả hai cùng ngã nhào xuống mặt đất.

May mắn thay, bên dưới là thảm cỏ xanh mềm mại.

Diêm La Tích đỡ ta bên dưới, khuôn mặt khôi ngô kề sát cổ ta. Tuy sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng thần thái vẫn bình thường, không hề có vết thương nào rõ rệt.

Tâm trạng ta bỗng nhẹ nhõm, đôi mắt thoáng chốc trở nên ướt át.

Khoảnh khắc ấy, dựa vào vòng tay vừa ấm áp vừa mát lành kia, ngón tay lướt trên đường nét tinh tế của lòng bàn tay hắn, như đang đọc một cuốn sách cổ xưa, khó hiểu nhưng đầy mê hoặc.