Cứ như vậy, mấy chục ngày trôi qua. Ta đã nghĩ sẽ không còn gặp lại hắn nữa, thì bỗng ngoài cửa vang lên một tiếng sáo du dương.
Âm điệu trong trẻo vang vọng khắp gian nhà, rơi vào tai ta, khơi gợi một cảm xúc thuần khiết, mộc mạc nhưng đầy rung động, tựa như nỗi niềm thiếu niên chân thành.
Ta đặt bút xuống, bước ra cửa sổ ngóng nhìn, thấy một người tay cầm sáo ngọc, đứng dưới tán cây rậm rạp. Một bộ trường sam bằng lụa trắng như tuyết, tay áo rộng bay phất phơ theo gió, dáng hình nhẹ nhàng thanh thoát, khiến người ta chẳng nỡ rời mắt.
Tuy nhiên, khi ta vui mừng chạy tới, khuôn mặt thanh thoát đầy tiên khí của hắn lại chầm chậm quay về phía ta, hỏi một cách thản nhiên:
"Phải đợi đến tối sao?"
Ta: "…"
Ngoài sân có một chiếc xe ngựa lớn, trên xe là Uyển Phương và cặp song sinh. Ta vội vàng nhỏ giọng đáp: "Tối hay không tối đều được."
Ba người nghe mà chẳng hiểu đầu đuôi.
"Cái gì cũng được sao?"
Nghe vậy, Diêm La Tích vốn vừa nghiêm túc lạnh lùng bỗng nở nụ cười. Hoá ra, không chỉ sự vững vàng điềm tĩnh mới khiến một người đàn ông toát ra sức hút, mà ngay cả một chút dịu dàng hiếm hoi cũng có thể khiến lòng người run rẩy.
Uyển Phương thấy vậy, ngay lập tức kéo cặp song sinh rời đi.
Cả sân vắng lặng.
Ta còn chưa kịp định thần, đã bị hắn ôm vào lòng, cùng với một nụ hôn ngọt ngào tựa mứt quả, ngậm trong miệng đến nỗi khiến răng đau nhức.
Ta ngậm lấy vị ngọt ấy, thì thầm không rõ ràng: "Ta cứ nghĩ chàng sẽ không đến."
"Đương nhiên là phải đến."
Hắn khẽ cắn vào tai ta, nhưng giọng lại nghiêm túc: "Ta đây là chỉ huy của Cẩm Y Vệ, ăn lộc của vua, làm việc cho vua, không ngại đường xa mà tới đây thi hành lệnh bắt giữ."
"Phạm nhân họ Ngọc, ngươi có gì muốn nói không?"
Trước câu hỏi đó, ta chỉ lựa chọn nằm yên, chấp nhận số phận.
Trời dần dần tối đi, Uyển Phương và cặp song sinh không biết đã lẩn đi đâu. Ánh trăng lưỡi liềm hiện ra, chiếu rọi qua những cành cây lay động, lấp lánh trên những bậc đá xanh.
Đêm về khuya, gió mưa từ từ trở nên mạnh mẽ, mưa lớn rào rào đánh vào những bông hoa xuân tươi đẹp, làm những chiếc lá xanh biếc uốn cong, rũ xuống, cuối cùng bị nghiền nát thành bùn, toả ra hương thơm thoảng nhẹ trong gió.
May thay, dù bao nhiêu gió mưa, cũng chỉ rơi xuống nơi tĩnh lặng trong tiểu viện này.
Ngày mai, chắc chắn sẽ là một buổi sáng trong trẻo, nắng ấm và trời xanh không gợn mây.
Buổi sớm, chẳng có việc gì làm.
Ta nằm bò trên khung cửa sổ, dùng tay hứng lấy mấy giọt nước mưa chảy xuống từ khung cửa, từng hạt to hạt nhỏ rơi tí tách, thấy cũng khá thú vị. Không ngờ từ phía sau, một cánh tay vòng qua ôm lấy eo ta, đè sát vào khung cửa.
"Ta phải đi rồi."
"Lại đi nữa sao?"
"Ừ."
Người trước mắt có đôi mày mắt lười nhác đầy quyến rũ, vòng tay ôm nhẹ nhàng, nhưng thần sắc không chút phóng túng, mà ngược lại toát lên vẻ trong trẻo, dịu dàng như cơn mưa: "Ta luôn nhớ lời nàng nói, dù thế nào, vạn sự cũng phải chừa một đường lui, đừng làm đến cùng."
"Chuyến này ta vào triều, sẽ mang ra con bài cuối cùng, cầu xin Hoàng thượng xét lại vụ án Phùng Ngọc."
"Nhỡ không được thì sao?"
"Không được, ta lại đến bắt nàng."
Ta hiểu "bắt" trong lời hắn chính là tìm cớ đến nơi này để được gặp nhau. Trong lòng bỗng trào dâng nỗi buồn, ta xoay người, dựa sát vào lồng n.g.ự.c rộng lớn ấy.
Đêm đến rồi đi, như giấc mộng xuân chợt thoáng qua, như đám mây buổi sáng tan nhanh không dấu vết.
Không biết hôm nay từ biệt, ngày tái ngộ sẽ là khi nào...
Thời gian thấm thoát trôi, xuân đã về.
Trong suốt thời gian ấy, Diêm La Tích vẫn chưa từng quay lại một lần nào.
Thấy ta thường than thở, Uyển Phương an ủi: "Đại nhân chắc chắn đang bận rộn lo cho tỷ ở kinh thành, tỷ đừng lo."
Thực tế, chính nàng cũng mang vẻ mặt âu sầu, không biết là vì ai. Để xua tan nỗi phiền muộn, chúng ta quyết định ra ngoài du xuân.
Ngôi làng nhỏ này tuy ít người qua lại nhưng phong cảnh lại đẹp vô cùng. Đứng trên cao nhìn ra xa, chỉ thấy những dãy núi uốn lượn, con sông uốn khúc mềm mại, mặt trời mọc giữa mây mờ, những đàn chim hải âu thấp thoáng trên mặt nước. Bên bờ sông còn có một chiếc thuyền mui đen lặng lẽ neo đậu.
Khung cảnh trên có mây khói, dưới có nước non tươi đẹp, người ngồi lặng lẽ giữa thiên nhiên như thể hòa mình vào tranh vẽ.
Dẫu cảnh đẹp là thế, nhưng chúng ta ai nấy đều mang nỗi niềm riêng, không còn tâm trí mà thưởng ngoạn.
Ngồi im lặng hồi lâu, ta nhận ra ánh mắt Uyển Phương có chút đờ đẫn, như đang lo lắng điều gì đó, bèn nhẹ nhàng hỏi: "Uyển Phương, trong lòng muội cũng có người không thể buông bỏ sao?"
Nghe ta nói vậy, nàng lập tức rơi nước mắt: "Ai mà chẳng có..."
"Muội kể ta nghe được không?"
"Có gì để nói đâu... Những ngày lo sợ phập phồng ấy, ta đã sợ đến tận xương tủy rồi."
Nghe vậy, ta im lặng nhìn nàng, ánh mắt chăm chú đến mức nàng phải quay đi tránh né.