Cửa mở.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, vốn dĩ ánh mắt hai bên đều không có ý tốt.
Cố tình là thời gian cứ như đã dừng lại vài giây.
Trương Hách: "..."
Tạ Tinh Thần: "..."
Trương Hách: "..."
Tạ Tinh Thần: "..."
Trương Hách: Thật không ngờ rằng Chó Hoang Nhỏ sủa inh ỏi trong điện thoại thế mà lại... Đẹp như vậy??? Con ngươi cứ như là hắc diệu thạch lấp lánh chói lóa!
Tạ Tinh Thần: **, bây giờ nhân viên công ty thuỷ điện, đều, đều đẹp trai như vậy sao.
Trương Hách: Ô nhưng mà sao cậu ta cứ nhìn chằm chằm mình vậy nhỉ? Lúc gọi điện thoại nổ lắm cơ mà, giờ gặp mặt sức chiến đấu đâu? Đến đi đến đi, thiếu niên, chiến đi!
Tạ Tinh Thần: Anh ta không phải là kiểm tra đồng hồ nước sao, sao không đi vào?
Tạ Tinh Thần: "Mời anh vào."
Trương Hách:???? Lễ phép dữ vậy?
Trương Hách: Vào thì vào thui. Má ơi, gian phòng nhỏ tối tăm ghê!
Một gian không phòng khách không nhà bếp không vệ sinh?
Tạ Tinh Thần: Chỉnh đốn trang phục chỉnh đốn trang phục.
Nhanh chóng vuốt thẳng ống tay áo nhiều nếp gấp, vần vò mái tóc đang vểnh lên, hôm qua vết thương bị nhiễm trùng thiêu rát suốt một đêm, hôm nay cả ngày nghỉ ngơi không ra ngoài nên bộ dáng quá dơ dáy, không thể gặp người khác.
Trương Hách: Vl, ánh sáng âm u ghê! Cái giường tầng gỗ hỏng cả trên dưới này, cái bàn gỗ hàng trăm năm tuổi này, cái tủ nát chứa đầy vật dụng hàng ngày này!
Xong rồi thì, đây là cả cái nhà à??? Đi được hai bước là hết?
Thế mà còn trụ ở đây được! Dù anh biết Hoa Đào Nhỏ nghèo, nhưng không ngờ là lại nghèo tới vậy!
Thế này không ổn, anh phải tìm một phòng mới cho Hoa Đào Nhỏ!
Tạ Tinh Thần: Ồ, không phải là đến kiểm tra đồng hồ nước sao? Sao anh ta cứ đứng im?
Ơ, đợi đã.
Đồng hồ nước... Trong căn phòng trọ của họ làm gì có đồng hồ nước?!
Với cả, ai đi kiểm tra đồng hồ nước mà lại mặc vest đi giày da?
...
Trương Hách đứng trong phòng. Thứ gì đó lạnh lẽo chèn thẳng vào cổ anh.
"Không được nhúc nhích!"
Trương Hách: "Phụt ~~~ Cho nên cuối cùng cũng nhận ra rồi à? Phản ứng rất nhanh nha!"
Thiếu niên không cười.
Ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, không còn là bộ dáng ngái ngủ đáng yêu như vừa rồi nữa.
Giờ khắc này vẻ mặt người trẻ tuổi mười vạn phần đề phòng. Khuôn mặt tuấn lãng đầy vết thương, đôi mắt đen mịt đầy băng giá.
Thứ đồ màu bạc trong tay để ở cổ Trương Hách, với khoảng cách giữa hai người, Trương Hách thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng chiếc lông mi của cậu.
Thiếu niên: "Mày rốt cuộc là ai?"
Trương Hách: "Cậu cũng đoán được rồi mà còn hỏi?"
Nghe anh nói như vậy, sắc tối trong mắt đối phương càng nồng đậm.
"Đã cảnh cáo mày là không được tiếp cận cậu ấy rồi, thế mà mày... Còn dám nghênh ngang chạy tới?!"
Trương Hách: "Có cái gì mà không dám đây? Cậu làm gì được tôi? Dùng thìa ăn cơm đâm chết tôi á hả?"
Giờ khắc này thứ thiếu niên đang kề sát cổ anh chính là một cái thìa inox.
Mà Trương tổng thì lại tà mị mà nhếch khóe môi, giỡn giỡn mà duỗi một ngón tay ra, chọc vào chiếc thìa nhỏ.
Biu~
Thiếu niên lớn tiếng: "Đừng nhúc nhích! Mày động đậy nữa thử xem?"
Trương Hách: "??? Tôi cứ động đậy đấy làm sao! Nào! Quá mức thì cậu cứ đâm! Đâm đi đâm đi!"
"Đâm đi? Đâm được thì là cậu có bản lĩnh! A ~ Cậu xem kìa, vì để thìa đến được cổ tôi mà cậu còn phải kiễng chân!!"
"..."
Bảo ai lùn đấy!!!
Ánh mắt lúc ấy của thiếu niên e là thật lòng hận không thể xiên chết anh tại chỗ.
Cũng may, ngay tại thời điểm 0.01 giây trước khi thảm kịch đẫm máu xảy ra, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Thẩm Chước Hoa vừa đi mua đồ, xách theo túi bóng của siêu thị về nhà: "... Ôi trời?"
"Trương, Trương tổng sao lại ở nhà em thế ạ?"
"Tinh Thần, cậu, cậu... Định làm gì Trương tổng đó?"
...
...
Thẩm Chước Hoa mua mì, nước khoáng, bánh quy, cùng với một ít hoa quả.
Trương Hách lật qua lật lại, gọt lun ~
"Hoa Đào Nhỏ, em mua cái gì vậy? Không chừng là vì em cứ ăn đồ ăn nhanh nên mới gầy vậy đấy, sau này ăn ít mấy cái này thôi!"
Tạ Tinh Thần: "Anh là cái thá gì? Việc của cậu ấy anh dựa vào đâu mà quan tâm?"
Trương Hách: "Tôi là cái thá gì hả? Tôi coi như là ông chủ của em ấy đấy! Người phát tiền cho em ấy! Cậu thì sao, cậu làm được gì? Cậu phát tiền cho em ấy à? Không có thì ngoan ngoãn đứng một bên đi!"
Tạ Tinh Thần: "Anh!"
Trong đống hoa quả có quả đào.
Trương tổng thân là người ái mộ to bự của quả đào đương nhiên sẽ không khách sáo.
Thật no đủ, thơm quá đi!
Thẩm Chước Hoa: "Trương tổng Trương tổng, đừng, để em mang ra ngoài rửa cho Trương tổng đã!"
Cậu ra ngoài, thiếu niên thuộc tính chó hoang bám theo chặt chẽ, không xa ở ngoài cửa: "Rửa gì mà rửa! Ai cho hắn ta tùy tiện ăn đào nhà chúng ta! Dựa vào đâu? Không cho hắn ăn!"
Thẩm Chước Hoa rất bất đắc dĩ: "Tinh Thần, đạo đãi khách! Người ta tốt xấu gì cũng là ông chủ của mình."
Tạ Tinh Thần: "Thôi đi, ông chủ gì? Cậu nhìn hắn ta xem, giống người tốt à? Vừa nhìn đã biết là loại lừa đảo tâm cơ thâm trầm nham hiểm, cũng là cậu ngây thơ không thấy được!"
Thẩm Chước Hoa: "~~~~~ "
Hai tay cậu chắp trước ngực: "Tinh Thần Tinh Thần, nhờ cậu đó, cậu đừng thái độ với ông chủ của mình nữa được không? Lỡ đâu Trương tổng tức giận, vậy thì lúc ấy mình sẽ thất nghiệp!"
Tòa chung cư nhỏ rách nát căn bản không có hiệu quả cách âm gì.
Trương Hách nghe được rõ rành rành.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Chước Hoa trở lại, đưa quả đào mọng nước qua: "Xin lỗi Trương tổng ạ, có một chút hiểu lầm nho nhỏ."
Phía sau, Tạ Tinh Thần cố kìm nén, khóe môi giật giật, nhìn có vẻ nghẹn đến mức cực kì khó chịu.
Trương Hách: Ồ.
Anh nhíu mày, ngay trước mặt thiếu niên kia mà nhe răng cắn mạnh quả đào một miếng thật to.
Nước chảy ra, ngọt!
Tạ Tinh Thần: Mình nhẫn!
Trương Hách: "Hoa Đào Nhỏ, quả đào này ăn ngon quá ui trời, mua ở chỗ nào vậy?"
Thẩm Chước Hoa: "Trương tổng thích ạ? Về sau em sẽ lấy nhiều một chút mang đi cho Trương tổng!"
"Thích ~ Đương nhiên là thích òi ~ Đào em mua như thế nào tôi cũng thích hết ó."
Liếc mắt, đắc ý nhìn Tạ Tinh Thần âm thầm nhịn đến phát run.
Tổng tài ác độc đăng đường nhập thất, Hoa Đào Nhỏ cứ ngốc bạch ngọt, cậu thanh niên bần cùng bao che khuyết điểm giận mà không dám nói gì —— ôi cái hình ảnh NTR tu la tràng mỹ lệ nhường nào?
...
Ăn đào xong, Trương Hách cũng gần như là chơi đủ rồi.
Anh mà còn không đi nữa thì chắc thiếu niên bần cùng bị cắm sừng sẽ bùng nổ ngay và luôn!
Hơn nữa, gian phòng này cũng thật sự là quá nhỏ.
Gian phòng có được 7-8m^2 không vậy? Hoàn toàn không ngồi được! Đôi chân dài của anh không thể duỗi ra, càng không có chỗ đặt, thiếu điều hoảng loạn luôn.
"Đi đây! Hoa Đào Nhỏ buổi tối nghỉ sớm chút nha, sáng mai tôi đến đón em tới công ty."
Trương tổng vung tay áo, rời đi nhẹ nhàng tựa áng mây trôi.
Thẩm Chước Hoa hiểu chuyện, lập tức ngoan ngoãn đuổi theo ra: "Trương tổng để em đưa ra ạ!"
...
Cậu xuống tầng, bạn cùng phòng chó hoang cũng cùng xuống tầng.
Đương nhiên, bạn cùng phòng chắc chắn không phải là đến tiễn Trương Hách.
Người ta rõ ràng là lo thỏ trắng nhỏ bị sói xám lớn cắp đi nên đi theo che chở cho thỏ nhỏ!
Xế yêu của Trương Hách là một chiếc Hummer đen, đỗ ở dưới khu dân nghèo thì nhìn càng thêm phần sang chảnh lộng lẫy.
Lúc này mấy đứa đầu gấu không có chuyện gì làm đang ở bên cạnh nằm úp sấp trên mui xevchụp ảnh selfie, nhìn thấy người đến thì lập tức tan tác như chim muông, mà vẫn quay đầu lại nhìn.
Xe cộ với đàn ông mà nói, giống như là son môi với phụ nữ, cỏ mèo đối với mèo.
Theo thiên tính mà yêu thích, không cách nào cản được.
Thêm vào việc xe của Trương Hách thật sự rất đẹp. Ngay cả bạn cùng phòng Chó Hoang Nhỏ mặt max đề phòng + xem thường cũng không nhịn được lén nhìn chăm chú.
Đi tới bên cạnh xe, Thẩm Chước Hoa đột nhiên nói: "A, đúng rồi! Quên mang đào xuống cho Trương tổng rồi!"
"Trương tổng, Trương tổng khoan hãy đi ạ, chờ ở đây một chút thôi! Để em lên tầng lấy ạ! Xuống ngay lập tức thôi ạ."
Nói rồi xoay người, như một làn khói tháo chạy lên tầng.
Còn lại Sói Xám Bự xấu xa cùng Chó Hoang Nhỏ, ở bên cạnh xe mắt to trừng mắt nhỏ.
Trương Hách cười cười: "Xe tôi đẹp ha?"
"Đẹp cái cứt." Thẩm Chước Hoa không ở đây nên Tạ Tinh Thần tự nhiên cũng không cần cho anh mặt mũi.
Cười lạnh một tiếng, tự châm một điếu thuốc, cau mày hút mạnh.
Mùi thuốc lá chất lượng thấp bốc lên.
Trương Hách lặng lẽ dịch hai bước, cơ thể bố khỏe mạnh, thói quen lành mạnh, còn lâu mới hít khói secondhand của cậu!
...
Bên kia nuốt mây nhả khói, hơi khói lượn lờ.
Bên này Trương Hách thầm buồn cười lại bất đắc dĩ —— thật là, nhìn rõ đẹp như vậy.
Rõ đang trong độ tuổi thanh xuân mà lúc hút thuốc lại còng lưng. Nhăn mày chặt như một ông lão sống đầy bất hạnh!
Dáng vẻ không ổn, vẻ ngoài trái lại ưa nhìn thật sự.
Trương Hách thân là một tổng tài bá đạo không có gì làm liền thích đầu tư vào giới giải trí, từng gặp qua không ít người đẹp. Trước mắt thẩm mỹ đã bị nâng quá cao của anh mà vẫn nhận được hai chữ "ưa nhìn" thì có thể thấy là cậu bạn cùng phòng này thật sự nổi bật.
Vibe bất đồng với vibe "thanh tú" "em trai hàng xóm" của Thẩm Chước Hoa.
Cậu bạn cùng phòng Tạ Tinh Thần này tuổi còn trẻ nhưng có vẻ "tuấn lãng" hàng thật giá thật.
Góc cạnh rõ ràng, mắt đen thâm thúy.
Dù cho trên mặt, mũi, môi đều có vết thương ngang dọc tứ tung, trong thần thái cũng đầy cảm giác hận đời, mà vẫn không át nổi sự cô lãnh, cao ngạo từ trong xương tủy.
Đáng tiếc là cứ cau mày.
Ánh mắt nhìn người khác cũng như mang theo khổ đại cừu thâm. Sự âm u đầy tử khí ngập tràn, không có lấy một chút phấn chấn nào.
Đứa nhỏ này nếu có thể hoạt bát như Thẩm Chước Hoa... Trương Hách thầm nghĩ, haizz ~~~ nhất định cũng sẽ là một thiếu niên như ánh mặt trời khiến người ta không dời nổi mắt.
Đang nghĩ ngợi thì chạm mắt.
Ánh mắt Tạ Tinh Thần hung ác: "Anh nhìn cái chó gì?"
...
Quê Trương Hách ở Đông Bắc.
"Anh nhìn cái chó gì" = "Mày nhìn cái đéo", lời tuyên chiến.
Trương Hách: "Ha, nhìn cậu, sao thế?"
Tạ Tinh Thần hẳn không phải là người Đông Bắc, quạu luôn.
Trong con ngươi đen thẫm tràn đầy thịnh nộ. Hai người cách nhau ba bước, không khí đông cứng lại, động một cái thì sẽ bùng nổ.
Nhưng mà, dù đang giương cung bạt kiếm.
Trong nội tâm, Trương Hách có ấn tượng chẳng hề tệ với cậu thiếu niên nhỏ tên Tạ Tinh Thần này.
...
Trương tổng dù sao cũng là Trương tổng.
Kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm sống phong phú.
Tinh Đồ của anh trước đây nuôi được không ít nghệ sĩ hot lên. Trong số họ, vào bốn, năm năm trước, từng có một thanh niên cao lãnh, khí phách hiên ngang.
Trương Hách nhớ lúc mới quen, người kia và Thẩm Chước Hoa trước mắt nghèo không khác nhau lắm, mà vừa vặn cũng có một bạn cùng phòng thuê chung căn trọ nhỏ.
Bạn cùng phòng thoạt nhìn cũng không tệ lắm, thanh tú, nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ.
Vào thời điểm đó, Trương Hách coi cậu thanh niên cao lãnh kia như một đại bảo bối.
Yêu ai yêu cả đường đi, có lúc anh cũng chăm sóc bạn cùng phòng một chút.
Sau đó, đại bảo bối cao lãnh rốt cuộc cũng hot, đoạt giải thưởng lớn về diễn xuất, Trương Hách đã chuẩn bị tài nguyên sau đấy khá là phong phú, đang định đưa cho y để một bước lên trời mà người kia lại thế nào cũng kiên quyết muốn rời khỏi Tinh Đồ.
【 Hách ca, thật sự cảm ơn anh đã chăm sóc, xin lỗi rất nhiều. Anh bỏ ra trên người em bao nhiêu tiền, tương lai em nhất định sẽ trả lại anh hết, một xu cũng không thiếu. 】
"..." Trương Hách nuôi Kho Báu Nhỏ, mối quan tâm cũng đâu phải tiền.
Anh chỉ là thật sự cảm thấy thanh niên cao lãnh mãi vẫn không hot kia chính là Kho Báu Lớn anh có thể nuôi tiến vào Hollywood.
Không hiểu sao anh tốt với y như vậy mà thanh niên kia cứ khăng khăng phải đi.
Ngày ấy chia tay, trong lòng tương đối phiền muộn.
Thế mà không ngờ.
Trở lại khách sạn, không ngờ lại thấy bạn cùng phòng của y... Đang ở trên giường mình!
Trương Hách: "Cậu... Chuyện gì đây?"
Bạn cùng phòng vẻ mặt ngây thơ vô tội, khoe ra tấm lưng trần đẹp đẽ: "Trương tổng, Lộ Trì Phi không biết điều thì anh đừng để ý cậu ta nữa. Anh thấy em thế nào? Em nguyện ý hầu hạ Trương tổng, tư thế nào cũng được!"
Trương Hách: "?????"
Mãi đến tận khoảnh khắc kia, Trương Hách cuối cùng mới hiểu rõ.
Cái vị bạn cùng phòng thoạt nhìn hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ thật ra lại là một người siêu cấp mưu mô!
Đố kị rằng đại bảo bối Lộ Trì Phi cao lãnh của anh "có kim chủ bao dưỡng, chỉ chút nữa là sẽ bay lên đầu cành cây biến thành phượng hoàng", cực kì khó chịu, chỉ muốn thay thế, cho nên mỗi ngày ngấm ngầm tẩy não Lộ Trì Phi.
Bạn cùng phòng: "Lộ Trì Phi cậu tỉnh lại đi! Thiên hạ nào có bữa cơm miễn phí? Trương tổng ấy tiêu nhiều tiền cho cậu như vậy, còn không phải là vì để bao cậu hay sao? Cậu đừng giả vờ không hiểu!"
Mà Lộ Trì Phi kia cố tình là rất cao ngạo, cẩn thận lại đàng hoàng trịnh trọng...
Trai thẳng sắt thép.
Lòng tự trọng cao, không muốn bị bao nuôi.
Cho nên mới có thể chơi ngu thế, tự hủy hoại tương lai của chính mình!
Tiện thể hủy hoại sự nghiệp nuôi kho báu của Trương Hách!
Cái loại bạn cùng phòng tâm cơ kia mới thật sự là hãm.
So sánh với loại Chó Hoang Nhỏ này, hung ác thì hung ác, vô lý thì vô lý, nhưng là thật tâm lo bạn cùng phòng bị tra nam khốn nạn lừa gạt.
Thà không để hai bên vừa lòng, cũng phải nhảy ra như gà mẹ già che chở con.
Thật sự là bạn cùng phòng Trung Quốc tốt.
Không gây ô nhiễm môi trường.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Nhưng mà ngay câu đầu chương sau là 'bạn cùng phòng cái lông'
Phút chốc mở cửa, xác nhận nhan sắc đẳng cấp siêu cao của đối phương.
Sau đó liền ném ra sau đầu, đấu nhau.
Hiện giờ công thấp nghèo soái, về sau sẽ lớn lên hahaha...